Xuyên Thành Hùng Chủ Tra Nhất Toàn Bộ Trùng Tộc

Chương 7




Quý Viễn Chinh nhìn bọn họ cứ ngớ người ra, không vui nói: "Gì nữa? Còn ngơ ngác nữa thì đừng ăn."

Hai người phụ tá lặng lẽ cúi đầu nhìn món mình ăn là dịch dinh dưỡng, rồi nhìn lại một bàn toàn món cay, có cảm giác hơn đau dạ dày.

Ayr đang băn khoăn suy nghĩ, mà mùi thơm từ bàn Quý Viễn Chinh cứ bay thẳng vào mũi. Ayr nuốt nước miếng, không thể thoát được mùi hương mê hoặc này được, nên đành đến ngồi đối diện Quý Viễn Chinh.

Quý Viễn Chinh nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu tập trung ăn cơm, tiện kẹp thịt muốn đưa cho Hạnh Ngôn: "Cái này ăn ngon lắm, em có biết món này gọi là gì không?"

Hạnh Ngôn thành thật lắc đầu, cậu chỉ làm theo thực đơn nên hiện tại bây giờ cũng quên, chỉ nhớ món giữa bàn là cá sốt ớt.

Quý Viễn Chinh rất thích bộ dạng vô tội đến nghi ngờ của Hạnh Ngôn, cười giải thích: "Đây là lẩu tương ma lạt, là một trong những món cay Tứ Xuyên ngon ở Trái Đất."

Hạnh Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Ca, sao anh biết được?"

Quý Viễn Chinh đắc ý vuốt tóc nói: "Ta là ai hả? Có gì mà ta không biết?"

Hạnh Ngôn không nhịn được bật cười, đây là lần thứ hai Quý Viễn Chinh thấy được chiếc răng mèo đáng yêu đó. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì cảm nhận được một ánh mắt càn rỡ của trùng nào đó.

"Này!" Quý Viễn Chinh đánh thẳng vào tay Ayr.

Ayr giật mình, vẫn không nhịn được nhìn lén Hạnh Ngôn.

Thượng tướng Hạnh Ngôn có thể xem là trùng cái được quan tâm nhất trên tinh võng, ngoại hình lẫn năng lực đều ưu tú xuất sắc, tuổi trẻ đã chỉ huy cả quân đoàn bốn. Hầu như tất cả trùng đực đều mơ tưởng đưa Hạnh Ngôn về nhà chà đạp, nhưng nếu lúc trước Ayr vẫn không biết Hạnh Ngôn có chỗ nào đặc biệt, thì bấy giờ thì hắn chợt hiểu ra tại sao.

Thượng tướng Hạnh Ngôn có một khí chất mà không phải trùng cái nào cũng có thể sở hữu, đó là sự tự tin. Chỉ mới vừa rồi, hắn có cảm giác Hạnh Ngôn không phải là một trùng cái thư nô bình dân, mà một trùng cái quý tộc, vượt qua những quý tộc khác.

"Ngươi nhìn đủ chưa?" Quý Viễn Chinh một tay che mặt Hạnh Ngôn, tay còn lại chỉ Ayr cảnh cáo: "Còn nhìn nữa là có tin đánh nhà ngươi không?"

Ayr tỉnh lại, khinh thường nói: "Cũng chỉ là một thư nô, thì xem có sao đâu? Với lại, chỉ chờ ngươi chơi chán bỏ đi, thì chẳng phải cậu ta đều thuộc về tất cả mọi người sao?"

"Muốn chết phải không!" Nếu như câu đầu Quý Viễn chinh chỉ là cảnh cáo đùa giỡn, thì câu này lại chứng tỏ hắn đang thật sự nổi giận. Nếu trùng khác coi trọng Hạnh Ngôn thì hắn vô cùng hoan nghênh, đều đó chứng minh Hạnh Ngôn rất ưu tú đáng giá được chú ý. Nhưng nếu dám đem những nhận xét bẩn thủi đến, hắn sẽ không ngại tặng ánh mắt chết chót tặng cho tên đó.

