*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
...........
Lúc Thẩm Tiêu tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã gần xế chiều.
Đầu đau như muốn nổ tung ra, Thẩm Tiêu hòa hoãn rất lâu cuối cùng mới dịu lại, lúc này mới có công phu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây hẳn là ở nhà, nhưng lại không phải nhà anh, trong phòng trang trí hết sức thanh lịch, nhưng lại không mất ấm áp, trong phòng như có như không quanh quẩn một loại hương thơm dễ ngửi, khiến vẻ mặt vốn ngưng trọng của Thẩm Tiêu có một chút dịu lại.
Căn phòng không lớn, khoảng mười lăm mét vuông, bài trí rất đơn giản, một chiếc giường và một cái tủ đầu giường, tủ quần áo đồng bộ kiểu dáng với chiếc giường, trên giường phủ một tấm khăn trải giường màu xanh nhạt, tản ra mùi bột giặt nhàn nhạt, phía bên phải chiếc giường là một cửa sổ lồi (1) lớn, nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ lồi thì có thể nhìn thấy những hàng cây xanh được cắt tỉa chỉnh tề dưới lầu.
(1) Cửa sổ lồi
Trên cửa sổ lồi bày rất nhiều cây cỏ, Thẩm Tiêu không biết tên của những cây xanh đó, nhưng có thể nhìn ra chúng nó được chăm sóc rất tốt.
Thẩm Tiêu mới xuống giường liền nhìn thấy bức ảnh cưới lớn được treo ở đầu giường. Trong hình, người phụ nữ mặc áo cưới có khuôn mặt mỹ lệ, khí chất cao nhã, người đàn ông ở bên cạnh ôm lấy cô có thân hình cao lớn, ngũ quan lịch sự tuấn lãng, hai người trai tài gái sắc, nhìn qua hết sức đăng đối.
Chỉ là không biết tại sao, pha lê trên khung ảnh lại bị nứt ra vài vết thật dài, lấy kinh nghiệm của Thẩm Tiêu nhìn thử, hẳn là được tạo thành do chịu ngoại lực phá hoại, đơn giản mà nói chính là dùng thứ gì đó nện vào.
Thẩm Tiêu nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi sai sai.
Chẳng qua bây giờ anh cũng không có thời gian nghiên cứu tỉ mỉ, bởi vì anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Thẩm Tiêu là bộ đội đặc chủng, lúc đang chấp hành nhiệm vụ vì bảo vệ đồng đội mà chặn lại năm viên đạn kẻ xấu bắn ra, vốn tưởng rằng lần này tám chín phần mười sẽ mất mạng, lại không nghĩ rằng vậy mà anh còn có một ngày được mở to mắt lần nữa.
Chuyện thứ nhất anh làm sau khi tỉnh lại chính là muốn liên lạc được với cấp trên, chỉ là Thẩm Tiêu vừa mới đi chưa được hai bước, bước chân liền bất giác dừng lại.
Mà thứ khiến Thẩm Tiêu dừng lại là một chiếc gương. Người trong gương da mịn thịt mềm, làn da trắng nõn, nhìn qua rất là nhã nhặn đẹp đẽ, tuấn tú lịch sự, mặc cho ai nhìn chỉ sợ cũng sẽ khen một tiếng đẹp trai.
Nhưng lúc Thẩm Tiêu nhìn thấy gương mặt này, cả người đều cứng lại, đây hoàn toàn không phải khuôn mặt của anh, bởi vì anh chấp hành nhiệm vụ hằng năm, hoàn cảnh ác liệt huấn luyện gian khổ, đã sớm biến thành một người đàn ông đầy thô thiển, làn da đã sớm bị gió sương mài vừa ngăm đen lại thô ráp, tuy rằng cũng rất tuấn tú, nhưng hoàn toàn là hai khái niệm với người trong gương.
