Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương?

Chương 23




Ở trên kinh không quá ba ngày, Hạ Tinh Sương liền “đuổi” cô về Phong Chi Xứ. Dĩ nhiên là ban đầu An Ly không chịu, chỗ này náo nhiệt như thế, chơi thêm vài hôm cũng có sao.

Hạ Tinh Sương nói: “Nơi này bề ngoài phồn hoa, xong lại phức tạp khó lường. Người như ngươi hợp với mấy cái đơn giản, Phong Chi Xứ thích hợp cho ngươi hơn.”

An Ly: “… Vậy người thì sao? Không về cùng ta hả?”

Nàng ta lắc đầu, phe phẩy quạt: “Không về được. Ta còn phải ở trên đây vài hôm. Ngươi đi đi, thuộc hạ của ta đi sau ngươi.”

“Ồ… Thôi thế cũng được.”

Nàng ta đi đến lan can, dựa vào, hít một hơi dài. “Chiến sự tạm thời đã dẹp xong, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn kết thúc, phải diệt hậu họa nữa.”

“Nói như vậy, có nghĩa là ở phía Nam…” Hiểu sao nàng ta phải ở lại chỗ này rồi.

“Ừ. Tuy nói là lòng dân ổn, cơ mà vẫn còn mấy nhánh nhỏ nổi lên đòi lại chính quyền, dẫu nó thối nát, nhưng vẫn là của chúng.” Nàng nhìn về xa xa, có mấy người đang buôn bán, nói chuyện rôm rả.

An Ly nghe đến đây, có chút lo lắng: “Có cần người phải đích thân đến dẹp không?” Nói là có người bảo vệ, nhưng mà lỡ như… lỡ như có gì đó…

“Không cần. Mấy này thì đơn giản thôi.” Nàng ta quay người lại, nghiêng đầu ra phía sau, tóc nàng rủ xuống dài đến eo. “Ngươi lo cho ta à?”

“…Lo, lo gì chứ!” Cô ngay lập tức nói, xong tai cô lại hơi đỏ. An Ly ngưng hơi, thở dài, “Có một chút. Cơ mà, chỉ có chút xíu xiu thôi! Người nuôi ta ra thế này, lỡ người có làm sao, thì cũng hơi tiếc.” Hạ Tinh Sương nuôi cô mấy tháng, hình như đã tăng thêm mấy ký. Nhớ lúc mới xuyên vào đây, cơ thể của Hứa An Ly này khá gầy, giờ thì tròn lên một vòng rồi.

Hạ Tinh Sương: “…”

“Yên tâm. Kẻ như ta, không dễ chết đâu.”

Hờ, ai đó trong truyện gốc chết năm hai ba tuổi vì trai nói kìa!

Nàng nhìn đôi mắt đầy khinh bỉ của cô nhìn chằm chằm, “… Ta nói có vấn đề gì à?”

“Không hề, ha ha ha.”





Phong Chi Xứ lạnh hơn mấy nơi xung quanh một chút, có lẽ là do vị trí của nó nằm ở tít trên ngọn núi, mây mù dày đặc. Gì thì không rõ, chứ ngủ ở chỗ cỡ Phong Chi Xứ, ta nói nó đã thật. Ngủ xong là hết muốn dậy.

Minh Anh đứng bên cạnh cô, tay kéo chăn, lại lay cô dây.

“Cô nương ơi! Người ngủ hai ngày liền rồi đó ạ! Người dậy vận động chút đi mà.” Trừ lúc ăn và đi vệ sinh ra, thì cô nương của nàng chỉ có ngủ, ngoài ngủ ra thì cũng chỉ có ngủ!

An Ly như con cá chết nằm trên giường, “Không bé ơi.”

Minh Anh: “Rõ ràng trước đó cô nương có thế đâu! Cô nương đừng nướng nữa mà!”

“Trước là có Hạ Tinh Sương.”

“…”

Cô nói tiếp, “Minh Anh à, cả tháng trời ta đều phải thức khuya dậy sớm. Giờ ngủ bù thôi mà, em để yên cho ta ngủ đi.”

Quả thật, An Ly có thức khuya thật, trừ hôm đầu cô ngủ như chết ra, thì trong thời gian đó mặt trời chưa sáng cô đã tỉnh, gà đã sâu giấc cô mới ngủ.

Nhưng Minh Anh lại không cho là vậy, cô nương của nàng nói gì thì nói cũng là tiểu thư khuê các, ăn rồi lại ngủ thế này còn ra thể thống gì nữa. Huống hồ giờ mặt trời đã qua đỉnh đầu từ lâu lắc lâu lơ rồi.

Suy nghĩ một lúc lâu, cô nàng chợt nhớ ra gì đó.

“Cô nương, ở phía sau núi có đào á. Hay là chúng ta qua đó hái quả đi.”

An Ly trực tiếp từ chối, “Không.”

Cô bé bĩu môi, không thèm gọi cô dậy nữa: “Cô nương không chịu thì thôi, em đi rủ Lương công tử hái đào chung vậy.”



Cô ló cái đầu ra khỏi chăn, ngạc nhiên: “Minh Anh, Lương công tử là kẻ nào thế? Trong lúc ta đi ra chiến trận, thì em lại ở đây…em, nói ngay cho ta, nhanh!”

Minh Anh: Nói thế là tỉnh hả? Biết thế phải nói sớm hơn. “Cô nương đi ra sau núi hái đào với em đi rồi em nói cho.”

An Ly ngồi dậy, kéo chăn ra một góc, “Được thôi. Hái đào chứ gì đâu! Em là người của ta, vậy mà chuyện thế này ta lại không biết gì hết!”

Minh Anh: “…” Thế cũng nói được à.

Tầm chiều chiều, khi này mặt trời không còn chói như lúc trưa, thời tiết cũng dịu đi nhiều, so với hồi sáng thì không còn lạnh lắm, nhưng đi đường ra sau núi vẫn cảm thấy có lớp sương mờ.

Khi hai người đi đến nói, thì có một người đang đứng sẵn.

Kẻ này nhìn thấy cô, cúi đầu chào, “Hứa thiên kim.”

An Ly nhìn người này, trong não lục ra được một mẩu ký ức nhỏ.

“Ngươi có phải là cái tên mà làm cho Minh Anh sợ không vậy? Ta đã nói ngươi tránh xa em ấy rồi mà.”

Lương Giang Bách: …

Minh Anh: …

Thấy hai người im lặng nhìn đối phương không nói gì, cô cảm thấy có gì đó bất ổn.

“Đừng nói là, Minh Anh, cái người này là Lương công tử trong miệng em đó nhá! Vãi thật!”

Minh Anh ôm tay của cô, nói lí nhí, “Cô nương… người đừng trưng vẻ mặt đó được không ạ?”

An Ly:…

Vãi thật, hai cái đứa này, rốt cuộc trong lúc cô không có mặt đã làm gì mà giờ trông thân tiết thế? Rõ ràng hôm trước còn ám ảnh lắm mà!