Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 88




Nếu như tổng giám đốc Tần muốn tiếp cận với Nguyễn Hạ liền bắt đầu từ ước mơ của cô, thậm chí ngay cả công ty cũng là một cái bẫy, liệu có khả năng như vậy không?

Tống Đình Thâm nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, dù bất luận thế nào, anh cũng không thể ngồi yên chờ chết như vậy được.

Dù sao anh biết, Nguyễn Hạ đối với anh, còn chưa biết tình cảm đến đâu nhưng biết có một người như vậy tồn tại thì anh không thể nào thờ ơ được.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tống Đình Thâm đã quyết định, chờ sau khi đi du lịch về, anh sẽ cố gắng điều tra về tổng giám đốc Tần, xem rốt cục lại lịch thế nào.

Đương nhiên tâm tư của anh cũng rất phức tạp, một mặt là người đàn ông nghĩ đến ước mơ của vợ, thực sự rất buồn nhưng mặt khác, hiện tại hành động của Nguyễn Hạ làm cho anh rất an tâm, chí ít bây giờ cô đối với người đàn ông kia không có chút động lòng, thậm chí còn tự bản thân giải quyết chuyện này.

A, thật phiền.

Mỗi ngày đều phải suy nghĩ về chuyện của công ty, nay lại còn phải đề phòng cả tình địch.



Sau đó trong hai ngày, không có chuyện gì, công ty du lịch sắo xếp cũng rất thoải mái, không ép mọi người tham gia các hoạt động, Nguyễn Hạ cả ngày hâu như đều ở trong biệt thư, không chịu đi ra ngoài, tia UV cao, nắng to, thật là một trò đùa, cho dù toàn cơ thể được che chắn cẩn thận nhưng cũng đã đen hơn trước rồi, hơn nữa bây giờ đang thinh hành kiểu da rám nắng nhưng Nguyễn Hạ lại thích làn da trắng như tuyết của nguyên chủ, cho nên dù là ở trong nhà, cô cũng bôi kem trống nắng và mặc áo dài tay.

Tống Đình Thâm nhìn cô đang bôi kem trống nắng lên đùi, cánh tay, rất nghi hoặc hỏi: “Em không đi ra ngoài, tại sao lại phải bôi thứ đó?”

Trong mắt một người đàn ông thẳng thắn mà nói ở trong nhà ánh sáng mặt trời không thể vào đến, căn bản cũng không cần phải bầy vẽ quá nhiều như vậy.

Nguyễn Hạ hít thật sâu cảm khái một câu: “Để duy trì nhan sắc hàng đầu này, em phải tốn công sức gấp mười lần so với người bình thường.”

Chống nắng đều là những việc bình thường, hiện tại cô hầu như không ăn đường.

Tống Đình Thâm: “…”

Thời đại này rồi mà có thể khen bản thân như vậy sao?

Vượng tử không sợ nắng, thỉnh thoảng lại đi ra chơi một chút, Nguyễn Hạ bôi kem chống nắng cho cậu, cậu còn chê cô nhiều chuyện.

Bởi vì Nguyễn Hạ không muốn đi ra ngài Tống Đình Thâm cũng không có hứng thú giao lưu với các đồng nghiệp của Nguyễn Hạ, liền ở lại biệt thư để làm việc, Vượng Tử chịu khổ, cậu lúc nào cũng muốn chạy ra bờ biển chơi nếu không phải là vì cậu rất nghe lời, hơn nữa Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm cũng không để ý thì cậu đã tự chạy ra biển chơi một mình rồi.

Tần Ngộ ở ngay biệt thự bên cạnh, thỉnh thoảng anh sẽ ghé qua chơi, hôm nay anh tới đùng lúc cả ba bọn họ đang ngồi trên sofa xem TV để gϊếŧ thời gian, hắn đi tới, hiếu kỳ hỏi: “Sao mọi người không đi lặn biển?”

Vượng Tử vẫn rất thích Tần Ngộ, vội vàng trả lời “Mẹ con không muốn đi, mẹ nói sẽ bị cháy nắng, như vậy sẽ bị xấu đi!”

Nguyễn Hạ lúng túng: “Vượng Tử!”

Tần Ngộ ngồi ở sofa đối diện, cười khẽ hai tiếng nói: “Ở hải đảo chỉ số tia tử ngoại thực sự rất cao.”

