Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 112:




"Em cũng cảm thấy kỳ lạ, năm đó cô ta nói với chị rằng đã chịu đựng đủ những tháng ngày không được Văn Sinh để ý tới rồi, không thể tiếp tục sống vậy nữa, cộng thêm sức khỏe của Văn Sinh... Vì vậy nên muốn rời đi, nhưng tại sao khi nhà họ Kiều giúp cô ta tìm vài người mới, cô ta lại không đồng ý chứ?"
Chuyện thím ba Đường để ý nhất vẫn là, khi Kiều Tư Vũ rời khỏi nhà họ Đường rồi mất tích, rốt cuộc đã đi những đâu, đã đi cùng với ai.
Nhưng bà ấy cũng biết chị dâu hai không phải là người sẽ để ý quá nhiều vào chuyện này, nếu như lo nghĩ đến mức thành bệnh, vậy thì lại trở thành tội lỗi lớn rồi.
"Chị dâu hai, hiện tại chúng ta và nhà họ Kiều cũng không còn quan hệ gì nữa rồi, thằng ba và A Nguyệt cũng đang rất tốt, A Nguyệt đối xử với Nguyên Đản cũng vô cùng tốt, nếu như Kiều Tư Vũ còn tìm đến cửa nữa chị cũng đừng mềm lòng, chúng ta phải xem xem Văn Sinh thích ai, không thể lại giống như năm đó, lại bắt ép nó như vậy được."
Nghĩ đến những chuyện năm đó, mẹ Đường cũng rất đau lòng: "Chị biết rồi."
Năm đó bà tưởng rằng mình đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, liền nghĩ nếu có thể tìm cho Văn Sinh một người vợ thì bản thân cũng có thể thanh thản ra đi, kết quả lại làm hại rất nhiều người.
Đợi đến lúc bà xong hết công việc rồi trở về nhà, nhìn thấy Nguyên Đản và A Tráng đang rửa tay bên cạnh thùng nước, mà nơi vốn được dùng để nặn tượng đất đã có thêm bốn bức tượng.
Mẹ Đường khom người xuống nhìn, Nguyên Đản cũng nhanh chóng rửa tay rồi chạy sang: "Bà nội ơi."
"Con không đi cùng bà nội ra ngoài chính là vì để làm những thứ này sao?"
Mẹ Đường cười hỏi.
Nguyên Đản nhăn nhó nói: "Con muốn đợi đến khi chúng khô xong, ngày mai sẽ mang chúng đi gặp cha mẹ."
A Tráng cũng tới gần nói: "Em ấy nặn đẹp lắm, vốn dĩ con cũng muốn nặn một tượng cho bà nội, nhưng con lại nặn hỏng mất phần đầu của tượng đất rồi."
"Được được được, đều là những đứa bé ngoan, các con đói chưa? Cùng bà vào trong nhà ăn kẹo giấy đường thôi nào."
Nguyên Đản và A Tráng lập tức chạy nhảy tung tăng theo bà vào nhà.
Phong Ánh Nguyệt có đồng hồ, sau khi ăn cơm xong thì bắt đầu làm bài thi, Đường Văn Sinh giúp cô để ý thời gian.
"Được rồi."
Đường Văn Sinh vừa dứt lời, Phong Ánh Nguyệt lập tức dừng bút.
Đường Văn Sinh thấy vậy bèn đưa cốc trà hoa cúc vốn đã nguội sang cho cô: "Uống chút nước đi."
Phong Ánh Nguyệt cầm lấy cốc sứ uống từng ngụm nước nhỏ, nhìn Đường Văn Sinh đang giúp mình xem lại bài thi, cũng không hỏi xem mình đúng được bao nhiêu câu.
Nhưng Đường Văn Sinh càng xem lại càng hài lòng: "Những phần kiến thức thường ngày nói với em, em đều ghi nhớ rất tốt."
"Đương nhiên rồi, em rất chú tâm đấy nhé." Phong Ánh Nguyệt có chút tự hào. "Chiều hôm nay làm được ba đề, nên nghỉ ngơi rồi."
Đường Văn Sinh vừa thu lại ba tờ giấy bài làm của cô vừa nói.
"Được." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, rồi lại uống một ngụm trà hoa cúc, hoa cúc này là do chị dâu Vương tặng cho, nói rằng đây là do người chị dâu bên ngoại của chị ấy tự tay phơi khô mà thành, hương vị rất ngon, Phong Ánh Nguyệt uống trà hoa cúc không thích bỏ thêm đường, chỉ thích hương vị thanh mát vốn có của hoa cúc.
Yến Tử ở ngoài cửa ló đầu vào nhìn, sau khi bị Đường Văn Sinh phát hiện, Yến Tử cười hì hì gọi một tiếng chú Văn Sinh và thím Ánh Nguyệt.
"Sao vậy?"
Phong Ánh Nguyệt vẫy tay với cô bé.
Yến Tử chạy ùa tới nhào vào trong lòng cô, b.í.m tóc nhỏ cọ vào gò má của Phong Ánh Nguyệt, khiến cô có chút ngứa.
"Anh Quân Tử muốn hỏi bài thím, nhưng mẹ cháu nói thím đang làm bài, cho nên anh vẫn luôn đứng đợi ở nhà chúng cháu."
"Thím làm xong rồi, cháu gọi anh Quân Tử vào đây giúp thím nhé."
Phong Ánh Nguyệt nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô bé rồi nói.
"Vâng ạ!"
Yến Tử chạy ra ngoài, rất nhanh đã dắt theo Quân Tử đang ôm quyển sách tới.
Mắt của Quân Tử hồng hồng, nhìn như vừa mới khóc. . Chính‎ chủ,‎ rủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝘂ng‎ +‎ t‎ r‎ 𝘂‎ 𝗺‎ t‎ r‎ 𝘂‎ у‎ e‎ n.Vn‎ ‎ +
"Cháu vừa bị mắng sao?"
Đường Văn Sinh vừa ngồi xuống liền hỏi.
Quân Tử thở phì phì rồi đặt quyển sách lên trên bàn, vừa tha thiết vừa tủi thân mà mở trang bài tập ra: "Câu này đáp án rõ ràng là hai mươi, nhưng A Vĩ lại cứ nói là mười chín! Cháu tranh luận với cậu ấy một hồi lâu, tức đến mức sắp khóc mất thôi!"
Đây làm gì giống như sắp tức phát khóc chứ, rõ ràng là đã khóc qua rồi.
Vì để không phá vỡ lớp ngụy trang của cậu nhóc, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đều rất tò mò mà ngó qua nhìn câu hỏi đó, phát hiện đáp án của Quân Tử không hề có vấn đề gì.
Vì thế Phong Ánh Nguyệt liền viết hướng giải đề vào trong quyển sổ của mình, sau đó lại sẽ tờ giấy ra rồi đưa cho Quân Tử.
"Cháu lại đi thảo luận cùng cậu ấy đi nhé."
"Vâng ạ!"