Xuyên Thành Manh Sủng Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 9: Bé mèo con x Ảnh đế hắc hóa (9)




Edit: Tiểu Manh



Beta: Cookie

- ----------------------------------------------------------

Lúc sau Cốc Tiểu Hoa nhìn chằm chằm vài ngày, độ hắc hóa của Lâm Hoặc đều bảo trì trên 42, không còn xuất hiện tình trạng lên xuống.

Cô thành thành thật thật đợi ở nhà, không dám lại chạy ra ngoài chơi, sợ Lâm Hoặc trở về bất ngờ phát hiện cô không ở nhà.

Thật vất vả đợi đến thứ hai, sáng sớm cô đã chờ ở cửa, kết quả đến hoàng hôn Lâm Hoặc mới xuất hiện.

Sắc mặt Lâm Hoặc như thường, như cũ là một thân quần áo thoải mái cùng mũ lưỡi trai kéo xuống thật thấp.

Anh vừa vào nhà đã nhìn thấy bé mèo con nhà mình ngồi xổm ngồi ở trước cửa. Bé mèo lớn bằng bàn tay, đôi tai màu xám nhạt giật nhẹ, cái đuôi nhỏ hất lên hất xuống, ngẩng khuôn mặt bụ bẫm nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt màu lam tròn xoe tràn đầy tìm tòi nghiên cứu cùng vui vẻ.

Trong lòng anh hồi hộp một chút, giây tiếp theo đã bình ổn lại, bực bội tích lũy lúc trước dường như trong nháy mắt đã biến mất không còn gì nữa.

"Tiểu Hoa, có nhớ tôi hay không?"

Anh bế bé mèo con lên.

Cốc Tiểu Hoa muốn biết vì sao anh hắc hóa nên cũng không từ chối.

Cô níu lấy quần áo của Lâm Hoặc, ngửi hồi lâu. Ngoại trừ mùi bột giặt nhàn nhạt cũng không ngửi thấy mùi gì khác.

Lâm Hoặc cho rằng cô đang phân rõ mùi người quen, vừa cười vừa chỉ chỉ cái mũi của cô: "Tiểu tra miêu, mới một tuần không gặp, không phải là em đã quên tôi rồi chứ?"

Cốc Tiểu Hoa nhăn cái mũi dùng tay chống mặt anh.

Quên là không có khả năng quên, chi bằng nói mỗi ngày đều nhớ...

Lâm Hoặc nhìn động tác quen thuộc, sửng sốt một chút.

Cốc Tiểu Hoa nghi hoặc chớp chớp mắt. Người này sao đi ra ngoài làm việc một tuần đã choáng váng vậy.

Cô vừa định thu hồi móng vuốt đã bị Lâm Hoặc trở tay nắm lấy, dùng sức cọ đệm thịt nhỏ của cô.

Cốc Tiểu Hoa hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu ra.

Đệm thịt mềm mụp, Lâm Hoặc dùng sức ôm Cốc Tiểu Hoa, ở trên đầu cô hung hăng hít một chút, cảm thụ cảm xúc mềm mại của bé mèo con cùng với mùi hương sữa tắm nhàn nhạt.

Tích ——

【 Độ thân mật tăng thêm 2 điểm, độ hắc hóa giảm xuống 3 điểm. 】

Cốc Tiểu Hoa giãy giụa hai lần, thừa dịp Lâm Hoặc buông tay, một chân đá vào ngực anh, nhảy đến trên mặt đất, chạy đến trốn phía sau sô pha.

Xong xong xong, đây không phải choáng váng, đây là biến thái nha!

Lâm Hoặc xoa ngực mơ hồ đau nhức. Sức lực của Tiểu tra miêu nhà mình... rất lớn nha.

Anh nhìn thoáng qua bé mèo con chỉ lộ ra một đôi mắt, đầy mắt đề phòng. Trên mặt anh đột nhiên đỏ lên, có loại cảm giác bị trở thành biến thái.

"Tiểu tra... Tiểu Hoa em nghe tôi giải thích, tôi vừa rồi là...Đúng rồi! Chính là ngửi ngửi xem em có phải ô uế hay không! Nhìn xem có phải nên tắm rửa hay không!"

Anh vừa dứt lời đã nhìn đến một đôi mắt lam kia híp lên, vẻ mặt biểu tình chính là "Anh bịa đi, tiếp tục bịa đi".