Ayr toàn thân run lên, đổ mồ hôi lạnh cả người.

Chỉ vì Quý Viễn Chinh ôn hòa* cho đến trưa mà làm hắn quên mất bản thân Quý Viễn Chinh là một trùng đực bạo ngược cỡ nào. Tính cách hắn ác từ trong xương máu, làm gì có chuyện thay đổi liền trong một ngày?

(Ôn hòa*: Điềm đạm, không nóng nảy. Tính nết ôn hòa. Êm dịu, không nóng quá hay lạnh quá.)

Quý Viễn Chinh giận đến mức trán nổi gân, Hạnh Ngôn đau lòng muốn chết, an ủi vỗ nhẹ lưng hắn: "Ca, đừng tức giận."

Hạnh Ngôn biết Ayr chỉ nói những nhận xét của những trùng đực khác, nhưng trong tình huống này mà Quý Viễn Chinh lại phản ứng mãnh liệt* như thế càng chứng tỏ cậu đáng được trân quý, càng làm cậu vừa vui mừng vừa cảm động.

(Mãnh liệt*:Mạnh mẽ và dữ dội.);

Quý Viễn Chinh cũng biết thế giới này với thế giới của hắn không giống nhau. Trùng cái không có bất kỳ quyền lợi nào lên tiếng, nhưng đều hắn mới càng tức điên mà không dám tưởng tượng, là còn bao nhiêu trùng đực còn đang ôm suy nghĩ kinh tởm đối với Hạnh Ngôn, mới nghĩ thôi đã làm hắn tức muốn run người.

Trừ hai trùng đực sớm chạy mất dạng vì sợ lửa cháy lan qua mình. Nhưng tất cả bọn họ đều cảm nhận được sự thái độ kỳ lạ của Quý Viễn Chinh đối với Hạnh Ngôn, càng nhìn không hợp lý là sẽ có bao nhiêu kinh hãi!

Ayr từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều, trong nhà có tận bốn năm thư hầu còn không dám phản bác hắn. Vậy mà đời này, hắn lại nếm mùi vị thất bại tựa hồ đều đến từ Quý Viễn Chinh. Trước đây, sợ rắc rối nên hắn không dám nói nhiều với Quý Viễn Chinh, bây giờ Quý Viễn Chinh nổi giận hắn càng không dám gây chuyện tiếp.

"Tôi không cố ý." Ayr miễn cưỡng ngồi thẳng lưng như đang lùi một bước. Mặc dù cả hai đều là hùng chủ quý tộc, nhưng so năng lực thì Quý Viễn Chinh mạnh hơn hắn rất nhiều, ngay cả hùng phụ hắn cũng luôn dặn hắn nhất định không được chọc giận Quý Viễn Chinh.

Quý Viễn Chinh vẫn không hài lòng, cố nén cơn giận, khàn giọng nói: "Mau xin lỗi thượng tướng Hạnh Ngôn ngay."



Quý Viễn Chinh cố tình dùng quân hàm của Hạnh Ngôn để ép Ayr biết rằng: Hạnh Ngôn không phải là thư nô, mà là thượng tướng ưu tú trẻ tuổi nhất đế quốc, có công lao to lớn nên xứng đáng nhận một câu "Thật lòng xin lỗi."

Ayr tức giận trùng mắt chỉ vào Hạnh Ngôn, kinh ngạc nói: "Tại sao phải tôi xin lỗi một thư nô?"

Quý Viễn Chinh cười lạnh một tiếng: "Ta đếm ba tiếng. Ba! Hai!"

"Thật lòng xin lỗi!" Ayr nói to nhất có thể, hốc mắt đều đỏ giống như đang cực kỳ ủy khất*. Bấy giờ mà đám thư hầu ở đây nhất định cảm thấy đau lòng muốn chết, nhưng thực tế nơi này chỉ có Quý Viễn Chinh và Hạnh Ngôn, không người nào quan tâm hắn.

(Ủy khất*: Điều giấu kín trong lòng, không bày tỏ ra được.);

Hạnh Ngôn trong lòng và mắt chỉ có Quý Viễn Chinh, thấy hắn rốt cục chịu ngồi xuống ăn cơm liền vội vàng rót ly nước cho hắn, nhẹ nhàng nói: "Ca, uống nước, không nên tức giận sẽ hại thân đó."

