Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Chương 34: Dự tiệc.




Chợ kinh thành hôm nay náo nhiệt hẳn. Có lẽ do hội hoa đăng đang đến gần.

Người dân nô nức chuẩn bị cho hội hoa đăng hai ngày sau. Hạ Nhược Vũ chạy nhảy tung tăng qua từng sạp hàng. Từng món đồ bắt mắt được trưng bày trên kệ, giày, mũ, trâm cài hay trang sức các loại và vô vàn thứ khác.

"Nhìn này Duật Vân, cái này đẹp lắm đúng không?"

Một cái trâm nhỏ hình con thỏ bạc gắn ở đầu. Phía dưới con thỏ là mấy bông hoa màu hồng nhạt gắn xung quanh.

Hạ Nhược Vũ cài thử lên đầu rồi lắc nhẹ, tua rua lắc lư theo nhịp.

" Hợp lắm, có muốn không?"

Duật Vân đến gần y để ngắm. Quả nhiên, cái trâm này rất đẹp.

"Ngươi mang tiền không?"

" Bổn vương thiếu ngân lượng sao?"

" Vậy sao, ông chủ tính tiền cái này. À, ta lấy thêm mấy món nữa.

Hạ Nhược Vũ lấy thêm vài cái nữa, là một cái bông tai hình cành lá, một cái hình bông hoa đào viền vàng.

Hạ Nhược Vũ lại chạy đến một sạp hàng khác. Y quậy tung hết tất cả khiến Duật Vân chỉ có thể thở dài mà cưng chiều y.

" Hạ Nhược Vũ đi cẩn thận một chút."

" Biết rồi! Ai ui.!"

Hạ Nhược Vũ vì đi không để ý nên đã va phải một người.

" Xin l6i, ta khong nhin dudng. Khong sao chu?"

Nông dân đó cũng lúi húi dọn đồ rồi xin lỗi lại y. Hạ Nhược Vũ giúp ngôn dân nhặt đồ rồi rời đi luôn.

" Hลิน ดีอิน."

Duật Vân đi lại xoa đầu y. Hạ Nhược Vũ cười trừ rồi tiếp tục chơi tiếp.

Hai ngày sau.

Hôm nay người dân đồ đồng ra đường nhiều hơn. Ai cũng quần áo đẹp đẽ để đi chơi hội. Nữ nhi hoa cài tóc, nam nhân mỗi người một vẻ dạo hội.

Tại Duật vương phủ.

" Hạ Nhược Vũ, xong chưa?"

Duật Vân đứng trước bình phong được gần một canh giờ đợi Hạ Nhược Vũ thay y phục.

" Nè, ngươi giúp ta mặc y phục đi. Sao cái thứ này khó mặc vậy không biết!"

Hạ Nhược Vũ đang rối tung kên với mấy lớp y phục. Dây buộc rồi ngọc bội đeo trên người.

" Haiz, ngươi có thật là người ở đây không vậy? Đến cái thường thức cũng không biết."

Duật Vân đi ra sau bình phong. Hắn ng người trước cảnh tượng trước mắt.

Tóc y buông xõa, gương mặt lấm tấm mồ hôi, y phục lộn xộn không đàng hoàng.

Duật Vân vỗ trán bất lực. Hắn đi lại, cầm lên lớp y phục rồi mặc vào cho y.

"Ngươi phải mặc như này mới đúng."



" Cảm ơn nha."

Hắn mặc xong cho y rồi cả hai cùng đến hoàng cung. Hạ Nhược Vũ tung tăng trong bộ y phục xinh đẹp, miệng luôn mim cười.

" Duật Vân, ngươi không tính mang theo người sao? Một mình ta thì ổn chứ?"

Duật Vân nhíu mày, hắn kéo y vào rồi hôn một cái thật mạnh còn cắn vào môi y một cái.

" Ngươi giận cái gì, ta muốn tốt cho ngươi mà." Hạ Nhược Vũ lau miệng, có máu rồi. Tanh quá.

" Một mình ngươi là đủ mệt cho ta rồi. Nếu có cho thêm thì ta sẽ chỉ mang theo Vu Tình thôi."

