Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Chương 41: Vô Đề




" Hạ... Nhược Vũ!" Duật Vân tức đến không thể làm gì ngoài gầm gừ như vậy. Bây giờ mà ném y xuống đất thì không được, đánh y cùng không xong. Ai cho hắn cách giải quyết chuyện này đi?

Chỗ áo bị Hạ Nhược Vũ nôn bốc mùi chua khiến Duật Vân thật sự muốn ném y xuống đất. Nhưng lí trí nói hắn không được làm vậy, nếu không Hạ Nhược Vũ lại giận hắn mất.

Thế là mặc kệ bãi nôn kia, hắn phải chịu cái cảm giác khó chịu đó suốt cả đường.

" Sao hôm nay đường về phủ lại xa vậy nhỉ?" Duật Vân vừa đi vừa nhìn trời, sao hắn lạo cưỡng vào cái rắc rối này.

Sau khi chật vật đem Hạ Nhược Vũ về, Duật Vân cho người chuẩn bị nước lau người, còn hắn thì đi thay y phục mới. Chứ hắn chịu không nổi cái mùi chua này.

" Vương gia, nước đã chuẩn bị xong. " Nha hoàn bê chạy nước vào trong. Duật Vân cũng thay xong y phục mới, hắn phất tay.

" Đem đặt ở trên bàn rồi ra ngoài đi."

Nha hoàn kia chưa vội trả lời, nàng ta liếc nhìn qua bên giường rồi mới cúi đầu đi ra. Duật Vân đương nhiên biết rõ tâm tư này.

" Quá lộ liều."

" Lâm Miên."

" Có thủ hạ."

Duật Vân cầm khăn thấm nước rồi dặn dò: " Theo dõi nha hoàn vừa ra ngoài."

" Vâng."

Duật Vân vắt nước rồi đi đến chỗ y nằm ngủ. Hạ Nhược Vũ vẫn say sưa không biết sự đời.

Một chân y dưới đất, chân còn lại gác lên chăn mà ngủ.

"Chẳng có ý tứ gì cả."

Hắn đằng ngay ngắn lại, cởi sạch y phục rồi để chừa mỗi tiết khố trắng trên người y.



" Thật nuột, coi bao nhiêu lần vẫn chưa từng chán."

Ngón tay hắn lướt nhẹ qua từng vùng, nó nhột nhột khiến Hạ Nhược Vũ động thân một chút để tránh ra. Duật Vân bật cười.

Cơ thể Hạ Nhược Vũ ở hình mèo được bộ lông bảo vệ rất tốt, da cũng không bị đen như người khác. Trái lại còn trắng trẻo ửng hồng như bánh trôi nước.

Ở phía bụng có một vết sẹo lớn, Duật Vân biết cái này. Đây là vết thương ở lần đầu gặp y, lúc đó y đang bị đám người đuổi bắt và hắn tình cờ cứu.

" Chậc, nếu không phải ngươi đang giận bổn vương thì ta đã đè ngươi ra chơi đùa một phen rồi."

Bàn tay thuần thục lau qua người cho y, mọi nơi trên cơ thể này đều đã được hắn nhìn qua, sờ thử và cảm nhận.

Cho nên hắn rất thân thuộc.

Ngay sau khi rời phòng vương gia, nha hoàn kia đã lén lút chạy tới viện phía Nam.

Nàng ta báo với nha hoàn riêng kia một tiếng, rất nhanh đã được vào trong.

" Bẩm công tử, nam nhân kia hình như đã đi đến Hoa lâu uống rượu. Trên người hắn có mùi rượu, thậm chí trên cổ còn cố vết son của nữ nhân!”

Vị công tử ngồi đằng sau màn che nhấp ngụm trà. Cậu ta nhẹ nhàng đặt ly trà xuống rồi ngồi thẳng dậy.

" Thật sao? Nam nhân đó đã làm như vậy?"

" Vâng, nô tì không dám nói dối. Chính mắt nô tì đã nhìn thấy, bởi vì nô tì được sai mang nước vào trong."

Lâm Miên ngồi trên mái nhà, gỡ một miếng ngói ra rồi nhìn xuống. Xem ra mấy nam nhân này phải báo cáo lại cho chủ nhân rồi. Để ngài ấy đuổi hết đi, đến lúc đó vương phi của chủ nhân sẽ không ghen nữa.

" Tranh đấu cung đình thật rắc rối. Thà làm một người như ta còn hơn."

Lâm Miên đặt lại miếng ngói, thoắt cái đã biến mất.

Bên này, Hạ Nhược Vũ đã được thay y phục mới, được lau người sạch sẽ và giờ đang nằm ngủ ngon lành.



Bây giờ là canh một rồi. Trời đã tối đen, những ánh sao bên ngoài kia đã bắt đầu đua nhau nổi lên bề mặt trời.

( Canh 1 là từ 7h đến 9h )

" Chủ nhân, đã tìm ra người đứng sau nha hoàn đó."

" Nói."

" Là công tử trong viện phía Nam, tên Dương Thành."

Duật Vân đặt bút xuống. Dương gia là một trong tam gia tộc nắm giữ các bến cảng lớn nhất của Nam Hạ quốc.

Tiềm lực kinh tế cao và có khểu mặt hàng thủy hải sản chất lượng tốt. Nam nào cũng là một trong những gia tộc có lượng thu mua nhiều nhất trong nước.

" Hoàng huynh làm sao mà có thể đem được tên này vào đây vậy?"

Duật Vân thở dài, Duật Tư kêu là hắn nhạt được vài tên hay ho nên đem cho Duật Vân. Nhưng Duật Vân cảm thấy cái "nhặt" này thật kì lạ.

" Tiếp tục theo dõi động thái của Dương Thành. Ngày mai ta sẽ gặp hoàng huynh bàn chuyện này sau."

" Rõ."

Duật Vân chăm chú nhìn vào tờ giấy trên bàn, hẳn còn đang tính sẽ viết thư gửi cho hoàng huynh của hẳn. Bây giờ có vẻ như không cần đến rồi.

" Um... Duật Vân, tên đáng ghét nhà ngươi. Dám không nghe ta nói."

" Ngươi tên xấu xí, ngu ngốc, đầu gỗ đáng ghét. Ta ghét ngươi... nhưng cũng yêu ngươi."

Hạ Nhược Vũ nằm nói mớ liên tục, có phải vì say hay không mà y mắng tên này từ chiều tối đến giờ.

“ Đúng vậy, ta xấu xí, ngu ngốc, đầu gỗ đáng ghét. Ta là của ngươi được chứ? Cho nên ngủ đàng hoàn vào, cảm bầy giờ."

Hắn đến cạnh, chỉnh lại dáng ngủ rồi đắp chăn cho y. Thôi thì chuyện này để mai rồi tính, tha cho y đêm nay.