Cơn giận muốn đánh trùng cũng nhanh bay đi, thậm chí cả hắn nghĩ lại cũng phải sợ, như ở ngực có một cỗ máy khủng bố mạnh mẽ chặn lại hơi thở của hắn. Làm hắn như không tự chủ mà muốn phá hư vài thứ, tựa như mất quyền kiểm soát cơ thể.

Cuối cùng, ngực cũng thở chạm ra, hắn thật sự không biết cảm giác vừa rồi là gì, nhưng lưng run lên vì lạnh.

Hạnh Ngôn thấy hắn cũng bình tĩnh lại thì mới thở phào nhẹ nhõm. Trùng đực đều như vậy, đôi khi chỉ vì một sự việc nào đó mà nổi trận lôi đình*. Như Quý Viễn Chinh vừa rồi, toàn bộ trùng đều tức đến phát run, ngay cả mắt cũng có chút đỏ lên.

(Nổi trận lôi đình: Diễn tả nổi cơn giận dữ dội tựa như sấm sét.);

Sau khi uống nước xong, tâm trạng Quý Viễn Chinh cũng dễ chịu lại, quay đầu nhìn Ayr, thì phát hiện đối phương ngồi đối diện nước mắt nước mũi tèm nhem, thút thít như vô cùng ủy khuất.

Quý Viễn Chinh: "..."

Ayr càng lúc ủy khuất, chưa từng có ai dám lớn tiếng với hắn, càng không có chuyện bắt xin lỗi thư nô!

Quý Viễn Chinh và Hạnh Ngôn nhìn nhau. Hạnh Ngôn cảm thấy Ayr thực ra rất giống một Tiểu hùng trùng vừa bất lực nhỏ yếu vừa đáng thương, như hùng chủ tỏ ra cứng rắn nhưng thật ra rất ôn nhu.

Thứ mà Quý Viễn Chinh sợ nhất là nước mắt, huống chi thanh niên Tiểu Hùng trùng này là do chính hắn dọa khóc.

Quý Viễn Chinh lúng túng nói: "Ngươi khóc rồi mọi chuyện có tốt lên không? Ngươi bất kính với Hạnh Ngôn, để ngươi xin lỗi thì làm sao? Đừng nói thư nô này thư nô kia, ta đây chỉ có một bạn đời duy nhất là Hạnh Ngôn, nên mấy trùng khác đừng hòng bắt nạt em ấy."

Trái tim Hạnh Ngôn run nhẹ lên, đây lần thứ hai nghe được Quý Viễn Chinh nói từ "Duy nhất", tuyên bố với trùng khác cậu là "Bạn đời duy nhất" của Quý Viễn Chinh!

Hạnh Ngôn xấu hổ đến mức muốn nhảy cẫng lên*, đành yên lặng cúi đầu ăn cơm, nhưng lại bán đứng bản thân mà bên tai lặng lẽ đỏ lên.

(Nhảy cẫng lên*: Nhảy tung người lên vì vui sướng.);

Quý Viễn Chinh còn cố ý xấu vuốt nhẹ bên tai, cười hài lòng. Lựa một miếng thịt cá nhìn ngon nhất, cẩn thận lấy xương ra rồi mới bỏ vào chén Hạnh Ngôn, ưa thích nhìn Hạnh Ngôn từ từ vui vẻ trở lại.

Sau khi Ayr khóc đã nữa ngày mới phát hiện không có trùng nào an ủi, khóc xong cũng không còn tí sức lực nào, đúng lúc bụng kêu lên.

Ayr cảm thấy có chút mất mặt, ghét bỏ nhìn bàn ăn chỉ còn một nữa, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được mùi thơm.

"Hừ! Hai trùng các ngươi hùa nhau chọc ta, phải mau đền bù đồ ăn bàn này cho tôi." Ayr nghĩ vậy rất hung dữ, thế nhưng trong mắt Quý Viễn Chinh và Hạnh Ngôn chỉ là một đứa nhỏ cố tỏa ra kiên cường mà thôi.