" chậc, có cần phải cắn ta không? Nhìn nè, chảy máu rồi, son cũng bị lem hết rồi nè."

Hạ Nhược Vũ chề môi, bên trong bị rách một chút. Son cũng lem hết sang một bên.

" Như này đi. Đợi ta."

Hắn lấy một cái khăn tay nhẹ nhàng lau sạch vết son và máu. Còn thổi nhẹ nhẹ vào chỗ rách.

" Coi nào, có đau lắm không?"

"ột út."

( Một chút.)

" Phù phù..."

Hắn thổi thêm mấy lần, thấy không còn chảy máu nữa mới an tâm. Hắn còn không quên trêu chọc.

" Như thế này thì làm sao mà ăn được đây? Ăn vào sẽ rát lắm đấy."

Hạ Nhược Vũ đập Duật Vân vài cái: " Tại ngươi đó, ai bảo cắn ta làm gì! Giờ làm sao ta ăn được, giận ngươi rồi đó!"

Duật Vân như sét đánh ngang trời. Hắn vậy mà lại bị y ghét rồi, lần đầu luôn.

" Tiểu Vũ, ta giỡn ta chọc ngươi thôi. Đừng tin mà, đừng có giận ta."

Duật Vân bối rối dỗ y, Hạ Nhược Vũ quay đi chỗ khác không thèm quan tâm.

Thế là trong cả đường đi đến hoàng cung, Hạ Nhược Vũ không nói một câu nào với Duật Vân. Mặc kệ hắn nói trời nói đất y cũng không nghe.

Đến khi bước xuống kiệu, Hạ Nhược Vũ cũng hất luôn tay hắn ra rồi tự đi vào. Duật Vân theo sau dỗ không thành, hắn muốn khóc thét lên luôn.

"Ngươi nhìn kìa, Duật vương điện hạ lại hạ mình đi sau lưng người kia. Rốt cuộc hắn ta dám làm gì khiến ngài ấy như vậy chứ? Đúng là vô sỉ mà!"

" Đúng vậy, Duật vương đâu phải là kẻ hầu mà dám làm như vậy chứ. Đây là sỉ nhục cốt nhục hoàng gia mà."

Người người bàn tán, Hạ Nhược Vũ chẳng quan tâm. Y chỉ chú tâm đi vào trong điện. Nhưng cuộc đời đâu như mơ, một nữ nhân vây hồng lòe loẹt đứng chặn lại đường đi của Hạ Nhược Vũ.

Y nhíu mày, đi sang đường khác nhưng hai nha hoàn chặn lại hết. Đã bực chuyện của Duật Vân rồi giờ gặp kẻ này, Hạ Nhược Vũ chỉ muốn tăng xông mà đập hết cả lũ thôi.

" Ngươi là ai mà cản đường ta. Mau tránh ra!"

Nàng ta vênh cằm, cái phiến ngọc trên tay xòe ra che miệng.

" Ngươi là ai mà dám để Duật vương điện hạ phải hạ mình. Mau nói nhanh lên!"

Duật Vân đi đến sau y, Hạ Nhược Vũ tức muốn nổ phổi. Quay qua đá Duật Vân một cái rồi càm ràm.

"Duật Vân, ngươi mau dọn đám nữ nhân của ngươi đi nhanh lên! Ta có làm gì ngươi đâu mà sao họ lại đổ hết lên đầu ta chứ! Đúng là ức hiếp người quá đáng mà, cả ngươi cũng vậy nữa!"

Duật Vân còn chưa hiểu chuyện gì, bị y đá mà ngơ ngác. Đến khi nhìn rồi thì mới biết sơ qua mọi việc. Hắn cầm tay y rồi xoa xoa nó.



" Được rồi, đừng giận nữa. Ta dọn nhé, tiểu Vũ chờ ta một chút."

" Ai dám giận Duật vương cao quý chứ. Mau bỏ tay của ngươi ra, tay ta bẩn lắm không xứng cho ngươi sờ đâu."

Nữ nhân kia nãy giờ bị bơ, nàng ta nghe câu cuối cùng mà lòng hả dạ, phe phẩy phiến.

" Nói hay lắm, biết điều thì mau xin lỗi Duật vương đi. Đừng có vấy bẩn thanh danh ngài ấy nữa."

