Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Chương 37: Lộ diện.




Sau một đêm mây mưa, sáng hôm sau Hạ Nhược Vũ với quầng thâm mắt dày đặc ngồi ăn sáng.

" Tên chó chết Duật Vân, bảo không làm đến cuối mà còn hành ta như vậy. Ngươi là muốn ta đi bụi mới chịu đúng không?"

Hạ Nhược Vũ vừa làu bàu vừa gắp miếng cơm. Duật Vân bên kia đã rời đi từ sáng để thượng triều.

Lâm Miên bên ngoài nghe mà cảm thấy rùng mình thay chủ tử. Hắn ta cũng gọi là quen với những lần mây mưa này của hai người họ. Nhưng mỗi lần thức dậy là Hạ Nhược Vũ lại như vậy, y muốn mắng là mắng, muốn chửi là chửi. Không ai dám cãi lại, bởi vì y là lớn nhất. Chủ tử của hắn còn phải đội y lên đầu kìa. C*

Hắn thầm cầu mong cho chủ tử sau hôm nay vẫn còn nguyên vẹn để có thể trêu chọc y tiếp.

Duật Vân bên kia đang thượng triều bỗng cảm thấy lành lạnh. Hắn thử sờ lên trán mình xem thử có cảm mạo hay không.

"Duật vương, ngươi có bệnh sao?" Duật Tư ngồi đó hỏi.

Hắn lắc đầu, bảo tiếp tục bàn chuyện đi.

Hạ Nhược Vũ ăn xong thì rời đi. Y đến bàn gỗ trong phòng ngủ, lấy một đôi khuyên tai hình lá cây rồi biến thành mèo chạy đi.

Chỗ y đến là nơi ở của Tô Liên, y nhằm chuẩn rồi nhảy lên. Rất nhanh đã đứng trước cửa phòng Tô Liên.

Meo.

Tô Liên ngồi đó đương nhiên nhận ra, cậu vẫy tay gọi y lại đó.

"Tiểu miêu, ngươi hôm nay trở về rồi sao? Ta nghe nói mấy tháng trước ngươi cùng Duật vướng đi xa. Có thích không?"

Hạ Nhược Vũ cạ đầu vào lòng bàn tay cậu. Y thả lên đó đôi bông tai mình gặm.

"Ngươi cho ta sao? Đẹp thật đấy."

" Nhưng ta là nam nhân, làm sao mà đeo được thứ này?"

Quả là món quà đẹp, nhưng với nam nhân thời này thì trang sức như thế này chỉ dành cho nữ nhân mà thôi. Nam nhân phải trầm bạc quấn tóc hoặc thả buông như của Tô Liên hiện tại.

Hạ Nhược Vũ giờ mới sực nhớ ra, y đang ở cổ đại. Có rất nhiều phong tục cổ hủ của con người thời xưa. Cho nên cái bông tai này cũng vậy.

Mèo nhỏ ỉu xìu xuống, Tô Liên không nỡ khiến y buồn nên đã đeo thử. Sau đó lấy gương lên soi.

" Tiểu miêu, ngươi xem có được không?"

Hạ Nhược Vũ nhìn vào trong gương, lại quay qua nhìn cậu. Tô Liên xoa đầu y an ủi.

" Đừng buồn, khi có hai ta ở đây thì ta sẽ đeo cho ngươi xem. Được chứ?"

Meo!



" Đương nhiên, ngươi đeo cái này đẹp lắm đó."

Tô Liên và Hạ Nhược Vũ ngồi chơi với nhau một lúc rồi y cùng rời đi. Hôm nay chuyện chính không phải là ở đây.

Sau khi tạm biệt Tô Liên, Hạ Nhược Vũ bắt đầu đi đến chỗ Minh Lan. Trên đường đi, y không biết phải giải thích cho nàng như thế nào cả. Chỉ sợ nàng coi y là thứ quái dị mà thôi.

" Mong nàng sẽ thích chúng."

Đến cung của Minh Lan.

Hoàng hậu đang ngồi ở thưởng trà tại thượng uyển. Nàng cùng một số nha hoàn khác trò chuyện rất vui vẻ.

Hậu cung của Duật Tư chỉ có một mình hoàng hậu, bởi vì hắn không muốn nạp phi. Hắn yêu nàng nên sẽ không chấp nhận chuyện gì liên quan đến nạp thiếp.

