Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 16




Thẩm Tiêu đưa Thẩm Duệ về nhà trước, cất đồ chơi đi, sau đó mới xuống lầu dựa theo danh sách Giang Tử Khê gửi tới đi chợ chọn nguyên liệu nấu ăn.

Khi một lớn một nhỏ xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn về đến nhà, lại phát hiện cửa nhà đang mở, hơn nữa bên trong mơ hồ còn truyền đến tiếng cãi nhau, việc này khiến bước chân vốn định đi vào của Thẩm Tiêu dừng lại.

Thẩm Duệ đứng cạnh anh vốn còn không hiểu sao ba lại bỗng nhiên dừng lại, có chút tò mò hướng tới trong phòng nhìn lại, nhưng có điều chỉ mới thò đầu vào, liền nghe được tiếng hét giận dữ thô lỗ truyền ra từ trong nhà.

"Mày là con gái của tao, dưỡng lão cho ba mẹ chẳng lẽ không phải việc mày nên làm sao, hơn nữa bình thường tao và mẹ mày cũng không tệ bạc với mày, giờ già rồi, mày vậy mà trơ mắt nhìn bọn tao đói chết ở đầu đường vậy sao?!"

Người nói lời này hẳn là đàn ông, giọng nói tức muốn nổ phổi, đã gần kề rìa nổi điên.

Vang lên cùng với giọng đàn ông thô lỗ này, còn có tiếng khóc của trẻ con có chút the thé chói tai, cùng với giọng nữ yếu đuối cố gắng khuyên can, trong lúc nhất thời cả căn nhà rối loạn hết lên.

Tiếng tranh chấp dữ dội và cãi vã om xòm lộn xộn khiến Thẩm Duệ sợ tới mức giật mình, cả người sững sờ ở tại chỗ.

Thẩm Tiêu thấy thế bèn kéo Thẩm Duệ ra sau lưng, không do dự nữa mà đẩy thẳng cửa vào.

Trong phòng bừa bộn khắp nơi, sau khi thấy Giang Tử Khê không sao, lòng Thẩm Tiêu mới nhẹ nhõm đi một nửa, anh cũng không trực tiếp tham gia vào cuộc tranh chấp bên ngoài, mà đưa Thẩm Duệ vào phòng, đợi sau khi trấn an Thẩm Duệ xong, lúc này mới đi ra khỏi phòng trẻ em, sau khi đóng cửa lại, bèn đánh giá tình huống trong phòng khách.

Chỉ thấy có một ông lão ăn mặc có phần tồi tàn khoảng chừng 50-60 tuổi ngồi trên sô pha, mà bên cạnh ông là một người phụ nữ nhìn qua đã có tuổi nhưng khí chất lại rất tốt, trong lòng bà ôm một bé gái khoảng năm sáu tuổi, bé gái đó đang khóc lóc không ngừng, nhớ lại tiếng khóc long trời lở đất truyền đến ngoài cửa mới nãy hẳn là của bé gái này.

Mà Giang Tử Khê lại ngồi trên ghế trong phòng ăn, trên mặt là vẻ lạnh nhạt trước giờ chưa từng có, nhất là khi nhìn về phía ông lão ngồi trên sô pha kia, ánh mắt như ngưng tụ thành băng lạnh, gần như muốn khiến người ta chết cóng.

Thẩm Tiêu không quan tâm đến ông lão bà lão kia, mà lập tức đi về phía Giang Tử Khê, vỗ vai cô, che cô lại ở sau lưng, lập trường vô cùng rõ ràng.

Hành động của anh khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sờ, sau đó vẫn là ông lão ngồi trên sô pha mở miệng trước, ông nhíu mày nói năng thô lỗ với Thẩm Tiêu: "Con rể, con đến đúng lúc, còn không nhanh quản lý vợ con đi, đã lớn vậy rồi mà đạo hiếu cơ bản nhất cũng không hiểu, nói ra không sợ làm trò cười cho người khác!"

Thẩm Tiêu hoàn toàn mặc kệ ông, xoay người hỏi khẽ Giang Tử Khê hai câu.

Giang Tử Khê giật giật khóe miệng, đôi mắt đẹp cụp xuống, không nhìn thấy chút ánh sáng nào, chỉ nói hai chữ đơn giản: "Đòi tiền."

Liên tưởng đến xưng hô ông lão kia nói với anh mới nãy, Thẩm Tiêu lập tức hiểu rõ bảy tám phần.

Hai người ngồi trên sô pha này hẳn là ba mẹ của Giang Tử Khê, nói là ba mẹ thật ra có chút không chính xác lắm, hẳn là mẹ ruột và bố dượng. Còn đứa bé kia, nếu Thẩm Tiêu không đoán sai thì hẳn là con gái của người anh khác cha khác mẹ của Giang Tử Khê.

Trong phim, ngoài kẻ ăn bám là tên chủ cũ này, người có thể khiến Giang Tử Khê ngột ngạt nhất chính là vị bố dượng này cùng với người anh hoàn toàn không có máu mủ ruột rà kia.

Ba ruột của Giang Tử Khê đã qua đời khi cô còn rất nhỏ, mẹ mang theo cô tái giá, gả cho một người goá vợ có một đứa con trai, vợ mới vừa mất, cũng chính là vị đang ngồi trên sô pha hiện nay.

Lúc mới bắt đầu bố dượng đối xử với mẹ con Giang Tử Khê còn tính là không tệ, nhưng thời gian dài, liền lộ nguyên hình. Nếu nói tên chủ cũ là ma cờ bạc, vậy bố dượng Giang Tử Khê chính là con sâu rượu đúng nghĩa, một khi say rượu về quả thực lục thân không nhận (1), đầy rẫy thói hư tật xấu. Đánh chửi đã là nhẹ, có đôi khi uống đến hồ đồ không nói tới việc sẽ đánh mẹ con Giang Tử Khê thương tích khắp người, còn lấy đồ gì có thể đập trong nhà ra đập không chừa chút nào.

