Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 109:




Kiều Tư Vũ 2
Đám đông dần giải tán, chị dâu Vương nhớ đến lời Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đã nói, vì thế cô ta liền đến nắm tay thím Trần, sau khi một hồi xin lỗi rối rít, cô ta liền hỏi.
"Cháu cảm thấy cô gái đó cũng nhanh nhẹn, con cái nhà ai vậy thím? Thím ơi, cháu cũng có mấy đứa em họ bên nhà mẹ ruột của cháu chưa có bạn gái."
Thím Trần nghe thấy thế, cục tức trong lòng cũng nhanh chóng biến đi mất, nhiệt tình đáp: "Con bé là người bên công xã Hà Loan, nhà ở đội bốn Hà Loan, năm nay mới có mười bảy tuổi, trong nhà còn có hai người anh trai."
"Cháu cũng có một người họ hàng xa ở bên kia. Cô ta họ gì vậy thím? Cháu muốn hỏi thăm một chút."
Chị dâu Vương cười đáp.
"Họ Kiều, cha của con bé là Kiều Đại Ngưu, nếu hỏi người thân của cháu bên kia thì sẽ biết người đó."
Thím Trần đáp.
Vừa nghe nói cô gái kia họ Kiều, chị dâu Vương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó lại nghĩ đến những lời kì lạ mà cô gái đó nói trước kia, sau khi tạm biệt thím Trần, cô ta vội chạy lên tầng năm tìm Phong Ánh Nguyệt và những người khác.
Khi ở ngoài cửa, cô ta lớn tiếng gọi: "Tối nay nhà tôi muốn hỏi một chút chuyện."
Phong Ánh Nguyệt vừa bước ra đến cửa liền bị chị dâu Vương kéo vào phòng, Đường Văn Sinh đang cầm cây lăn bột ở trên bàn cũng sửng sốt không kém.
"Đồng chí Tiểu Đường, Ánh Nguyệt ơi, cô gái đến đây hôm nay có lai lịch rất lớn đó! Chị biết hai người các em sống rộng rãi, thế nên muốn nói gì cũng được."
"Chị dâu chị nói cho tụi em biết đi."
Đường Văn Sinh bỏ cây lăn bột xuống, Phong Ánh Nguyệt bưng đến một chén nước sôi để nguội.
"Cô gái đó đến từ đội hai Hà Loan, cha của cô ta là Kiều Đại Ngưu! Lúc đó bọn chị đang nói đến cái đồng hồ của Ánh Nguyệt rất đẹp, bỗng nhiên cô ta liền nói mấy lời khó nghe."
Chị dâu Vương cũng nhắc nhở bọn họ, dù sao cô ta cũng nghe chồng mình nói hôn sự giữa gia đình họ Kiều và đồng chí Tiểu Đường xảy ra vấn đề, cô ta chỉ sợ họ lại đến quấy rầy đôi vợ chồng.
"Chị Vương đi thong thả." Sau khi tiễn chị dâu Vương, Đường Văn Sinh quay lại tiếp tục cán bột, Phong Ánh Nguyệt cầm cái chén tráng men lên, tò mò hỏi. "Là Kiều Tư Vũ sao?"
"Không phải." Đường Văn Sinh lắc đầu: "Kiều Đại Ngưu là bác cả của Kiều Tư Vũ, cô gái đó chắc là em họ của cô ta."
Sở dĩ quen biết nhà họ Kiều vì năm đó hai nhà cãi nhau một trận, thím ba Đường nhờ người hỏi thăm nhà bên kia, vừa tới cửa liền nhắc.
"Em nhớ khi Kiều Tư Vũ ở đây, cô ta vẫn sống ở nhà, còn anh sống ở ký túc xá của nhà máy giấy đúng không?"
"Đúng vậy, sau khi sửa chữa phòng ốc thì anh cũng chuyển đến nhà ngang."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Chuyện này cũng không có gì lạ khi cô ta lại nghĩ rằng anh đối xử với người ta không tốt, cô ta cũng đang bênh vực cho kẻ yếu là Kiều Tư Vũ, có lẽ cô ta không biết gì về chuyện năm đó."
"Ngoại trừ nhà ngoại của Kiều Tư Vũ, không một ai biết cả."
Chuyện như này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người.
Sau khi Kiều Tư Văn chạy ra khỏi nhà ngang, cô ta vô cùng kích động, sao cô ta lại không nhịn được mà nói cơ chứ?
Ánh mắt của chị dâu đó thật đáng sợ.
"Mình chạy làm gì thế?"
Mặc dù Kiều Tư Văn nói như thế nhưng đôi chân của cô ta lại không nghe lời, sau khi nhìn thấy chiếc xe bò đang đợi cô ta cách đó không xe, cô ta nhanh chóng lên xe rồi giục đối phương đi đến đội sản xuất Hà Loan bên kia.
Sau khi trở lại đội sản xuất, Kiều Tư Văn không về nhà mà đi đến thôn Đông cách thôn Hà không xa, Kiều Tư Vũ vừa mang củi vào phòng liền thấy cô ta thở hổn hển chạy tới, cô ta nghi ngờ hỏi.
"Ai chọc giận em vậy?"
"Còn ai vào đây nữa?"
Kiều Tư Văn nhìn hai gian phòng trong ngôi nhà tranh phía sau Kiều Tư Vũ, các anh trai đã giúp xây dựng ngôi nhà này, vì chị họ đã ly hôn, chị họ không muốn tái hôn nên bị chú hai và những người khác đuổi ra khỏi nhà.
Cuộc sống của chị họ khổ vô cùng, chị ấy không muốn tái hôn, cũng không muốn liên quan gì đến Đường Văn Sinh.