Càng khiến cho Thẩm Tiêu khiếp sợ chính là, gương mặt này không phải người khác, đúng là người đàn ông trong bức hình cưới vừa nãy anh nhìn thấy trên đầu giường.
Ngay vào lúc Thẩm Tiêu hiếm khi ngu muội, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khoá cửa chuyển động, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc trang phục công sở màu đen, dáng người cao gầy đi đến, ném một phong thư tới trước mặt anh, nói: "Đây là tiền sinh hoạt tháng sau."
Thẩm Tiêu cau mày nhìn phong thư thật dày trước mặt, nói: "Tôi không cần." Cho tới bây giờ anh không có thói quen tiêu tiền phụ nữ, huống chi còn là một người phụ nữ xưa nay không quen biết.
Lời nói của anh thành công khiến người phụ nữ vốn chuẩn bị rời đi dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Thẩm Tiêu một lần nữa, sau khi tầm mắt giống như con dao nhỏ đánh giá trên người anh một lần, liền cười nhạo: "Sao đây, còn chưa đủ để anh đi ra ngoài đánh bài sao? Khẩu vị của anh bây giờ càng lúc càng lớn rồi đấy."
Lời nói của người phụ nữ khiến Thẩm Tiêu nhíu mày càng chặt, hỏi: "Có ý gì?"
Giang Tử Khê giống như nghe được một chuyện cười, hỏi ngược lại: "Anh nói xem tôi có ý gì. Tôi đưa cho anh tiền, để anh ăn cơm mềm (2), anh ở bên ngoài phải làm một người chồng tốt, ở trước mặt Tiểu Duệ phải làm một người ba tốt, bộ gần đây anh đánh bài đánh cuộc đến ngu luôn rồi sao, tới cả tiền cũng không cần?"
(2) Ăn cơm mềm: Cách nói châm biến của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống hay nghĩa là ăn bám.
Lại vào lúc Thẩm Tiêu chưa hiểu gì hết thì bỗng nhiên cảm thấy trong đầu đau đớn dữ dội, một đoạn cốt truyện quen thuộc không có căn cứ xuất hiện ở trong đầu anh, sau khi tiêu hóa xong cốt truyện đó, cuối cùng Thẩm Tiêu cũng hiểu, thì ra mình cũng không phải may mắn còn sống, anh đã chết, hơn nữa xuyên qua một bộ phim truyền hình khi còn sống từng xem.
Bộ phim truyền hình này tên là 《 Cuộc sống hạnh phúc của Giang Tử Khê 》, là một bộ phim đô thị luân lý điển hình, kể về nữ chính Giang Tử Khê vốn là một cô gái nhỏ tính cách dịu dàng nhu nhược, nhưng lại gả nhầm người xấu, gả cho một tên tra nam (3) bên ngoài thì áo mũ chỉnh tề, thật ra lại bắt nạt kẻ yếu, chỉ biết sống dựa vào phụ nữ. Vận mệnh nhấp nhô, không thể không ép bản thân trở nên mạnh mẽ, đi đảm đương áp lực cuộc sống nặng nề cùng áp lực công việc, từng bước từ cô gái nhỏ dịu dàng biến thành nữ cường nhân (4) ở nơi làm việc.
(3) Tra nam: Gã đàn ông tồi tệ.
(4) Nữ cường nhân: là cụm từ dùng để miêu tả những cô gái, những người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, kiên cường và quyết liệt, không dựa dẫm vào bất cứ ai mà sẵn sàng "san phẳng" mọi khó khăn để làm chủ cuộc đời mình, vươn lên mạnh mẽ và hiên ngang bước đi với thần thái cao ngạo nhất khiến ai cũng phải nể phục.
Hơn nữa ở trên con đường trở nên mạnh mẽ, một lần nữa tìm được chân ái, đá rớt tra nam mang theo con trai thu hoạch cả tình yêu và sự nghiệp.