Đừng nói là Nguyễn Hạ, ngay cả Tống Đình Thâm hai ngày qua tiếp xúc với Tần Ngộ, anh cũng có chút cảm thấy bị bối rồi, hay là do suy đoán của anh sai, Tần Ngộ căn bản không làm gì cả, thậm chí nói chuyện với Nguyễn Hạ cũng nói chuyện rất ít, xem ra dù đối thủ là tổng giám đốc hay nhân viên đều không khác nhau là mấy.

Hắn ta thâm chí còn không dành cho Nguyễn Hạ ánh mắt khác.

Vượng Tử rất thân thiết, cậu chạy đến cạnh chỗ Tần Ngộ ngồi xuống hỏi: “Chú, sao chú lại không ra ngoài chơi?”

Tần Ngộ sờ sờ đầu của cậu nói: “Chú không thích lắn biển, hơn nữa ở ngoài thực sự rất nắng.”

Trong tay hắn cầm một cái hộp, Vượng Tử đang ở độ tuổi tò mò, liền chỉ tay vào cái hộp đẹp đẽ được trang trí tinh xảo kia hỏi: “Đây là cái gì thế ạ?”

Tần Ngộ đưa cho Vượng Tử xem: “Con mở ra xem đi, xem có biết là gì hay không.”

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ cùng đồng thanh nói: “Vượng Tử không được tự tiện nghịch đồ của chú ấy.”

Tần Ngộ cười nói: “Không sao, nếu trẻ con thích cái gì thì cứ để chúng xem.”

Vượng Tử tuy rằng rất muốn mở ra xem nhưng nghĩ tới những điều ba mẹ dạy, cậu không còn cách nào khác liền đem đưa chiếc hộp lại cho Tần Ngộ, mím môi nói: “Con không xem đâu ạ.”

“Tại sao?” Tần Ngộ miệng cười, tay vừa mở chiếc hộp ra, Nguyễn Hạ ngồi ở phía đối diện theo bản năng mà nhìn sang, cô thể hiện như muốn mù mắt.

Bên trong chiếc hộp chưa một chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu.

Trận Trăm Thắng (2)

Rất lớn, bất luận thế nào đương nhiên đối với một phụ nữ thích trang sức như cô cũng sẽ nhìn chằm chằm mà không chớp mắt.

Quá đẹp.

Nguyễn Hạ nhìn chằm chằm viên kim cương một lúc, cô liền giật mình lấy lại tinh thần, theo bản năng cô nhìn về phía Tần Ngộ đùng lúc cô phát hiện ra đối phương không biết vô tình hay cố ý nhưng cũng nhìn lướt qua cô một chút.

Hắn đang thăm dò cô sao?

Theo đúng như kịch bản trong tiểu thiết, quả thật là có miêu tả một viên kim cương to như trứng bồ câu, Tần Ngộ sau khi yêu nguyên chủ, đã bảo nhà thiết kế thiết kế chiếc nhẫn đó. Chiếc nhẫn cũng không được miêu ta nhiều nhưng theo trực giác của Nguyễn Hạ thì đây chính là một chiếc nhẫn cưới.

Dựa theo nội dung vở kịch, cho dù Tống Đình Thâm lúc đó vẫn chưa chết, nguyên chủ và Tần Ngộ còn chưa gặp nhau, như vậy sao chiếc nhẫn lại xuất hiện tronng tay Tần Ngộ sớm như vậy?

Nguyễn Hạ cảm thấy lạnh sống lưng, da gà nổi hết cả lên.

Chỉ có một khả nắng, đó là Tần Ngộ đang thăm dò cô.



Mai cho đến khi trở về Đế Đô, Nguyễn Hạ mới nhớ lại biểu cảm không phải hôm đấy của cô, liệu có để lộ ra sơ sót gì không?

Bình tĩnh nghĩ lại, giá như bây giờ đối với Tống Đình Thâm và Tần Ngộ cô đều không có tình cảm, cô cũng sẽ không chọn sống cùng với Tần Ngộ.

Hai người đàn ông này đều ưu tú giống nhau, điều khác nhau duy nhất là, Tần Ngộ yêu nguyên chủ thiết tha còn Tống Đình Thâm đối với nguyên chủ đều không có tình cảm.