(1) Lục thân bất nhận '六亲不认': Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.Tên chủ cũ lấy tiền để đi đánh bạc, vị bố dượng này thì lấy tiền để đi mua rượu.

Đến nỗi con ông ta, anh trai trên danh nghĩa của Giang Tử Khê cũng kế thừa hết khuyết điểm của cha gã ta, năm trước bởi vì uống rượu gây chuyện mà bị bắt vào đồn công an, đến giờ vẫn chưa được thả ra, chẳng qua gần đây hình như đã xấp xỉ sắp hết hạn tù được thả.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu cũng không biết nên hình dung đôi cha con này thế nào.

Bất cứ ai hiểu rõ Thẩm Tiêu đều biết, anh là một người vô cùng gọn gàng dứt khoát, không thích dây dưa dài dòng chút nào. Nếu đã biết thái độ làm người của ông bố dượng này cùng với mục đích đến đây, Thẩm Tiêu bèn không do dự tí tẹo nào, nhẹ nhàng vỗ về vai Giang Tử Khê hai cái, lập tức đi về phía ông lão ngồi trên sô pha.

Ông lão kia thấy Thẩm Tiêu đi tới phía mình còn có chút ngoài ý muốn, cứ tưởng anh chuẩn bị chung một chiến tuyến với ông, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, chỉ là nụ cười này còn chưa nhếch lên, đã bị một lực mạnh túm dậy từ sô pha.

Cơ thể của tên chủ cũ này tuy thiếu cường tráng, nhưng cũng may vóc dáng rất cao, hơn nữa sức lực của Thẩm Tiêu lại lớn, trực tiếp túm cổ áo ông lão lên nhấc khỏi sô pha, trong tiếng thét chói tai của bé gái và tiếng kêu hoảng sợ của bà lão, túm ông lão một mạch ra ngoài cửa như đang túm gà con, vào lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng lại thì 'rầm' một tiếng cửa đã được đóng lại.

Thoáng cái, thế giới dường như đã thanh tịnh hơn.

Thẩm Tiêu đi đến cạnh Giang Tử Khê, đưa món quà nhỏ hôm nay đã chọn cùng với Thẩm Duệ ở ven đường cho Giang Tử Khê, nói: "Chúc mừng em, đây là món quà nhập chức tôi và Tiểu Duệ chọn cho em."

Giang Tử Khê ngơ ngẩn nhìn hộp nhỏ được đóng gói tuyệt đẹp trong tay, cô cẩn thận mở hộp, lộ ra đồ vật bên trong, đó là một cái móc khoá nhỏ hoa văn hình cá voi con màu xanh, trông rất ngây thơ đáng yêu, vô cùng dễ thương.

Nhìn lòng cá voi nhỏ trong tay, nghe tiếng chửi vậy ngoài cửa và tiếng gõ cửa, Giang Tử Khê bỗng nhiên cảm thấy sự tuyệt vọng vốn vì bố dượng tìm tới cửa đòi tiền lập tức tiêu tan không ít, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu, nhớ lại dáng vẻ anh đi từ ngoài vào mới nãy, che ở trước mặt cô, bỗng nhiên cảm giác được một loại an tâm chưa từng có.

Giang Tử Khê chưa bao giờ là người thích tìm kiếm cảm giác an toàn từ người khác, từ bé đã không phải. Khi còn nhỏ Giang Tử Khê liền biết, nhà của cô đã không còn từ lâu ngay khi ba qua đời, sau khi mẹ tái hôn, đó là nhà của mẹ và bố dượng, không phải nhà của cô.

Cô muốn một ngôi nhà thuộc về mình, cũng từng khát khao một ngôi nhà thuộc về mình, thế nên sau hai năm Thẩm Tiêu theo đuổi không ngừng, bèn đồng ý gả cho anh.

Kết hôn rồi, cô có Thẩm Tiêu, tiếp đến lại có Tiểu Duệ, cuối cùng cũng có một ngôi nhà, cho dù, ngôi nhà này đã nát thành mảnh nhỏ và đang trên đà sụp đổ dưới sự phá huỷ lặp đi lặp lại nhiều lần của Thẩm Tiêu, không phải cô không biết Thẩm Tiêu là hạng người gì, nhưng Giang Tử Khê vẫn cứ dùng hết toàn lực muốn giữ lại tổ ấm này.

Vì chính cô, cũng vì con trai.

Giang Tử Khê đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày thật sự tới lúc không thể không ly hôn, cả đời này cô sẽ không chọn kết hôn nữa.

Cô sẽ dùng hết tất cả sức lực, tự mình chèo chống cho Tiểu Duệ một ngôi nhà, sẽ không để cậu phải ăn nhờ ở đậu, phải sống đầu đường xó chợ.

Giang Tử Khê tự nhận mình không phải người yếu đuối, thật ra cô đã chuẩn bị cho dự tính xấu nhất từ lâu rồi, nhưng mà điều duy nhất cô không nghĩ tới đó là Thẩm Tiêu bỗng nhiên thay đổi.

Hơn nữa lại thay đổi kịp thời như thế, vào lúc cô cần nhất, tuyệt vọng nhất, đang trên bờ vực sụp đổ, chắn ở trước mặt cô, dù chưa nói một lời nhưng lại khiến cô cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có.

Sự an tâm này, cho dù là vào lúc mới kết hôn với Thẩm Tiêu cũng chưa từng cảm nhận được.