Hậu cung dù to lớn nhưng hắn với nàng sống vẫn thấy rất ấm cúng.

Trước khi Hạ Nhược Vũ đến, có một cậu nhóc tầm mười tuổi mặc bạch y chạy đến chỗ Minh Lan. Mà nha hoàn đều gọi cậu nhóc là thái tử Duật Long.

"Long nhi, con đến rồi sao? Lại đây mẫu hậu xem nào."

Duật Long là con đầu lòng của Minh Lan và Duật Tư. Sau Duật Long có Duật Linh là con gái song sinh với cậu nhóc.

" Mẫu hậu, hôm nay ta đã học rất nhiều thứ. Mọi thứ đều rất mới mẻ."

Minh Lan bế y lền đùi, nàng đỡ nhóc ngồi cẩn thận sợ té. Duật Long ngồi thao thao bất uyển về việc học ngày

hôm nay.

Hạ Nhược Vũ đến thì thấy Duật Long ngồi trên đùi. Y ghen tị đó nha, bởi vì đùi đó chỉ có mình y được nắm mà thôi.

Vụt.

"A, cái gì vậy chứ?"

Duật Long giật mình, tự dưng đâu ra một cái cục lông nhỏ trèo bên cạnh chỗ nhóc ngồi. Minh Lan cùng bất ngờ, nàng thử lấy cục bông đó ra.

"Tiểu miêu, là ngươi sao? Sao lại chui vào đây vậy?"

Meo.

" Đùi của ta, chỉ có ta mới được nằm mà thôi!"

Hạ Nhược Vũ xù lông cảnh giác với Duật Long. Cậu nhóc chưa hiểu chuyện gì đã bị y ghim rồi.

Minh Lan cười lớn, nàng vuốt lông y giải thích: " Ngươi đừng như vậy. Đây là con trai của ta, nó là cháu của Duật vương đấy."



Meo?

" Cháu, tên nhóc này sao?"

Hạ Nhược Vũ nhìn kĩ, tên nhóc này có đôi mày rậm và ánh mắt sắc bén giống với Duật Tư. Nếu là vậy thì nhóc là hoàng tử sao?

" Đây là Duật Long, tiểu miêu ngươi làm quen với nó đi."

Hạ Nhược Vũ được đặt lại gần nhóc đó. Duật Long cũng ngần ngại đưa tay ra chạm vào đầu.

" Mẫu thân, con mèo này là của ai sao ạ?"

" Nó là thú cưng của thúc thúc con đó. "

Duật Long nghe tiếng Thúc thúc mà mắt sáng lên. Nhóc rất thích vị thúc thúc này, uy phong oai vũ không giống phụ hoàng của nhóc. Suốt ngày ăn vạ trên đùi của mẫu hậu. Đúng là chẳng giống bậc quân vương gì cả.

Hạ Nhược Vũ cho hắn sờ một chút rồi chạy đi luôn. Y kéo tà y phục của nàng.

" Hửm, ngươi muốn ta đi đâu sao?"

" Nhanh nhanh nào, ta có chuyện muốn nói với ngươi đó!" Hạ Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh kéo nàng. Minh Lan cũng đứng lên rồi đi theo y.

" Ngươi từ đã, Duật Long con ở đây nhé. Ta đi một chút rồi sẽ quay lại."

" Nương nương, người phải mang theo người chứ ạ. Lỡ có chuyện sảy ra thì sao."

Hạ Nhược Vũ quay lại khè khè đám người chạy theo. Minh Lan bế y lên tay rồi ra hiệu bọn họ không đi theo.

" Ngươi muốn làm gì sao?"

Meo.

Nàng bế y vào phòng của mình. Cửa đóng lại rồi thả Hạ Nhược Vũ xuống.

Y nhìn xung quanh, thấy không có ai rồi thì bắt đầu thực hiện.

" Tiểu miêu, ngươi có gì..!"

Một luồng ánh sáng nhàn nhạt phát ra bao quanh lấy Hạ Nhược Vũ. Từ một con mèo nhỏ nhắn, y biến thành dạng người.

Minh Lan lấy tay che mắt lại, đến khi không còn thứ ánh sáng mới từ từ bỏ xuống.

"Xin chào, hoàng hậu."

" Ngươi... là ai?”