Nếu theo như bình thường, yêu người mình yêu đương nhiên sẽ tốt hơn, nế như nguyên chủ còn ở đây, nếu như cô ấy sống lại, khả năng sẽ chọn đi cùng Tần Ngộ, dù sao người đàn ông ấy cũng nằm trong lòng bàn tay cô ấy, hắn yêu cô ấy cuồng si.

Có thẻ Nguyễn Hạ không muốn đi cùng Tần Ngộ.

Người hắn yêu chính là nguyên chủ, hiện tại rất khó để phân biêt được, bằng không ngày Tần Ngộ phát hiện ra cô chiếm cơ thể của người hắn yêu không chừng hắn sẽ hoả t

Tống Đình Thâm khá giống người theo đạo Phật, mới sáng ra anh thấy cô thay đổi, anh cũng sẽ không quá để ý, thâm chí anh còn không muốn lãng phí tế bào não về chuyện này.

Nguyễn Hạ không thể xác định được liệu mình có thể thắng Tần Ngộ trong trò chơi này hay không nhưng cô tuyệt đối không thể để cho Tần Ngộ phát hiện ra cô “Tái sinh”, hắn biết hắn là chồng tương lai của cô.

Chuyện máy bay của họ vào buổi chiều, về đến nhà đã là rạng sáng. Sau khi tắm xong, Vượng Tử liền đi ngủ. Nguyễn Hạ vội vàng chạy sang phòng của Tống Đình Thâm, xông đến gõ cửa.

Tống Đình Thâm cũng vừa mới đi từ phòng tắm ra, trên người chỉ cuốn một cái khăn tắm, vốn anh định mặc thêm chiếc áo choàng tăm vào nhưng cúi đầu nhìn xuống cơ bùng của mình, anh liền từ bỏ ý định đó, đi ra mở cửa.

Quả nhiên người đứng trước cửa là Nguyễn Hạ.

Nguyễn Hạ hiện iwof không có tâm tư để nhìn cơ bụng hay cơ ngực của anh, cô nói: “Tống Đình Thâm, em nghĩ em có chuyện muốn nói với anh.”

Tống Đình Thâm?

Không phải gọi Đình Thâm sẽ tốt hơn sao?

Anh ghé sát vào cô, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Em sẽ từ chức, không đi làm nữa.” Nguyễn Hạ cũng không biết tại sao lại muốn nói với Tống Đình Thâm chuyện này, đặc biệt lại là vào buổi tối, rõ ràng ngày mai nói cũng được nhưng cô muốn chính miệng mình nói với anh.

Sắc mặt Tống Đình Thâm hơi thay đổi hỏi: “Sao? Có chuyện gì?”

Nguyễn Hạ phản ứng rất nhanh, nhanh chóng trả lời: “Chỉ là không muốn làm nữa, quả khổ ngược lại em cũng không cần tiền, ngày mai em sẽ đến nộp đơn từ chức.

Phản ứng đầu tiên của Tống Đình Thâm chính là không biết có phải là chuyện liên quan đến Tần Ngộ không?

Bề ngoài anh thể hiện ra rất bình tĩnh, nghiêng người sang nói với Nguyễn Hạ: “Em vào ngồi đi, chúng ta sẽ cùng tâm sự.”

Nguyễn Hạ phấy tay một cái nói: “Không được, em chỉ muốn thông báo cho anh một tiếng thôi…”

Làm vậy không sai, Tống Đình Thâm nghĩ thầm, cô để ý đến ánh mắt của anh cho nên mới phải nói với anh.

Tống Đình Thâm đương nhiên không có ý kiến gì cả, anh ước gì Nguyễn Hạ có thể từ chức không đi làm nữa ngay lập tức, dù sao trong công ty của Tần Ngộ, anh không thể làm gì được, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng anh không thể trực tiếp bảo cô từ chức đi được, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô, cô không muốn nói, đó là ý nghĩ riêng của cô, anh chỉ có thể giả vờ là mình không biết gì, đứng sau lưng cô, cố gắng giúp đỡ cô giải quyết các vấn đề khó khăn.

“Được rồi, em quyết định như vậy cũng được.” Tống Đình Thâm nói.

Đối với câu trả lời của anh không nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm chình là người như vậy, cô quyết đình cái gì, anh thường sẽ không can thiệp, bất kể cô có muốn đi làm hay muốn từ chức, anh đều nói là: “Miễn em vui vẻ là được rồi.” điều này làm cho Nguyễn Hạ cảm thấy rất thoải mái.