Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Chương 45: Thần y.




Hạ Nhược Vũ nhìn ba người này. Y muốn thử xem cái đuôi cáo kia được giấu kĩ cỡ nào đến cả vương phủ cũng có thể qua mặt.

" Xem nào, con cáo sẽ là ai đây?" Y thầm nghĩ bụng, chuyện ám sát này vốn không phải là chuyện nhỏ. Có khi nó có thể làm điểm yếu chí mạng cho Duật Vân.

Hạ Nhược Vũ không nói gì nữa, y đứng dậy bỏ đi mặc ba người kia ở dưới nhìn nhau.

"Một lũ xảo quyệt. Để rồi xem."

Hạ Nhược Vũ rời đi đến chỗ của Tô Liên. Lúc đi đến nơi, y thấy một ai đó đang đứng trước cửa tửu lâu của Duật Vần.

" Ngươi là ai mà đứng ở đây vậy?"

Hắc y nhân kia quay qua nhìn Hạ Nhược Vũ bằng ánh mắt dò xét. Tuy chỉ là lướt qua nhưng vẫn để lại khó chịu cho y.

"Linh miêu đây sao?" Giọng hắn trầm lắng, như thì thầm cho mình hắn nghe vậy.

"Ta hỏi ngươi đấy, ngươi là ai vậy?" Hạ Nhược Vũ nhíu mày, ngươi này tính tình kì quái lắm. Là người quen của

Duật Vần sao?

" Ta là Trọng Đình. Ngươi cứ nói với người bị bệnh bên trong này như vậy là được."

" Người bệnh?" Trong tửu lâu này vốn có người bệnh sao? Hạ Nhược Vũ thầm nghĩ. Sao y không biết nhỉ?

" Trong đây đâu có ai bị bệnh? Ngươi đến nhầm nơi rồi."

Hắc y nhân kia xoa cằm. Hắn có vẻ đăm chiêu lắm.

" Ta nhớ ở đây có một người tên Tô Liên hiện bị bệnh thì phải? Chẳng lẽ tên họ Duật kia lừa ta?"

Hạ Nhược Vũ bắt ngay được trọng điểm. Y nhìn kĩ hắn một chút rồi mới trả lời.

"Chỗ này thật sự có một người tên Tô Liên bị bệnh. Nếu ngươi là thần y kia thì đi theo ta vào trong."

Cả hai cùng vào trong, tiểu nhị dẫn cả hai đến phòng của Tô Liên đang nghỉ ngơi.



" Tô Liên, ta đến thăm ngươi này." Hạ Nhược Vũ mở tung cánh cửa ra, y nhào đến cạnh cậu ôm chầm lấy.

"Tiểu Vũ, coi chừng tế." Tô Liên đỡ lấy y, cậu mỉm cười chơi đùa cùng y.

Nãy giờ hắc y nhân kia bị bơ, hắn ho khan mấy tiếng để thể hiện sự tồn tại của mình ở đây.

" À đúng rồi, cái người thần y gì đó mà Duật Vân nói khi trước. Hắn đến chữa bệnh cho ngươi đó."

" Nhưng ta không tin đâu, nhìn hắn khác nào mấy tên giang hồ kiếm hiệp gì đó đâu chứ. Nhìn mà rợn người."

Hạ Nhược Vũ xù lông liếc mắt nhìn hắn. Tô Liên cũng nhìn qua bên đó. Quả thây rất giống với giang hồ kiếm hiệp ngoài kia.

" Ta là thần y, bọn họ truy tìm ta ráo riết như vậy. Ta chẳng lẽ không được phép học võ phòng thân sao?"

" Cũng có lý. Tiểu Vũ có biết Duật Vân đâu rồi không?"

" Han a? Han di gap Duat Tu roi. Chac lat se ve."

Tô Liên thầm nghĩ: " Tên của hoàng đế cũng có thể gọi như vậy sao?"

Khóe miệng cậu giật giật vài cái. Còn Trọng Đình thì thấy bình thường, hắn không phải là người trong một quốc gia nhất định nên không quan tâm lắm.

" Vậy giờ ta có thể chữa trị rồi chứ?" Trọng Đình đặt hộp thuốc không biết lấy từ đâu ra lên bàn. Hạ Nhược Vũ làm

gì có chuyện cho tên không rõ nguồn gốc này chạm vào Tô Liên được.

" Không cho, khi nào Duật Vân chắc chắn ngươi là vị thần y kia thì đừng hòng chạm vào y. Ta không cho phép!"

Hạ Nhược Vũ đứng trước mặt cậu che chắn. Có vẻ như lông tơ của y nổi hết lên rồi. Y thấy người này không an toàn. Cứ như kiểu hắn sẽ cướp đi Tô Liên của y vậy.

"Ngươi con mèo kia, ngang ngược cũng vừa phải thôi. Ta chữa bệnh cho hắn, không phải cho ngươi!" Trọng Đình chỉ tay vào mặt Hạ Nhược Vũ nói. Cả đất nước đều tìm kiếm hắn như miếng mổi béo mở, vậy mà con mèo bố láo kia lại dám xúc phạm hắn. Sao mà chịu nổi!

" Ta không quan tâm ngươi làm trò gì, tốt nhất là tránh xa bọn này ra. Còn nữa, ta là người, mèo gì ở đây?"

Hạ Nhược Vũ đang cảm thấy sợ hãi người này. Sao hắn biết y là mèo được hay vậy?

" Hừ, cái tai với cái đuôi kia ngươi giấu ai? Người khác không nhìn thấy nhưng ta thấy rất rõ đấy, còn mèo kia."



Hắn ngồi xuống một ghế gần cửa. Mở hộp thuốc ra rồi lấy đồ nghề đặt lên bàn.

"!!!"

Y quay lại sau lưng mình, lại lấy tay đặt lên đầu mình sờ thử. Không hề có một sơ hở nào, sao hắn nhìn được?

" Ngươi là tên nào. Mau khai nhanh!" Hạ Nhược Vũ giương móng vuốt lên phòng thủ. Tô Liên phía sau cũng thủ sẵn một đoản đao sau lớp tay áo. Cậu cũng cảm thấy người này không được bình thường lắm.

"Ta nói rồi, ta là Trọng Đình. Người đời gọi ta là Thần y. Ngươi hiểu rồi chứ?"

Hạ Nhược Vũ vẫn không buông bỏ cảnh giác với người này. Y vẫn đứng với thế chuẩn bị lao lên bất cứ lúc nào.

Hắn thì thản nhiên ngồi điều chế thuốc. Toàn mấy nguyên liệu lạ lẫm không.

Tô Liên dẫn y đến sau tấm bình phong ngăn cách đề ngồi nói chuyện.

" Tiểu Vũ, ngươi đi gọi Duật vương về đi. Có lẽ ngài ấy sẽ biết người này đấy."

" Ta đi rồi còn ngươi thì sao?"

Tô Liên mỉm cười, cậu lấy thanh đoản đao lúc nãy ra.

" Như vậy được rồi chứ?"

Hạ Nhược Vũ nhìn thanh đao rồi nhìn Tô Liên. Suy tư một lúc rồi hóa thành hình mèo chạy đi.

" Đợi ta, rất nhanh sẽ trở về thôi."

Tô Liên vẫy tay nói y đi nhanh. Còn mình đi ra chỗ Trọng Đình bắt chuyện.

" Tô Liên, đợi một xíu. Ta sẽ lôi đầu Duật Vân về ngay đây."

Tác giả có đôi lời.

Hê, mẹ đã mua thoại mới cho tui rồi. Tui viết tiếp truyện đây nha.