Lâm Hoặc xấu hổ gãi gãi đầu.

"Tiểu Hoa, ngoan, lại đây. Tôi sẽ không làm giống vừa rồi, em hãy tin tưởng tôi."

Anh tận lực lộ ra một nụ cười hiền lành, ngồi xổm xuống vươn tay với Cốc Tiểu Hoa.

Cốc Tiểu Hoa giật giật lỗ tai, tin anh mới là lạ!

Cô nhanh chân chạy đến phòng ngủ, kiên quyết bảo trì khoảng cách với Lâm Hoặc.

Đêm nay, một người một mèo vượt qua chiến đấu truy đuổi anh ngủ ở sô pha tôi ngủ giường, tôi đuổi anh đến trên giường, anh lại trở về sô pha.

Cốc Tiểu Hoa căn bản không có cơ hội điều tra Lâm Hoặc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lăn lộn cả đêm, rốt cuộc cũng kiệt sức.

Ngày hôm sau Cốc Tiểu Hoa bị đưa đến bệnh viện thú cưng, mới nhớ tới mục đích Lâm Hoặc trở về lần này chủ yếu là —— cho cô tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Ngay lập tức, cô trở thành một con mèo kinh sợ, khi nào bị cân cũng không biết, vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt.

Thẳng đến lúc Lâm Hoặc bắt lấy chân trước của cô, đè lại gáy vận mạng* của cô.

"Tiểu Hoa không sợ, lập tức sẽ xong."

Cốc Tiểu Hoa run bần bật, sao có thể không sợ hãi!

Cô liên tiếp quay đầu lại, chỉ nhìn thấy áo dài màu trắng của bác sĩ Dương cùng với kim tiêm màu bạc.

Lâm Hoặc có thể cảm giác được bé mèo con mềm mại dưới bàn tay run nhè nhẹ. Anh che đôi mắt cô lại: "Còn chưa bắt đầu đâu. Đừng nhìn, không sao."

Cốc Tiểu Hoa lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn anh.

Chẳng lẽ người này không biết quá trình chờ bị tiêm mới là dày vò nhất sao!

"Lâm tiên sinh, anh giữ chặt chân trước của Tiểu Hoa."

Giọng nói có chút ý cười của bác sĩ Dương truyền đến, Cốc Tiểu Hoa cảm giác được sức lực của Lâm Hoặc tăng thêm, hai chân của mình bị cố định chặt chẽ, giây tiếp theo lông chỗ phía sau lưng gần cổ đã bị một đôi tay xốc lên, ngay sau đó là cảm xúc lạnh lẽo.

"Meo!!!"

Cô cuối cùng không nhịn được, hét lên một tiếng thê thê thảm thảm, kết quả... đợi nửa ngày cũng không cảm giác được đau đớn.

Lâm Hoặc bị hoảng sợ, trước nay anh chưa từng nghe được tiểu tra miêu kêu thảm thiết đến vậy.

Anh ngơ ngác nhìn bé mèo con cứng đờ, cả người xù lông, tai khẽ run, một đôi mắt trừng đến to tròn, miệng há thật to, có thể nhìn thấy khoang miệng phấn nộn và răng nhỏ nhòn nhọn.

Bác sĩ Dương giúp cô xoa xoa chỗ tiêm, tản thuốc ra, nhìn một người một mèo vẫn còn đối mặt với nhau, không nhịn được cười nói: "Được rồi, đã tiêm xong, chờ nửa giờ xem phản ứng là được."

"À à, cảm ơn bác sĩ Dương."

Lâm Hoặc lấy lại tinh thần nói tiếng cảm ơn, cẩn thận ôm Cốc Tiểu Hoa đến ghế bên ngoài.

Bình tĩnh lại, cả người Cốc Tiểu Hoa nóng lên, chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào. Mới vừa rồi cô cực kỳ giống học sinh tiểu học lần đầu tiên tiêm vắc-xin phòng bệnh, kim tiêm tiếp xúc trong nháy mắt đã oa một tiếng khóc lên.

Cô dùng hai móng vuốt che đôi mắt lại, co mình thành một cục. Quá mất mặt!

"Nếu có thể mất trí nhớ thì tốt rồi!"