Nếu chỉ là loại cốt truyện vả mặt nghịch tập này còn chưa tính, hết lần này tới lần khác lại đúng lúc là, thân thể hiện tại của Thẩm Tiêu lại chính là chồng trước chuyên bám váy vợ vừa cặn bã lại ghê tởm, tinh thông đủ loại ăn nhậu chơi gái cờ bạc của nữ chính.
Xuyên qua sống lại còn chưa tính, hết lần này tới lần khác còn để anh xuyên qua trên người thằng ăn bám chỉ biết sống dựa vào phụ nữ, ăn hiếp vợ mà anh khinh thường nhất, đây thật sự là quá bực mình.
Sở dĩ sẽ quen thuộc với cốt truyện bộ phim này, hoàn toàn bởi vì thằng ăn bám của bộ phim này trùng tên trùng họ với Thẩm Tiêu, cũng tên là Thẩm Tiêu. Đúng là bởi vì nguyên nhân này, vẫn luôn bị đồng đội lấy ra trêu ghẹo anh, dần dà tuy rằng Thẩm Tiêu chưa từng xem bộ phim này, nhưng cũng hiểu cốt truyện xấp xỉ bảy tám phần.
Nếu Thẩm Tiêu không đoán sai, người phụ nữ đến dùng tiền đập anh hẳn là vợ của anh, nữ chính Giang Tử Khê của bộ phim này.
Thông qua những lời Giang Tử Khê vừa nói, Thẩm Tiêu suy đoán bây giờ cốt truyện đã tiến hành đến giai đoạn nữ chính bởi vì Thẩm Tiêu trộm lấy tiền dùng để nộp học phí cho con trai đi đánh bài, do đó hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng với anh ta, hiểu rõ tất cả mọi thử chỉ có thể dựa vào bản thân, quyết định tự mình cố gắng tự lập.
Nhưng tự mình cố gắng tự lập làm gì đơn giản như vậy, giữa cốt truyện, trong khoảng thời gian này sự nghiệp của Giang Tử Khê cũng không thuận lợi, mới vừa bị công ty sa thải, phong thư trước đó Giang Tử Khê cho anh, hẳn là một khoản chi phí thôi việc cuối cùng mà công ty cho cô.
Dưới tình huống như thế, cũng không phải là Giang Tử Khê muốn cho Thẩm Tiêu, mà bởi vì một khi cô không cho Thẩm Tiêu tiền, Thẩm Tiêu liền sẽ mắng nhiếc các kiểu với cô, thật ra 5 năm kết hôn này cũng đã đủ để Giang Tử Khê hết hy vọng với Thẩm Tiêu, cô không sợ bị Thẩm Tiêu đánh chửi, nhưng cô không muốn để con trai nhìn thấy một màn quá quắt như vậy, cô hy vọng con trai mình có thể có một gia đình hoàn mỹ hạnh phúc, cho dù, hạnh phúc và hoàn mỹ như vậy chỉ là biểu hiện giả dối được đổi lấy bằng tiền mà thôi.
Rốt cuộc sau khi làm rõ ràng tình huống trước mắt mình, Thẩm Tiêu cầm phong thư Giang Tử Khê vừa nãy ném lên trên bàn ở trong tay, chỉ cảm thấy phỏng tay (5) lợi hại.
(5) Phỏng tay: Ví với sự việc khó giải quyết.
Thấy anh cầm tiền, nét châm chọc trên mặt Giang Tử Khê lại càng đậm hơn, nhưng cũng không nói gì, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.
Nhưng chẳng qua cô vừa mới xoay người, lại nghe thấy một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên truyền đến từ phía sau: "Cô cầm lại tiền đi."
Giang Tử Khê dừng chân lại, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại, còn chưa kịp nói ra lời trào phúng, bỗng nghe người nọ mở miệng.
"Cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ kiếm tiền."
........
#Lảm nhảm:
❤Quyết định đào thêm bộ này, mong sẽ được đón nhận và cảm ơn vì đã ủng hộ.