Duật Vần mới nãy còn nhẹ nhàng nói chuyện với Hạ Nhược Vũ, quay qua đã mặt lạnh mày nhăn. Hắn trừng nữ nhần kia.

" Ngươi im cho ta. Chuyện của ta ngươi xen vào làm gì, quy cũ để đâu hết rồi. Là thứ tiện dân nhà nào mà lại không có quy cũ như vậy. Lại có thể đến những bữa tiệc như thế này đúng là mất mặt hoàng cung mà."

" Ta... ta là con gái của Lý bộ hình mà. Sao lại nói ta như vậy chứ, tiểu nữ chỉ muốn lấy lại công đạo cho vương gia thôi mà."

" Làm sao lại để thứ không danh không phận này khiến ngài trở nên như vậy được. Phải kiếm một nữ nhân cao quý mới phù hợp với ngài chứ."

Hạ Nhược Vũ quay đi chỗ khác, y đi thẳng vào đại sảnh bữa tiệc rồi tìm một góc ngồi xuống. Mặc kệ Duật Vân giải quyết mọi chuyện.

Đợi đến khi hoàng đế cùng hoàng hậu tiến vào thì mới thấy Duật Vân đi vô. Hắn còn mặt mày nhăn nhó đủ kiểu nữa.

Duật Tư nâng ly rượu lên rồi nói: " Hôm nay hội hoa đăng kỉ niệm tám mươi năm lập nên Nam Hạ quốc ngày hôm nay. Trẩm tuyên bố bữa tiệc bắt đầu!"

Các quan viên bên dưới cùng đưa ly lên cao và hô lớn: " Vì Nam Hạ quốc ngày càng vững mạnh!"

Hạ Nhược Vũ đi nhẹ nhàng lại chỗ của Duật Vân, y kéo nhẹ tay áo của hắn.

Duật Vân đang ngồi, hắn đương nhiên đã để ý đến con mèo nhỏ đang lén lút này rồi.

" Sao vậy, tiểu Vũ muốn ăn gì không?"

" Có, ngươi cho ta ăn với."

Y ngồi xuống bên cạnh hắn ngồi ăn. Nô tỳ muốn lấy thêm chén đũa thì bị hắn từ chối. Hắn muốn y ăn chung chén với hắn, như vậy mới lãng mạn.

Một nữ nhân khác lại cẩm ly rượu lên, đi nhẹ nhàng lại bàn của hắn rồi e thẹn.

" Vương gia, tiểu nữ kính ngài một ly."

"Ta không uống được rượu, cút đi." Hắn nói thế chứ tay hắn cầm một chén rượu khác đưa lên miệng uống cạn.

Hạ Nhược Vũ chỉ biết phì cười nhìn hắn, y cầm một ly lên thay hắn cụng.

"Tiểu thư đừng nghĩ nhiều nhé. Duật Vân không thích như vậy đầu, ta thay hắn kính tiểu thư vậy."

Tiểu thư kia bị từ chối, tuy sắc mặt hơi khó coi một chút nhưng cũng nhanh choang điều chỉnh lại. Mim cười kính y.

" Không biết công tử đây, ta nên xưng thế nào?"

"A ha, xin lỗi nhé. Nhưng ta không được phép nói tên mình cho người khác. Duật Vân à không Duật vương không cho ta nói. Tiểu thư gọi ta là Hạ công tử là được rồi."

Vị tiểu thư đó mỉm cười nhẹ, nhấc ly rượu rồi uống cạn. Hạ Nhược Vũ cũng nâng ly, y đau thể phụ lòng nàng được.

" Tiểu nữ đã làm phiền rồi, mong hai vị tiếp tục thưởng thức."

"Được, tiểu thư cũng vậy."

Hạ Nhược Vũ quay qua nhìn Duật Vân, y chống cắm mà chẳng nói lời nào.

"Ngươi sao vậy, môi đau quá nên không ăn được sao? Ta cắt nhỏ ra nhé."

" Không, chỉ là vì sao ngươi cứ phải tỏ ra gắt gỏng với nữ nhân như vậy. Có chuyện gì với ngươi sao?