Số 7 cười hê hê một tiếng: "Cũng không phải không thể, nhưng mà phải báo cáo với bên trên."

Ký chủ đại nhân đưa ra yêu cầu mất trí nhớ rất nhiều lần. Nếu nó lại không nghĩ biện pháp, khẳng định sẽ bị ký chủ nói là năng lực không đủ!

Cốc Tiểu Hoa vẫn đang ở trong cảm xúc xấu hổ và giận dữ, hoàn toàn không nghe được số 7 nói cái gì.

Lâm Hoặc lo lắng nhìn cục lông nhỏ, "Tiểu Hoa? Có phải khó chịu hay không? Tôi giúp em gọi bác sĩ Dương... "

Anh vừa định đứng dậy đã bị một móng vuốt lông kéo góc áo. Anh sửng sốt một chút, cúi đầu xuống.

Cục lông nhỏ rốt cuộc chịu ngẩng đầu lên, râu trắng trên khuôn mặt bụ bẫm run run, cái mũi nhỏ phấn nộn ướt sũng, quanh đôi mắt tròn xoe có chút hồng, có thể nhìn ra một tầng nước mắt, toàn bộ con ngươi màu lam càng thêm trong veo.

Trong nháy mắt, Lâm Hoặc giống như nhìn thấy một thiếu nữ hồng mắt vừa xấu hổ vừa tức giận.

Anh dùng sức lắc lắc, trước mắt vẫn là bé mèo con.

"Đau như vậy sao?"

Lâm Hoặc nhíu nhíu mày, có chút đau lòng bế cô lên.

Cốc Tiểu Hoa cắn móng vuốt. Nhưng mà bản thân không đau mới cảm thấy mất mặt...

Qua nửa giờ, bác sĩ Dương xem xét không có vấn đề gì, cũng báo cho thời gian tiêm tiếp theo, một người một mèo mới rời khỏi bệnh viện thú cưng.

Vốn dĩ Lâm Hoặc hẳn là lập tức quay trở lại đoàn phim. Nhưng anh nhìn bộ dáng héo ủa của Cốc Tiểu Hoa lại trở nên không an tâm.

"Tiểu Hoa, tôi đi đây... "

Cốc Tiểu Hoa liếc mắt nhìn anh, nghĩ đến dù sao hôm nay đã mất mặt về đến nhà, không sợ lại thêm một lần. Tất cả là vì nhiệm vụ!

Cô ghé vào trên sô pha, kêu một tiếng: "Meo~"

Thanh âm vừa mềm vừa nhỏ, pha trộn rất nhiều cảm xúc gãi đúng chỗ ngứa như không nỡ, khó chịu, tủi thân, đáng thương.

Cô cố nén xúc động chôn mình vào khe ghế sô pha, cố gắng giữ ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Lâm Hoặc.

Lông mày Lâm Hoặc nhíu càng chặt. Anh nghĩ nghĩ, trực tiếp gọi điện thoại: "Đạo diễn Lưu, tôi là Lâm Hoặc. Tôi muốn làm phiền ngài một chuyện, chính là mèo của tôi... Ngài xem tôi có thể đưa đến đoàn phim hay không?"

Cốc Tiểu Hoa âm thầm nắm chặt vuốt. Chỉ cần đi theo Lâm Hoặc đến đoàn phim thì cô có thể biết nguyên nhân hắc hóa!

Không nghĩ tới câu "Manh chính là chính nghĩa" kia thế nhưng thật sự...

Nhưng cô cũng không phải hoàn toàn bán manh. Sau khi tiêm vắc-xin phòng bệnh vào, tuy rằng không có triệu chứng không tốt nào, nhưng mà cả người đều không có sức lực, thực sự rất khó chịu.

"Được, cảm ơn ngài."

Lâm Hoặc cúp điện thoại, biểu tình rốt cuộc thả lỏng một chút. Anh cười nói, "Tiểu tra miêu, cùng đi làm với tôi đi."

Cốc Tiểu Hoa hất cái đuôi, trừng một đôi mắt ngây thơ vô tội, một bộ dáng tôi không hiểu anh đang nói gì.

Lâm Hoặc nhướng mày, anh chỉ chỉ cái mũi của mèo.

"Tôi biết em nghe hiểu. Đến đoàn phim phải ngoan ngoãn nghe lời, không thể rời khỏi tầm mắt của tôi, biết không?"

Cốc Tiểu Hoa lắc lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: "Meo."

Lần này tiếng kêu cũng mềm mụp, nhưng là khuyết thiếu tình cảm. So với tiếng kêu mới vừa rồi không cho Lâm Hoặc rời đi, hoàn toàn là qua loa.

Anh dở khóc dở cười nhìn mèo của mình: "Tiểu tra miêu trở mặt không nhận người. Em vậy mà còn có hai gương mặt."

Cốc Tiểu Hoa run run râu, giả bộ không nghe hiểu.

Thời điểm Vương Phàm lái xe đến đón Lâm Hoặc, nhìn thấy Cốc Tiểu Hoa còn sửng sốt một chút.

"Tiểu Lâm, sao cậu mang tiểu tổ tông này đi vậy? Muốn đến cửa hàng thú cưng gửi nuôi sao?"

Lâm Hoặc đặt thức ăn cho mèo ra ghế sau, ôm Cốc Tiểu Hoa ngồi xuống, "Không, mang đến đoàn phim, tôi đã nói trước với đạo diễn Lưu."

Vương Phàm nhìn ánh mắt chế nhạo cùng khóe miệng co giật của bé mèo con, cười ngượng hai tiếng: "Anh ta thật dễ nói chuyện... "

Về sau đoán chừng đoàn phim sẽ rất náo nhiệt.

"Ừ, đoàn phim bao toàn bộ khách sạn cho tất cả nhân viên công tác. Tôi ở phòng đơn, Tiểu Hoa đi cũng không đáng ngại."

Lâm Hoặc cười nói.

Vương Phàm nhìn anh qua kính chiếu hậu. Chàng trai trẻ tuổi đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền nở rộ làm anh nhìn qua vừa tỏa sáng lại ấm áp.

Anh ta không tiếng động thở dài. Bé mèo con đi theo cũng tốt, lực chú ý của Tiểu Lâm cũng không cần ngày ngày đều đặt trên những chuyện sốt ruột đó.

Đoàn phim quay chụp ở một thành điện ảnh.

Sau khi Cốc Tiểu Hoa đến, liếc mắt một cái đã thấy được nguyên nhân Lâm Hoặc hắc hóa.

Vốn dĩ cho rằng né tránh kịch bản là có thể né tránh Lý Khuynh Hân.

Không nghĩ tới hai đoàn phim thế nhưng gần sát nhau!

Cô buồn bực gãi gãi đầu, một bộ hiện đại một bộ cổ đại, sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp làm trái cốt truyện?

Lý Khuynh Hân vẫn như cũ mặc một thân váy trắng, đứng đối diện cô ta là một nam nhân, đưa lưng về phía Cốc Tiểu Hoa và Lâm Hoặc, không nhìn thấy được khuôn mặt.

Không biết hai người nói gì, mặt Lý Khuynh Hân đỏ lên, mỉm cười xinh đẹp.

Cốc Tiểu Hoa và Vương Phàm theo bản năng nhìn về phía Lâm Hoặc. Vẻ mặt chàng trai bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, ngược lại càng để ý động tác của Cốc Tiểu Hoa.

Anh xoa xoa lỗ tai nhỏ của cô: "Khẩn trương sao? Đừng sợ, người trong đoàn phim đều không tồi, họ sẽ không thương tổn em."

Vương Phàm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nhìn thoáng qua Cốc Tiểu Hoa. Về sau mua nhiều cá khô nhỏ một chút cho tiểu tổ tông ăn mới được.

"Lâm Hoặc, anh đã trở lại!"

Lý Khuynh Hân mắt sắc nhìn thấy đoàn người Lâm Hoặc, đôi mắt sáng lấp lánh thăm dò, tiến tới chào hỏi Lâm Hoặc.

Vương Phàm hít một hơi khí lạnh, thịt trên mặt ép vào nhau, một bộ dáng căm phẫn. Rõ ràng thiếu chút nữa là có thể bỏ qua đi.

Cốc Tiểu Hoa có thể cảm nhận được thân thể Lâm Hoặc cứng đờ.

Cô quay đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt với nam nhân bên người Lý Khuynh Hân.

Ngũ quan mạnh mẽ, âu phục khéo léo, cùng với... địch ý không che giấu chút nào.