Cuối cùng cũng như ý nguyện Ayr được ăn nguyên cả bàn sơn hào hải vị, sung sướng đến mức hai mắt sáng như đèn pha.

"Từ trước cho tới bây giờ, tôi chưa được ăn món ngon như thế!"

Quý Viễn Chinh và Hạnh Ngôn đã ăn no xong từ lâu. Chờ một lúc lâu sau, Ayr mới luyến tiếc rời khỏi bàn ăn, no đến mức ợ một tiếng.

Hạnh Ngôn cúi đầu nhìn giờ, thấy tới giờ huấn luyện chiều, liền đứng lên thu dọn hộp đồ ăn. Nhưng Quý Viễn Chinh trong vô thức đi theo dọn dẹp, làm cả hai trùng giật mình.



Hạnh Ngôn dễ dàng lấy đĩa bẩn trong tay hắn, lấy áo quân phục của mình lau tay hắn: "Ca, những đồ này rất bẩn nên anh không được cầm."

Quý Viễn Chinh thật sự bất lực, đưa tay nhẹ nhàng bóp mặt Hạn Ngôn: "Em đó."

Ayr như đang mãi suy nghĩ về sự tương tác hai trùng trước mặt mình. Cho đến khi Quý Viễn Chinh tiễn Hạnh Ngôn vào thang máy, rồi quay lại phòng họp mà hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Quý Viễn Chinh đứng ở cửa vỗ tay mạnh nói: "Còn suy nghĩ gì nữa đó? Mau khởi công làm việc."

"Được." Trong lòng Ayr còn thắc mắc, nghẹn hơn nữa ngày đều không tập trung vào công việc.

Quý Viễn Chinh nhìn hắn cứ liên tục phạm sai lầm đành bảo nghỉ tay một chút mà hỏi: "Vị hùng chủ này, bị làm sao vậy?"

Ayr muốn nói nhưng lại thôi. Hắn muốn hỏi vì sao Quý Viễn Chinh có thể đối tốt Hạn Ngôn? Vì sao bầu không khí giữa bọn học lại rất kỳ quái, tựa như không ai có thể chen ngang vào được? Hắn càng muốn hỏi vì sao khi nhìn hai người hắn lại cảm thấy mình muốn ao ước cũng được như vậy.

Quý Viễn Chinh kiên nhẫn chờ hắn nói chuyện, nếu kìm nén tâm sự khi làm việc thì thất bại nhiều còn thành công thì ít. Nên trước mắt phải giải quyết vấn đề này trước là hiệu quả nhất.

Ayr cúi đầu, chậm rãi nói ra những điều thắc mắc trong lòng.

Quý Viễn Chinh nghe xong nhịn được cười: " Cũng chỉ vì chuyện này đúng không?"

Ayr gật đầu, nhìn có chút như khát vọng chỉ dạy.

Quý Viễn Chinh buông bảng số liệu xuống, ôm vai Ayr như hai anh tốt, cười giải thích: "Vấn đề đầu tiên, ta đối tốt Hạnh Ngôn vì ta thích em ấy. Vấn đề thứ hai, bầu không khí giữa hai bọn ta là mập mờ, chỉ hai trùng thích lẫn nhau mới tạo ra không khí đó. Còn vấn đề cuối cùng..."

Quý Viễn Chinh tạm ngưng, nhìn Ayr đang bối rối bằng ánh mắt giễu cợt, nói bằng giọng muốn ăn đấm: "Ngươi cảm thấy mình ao ước là vì ngươi không có một trùng cái nào như 'Hạnh Ngôn'!"

Tâm trạng Ayr vô cùng phức tạp. Nói thật, hắn không có hiểu.

Quý Viễn Chinh biết thế nào hắn nghe cũng chẳng hiểu, vì chuyện này phải tự mình mình trải nghiệm mới tốt. Quý Viễn Chinh đành rũ lòng từ bi chỉ điểm: "Ta nhớ nhà ngươi có thư hầu, thử đối tốt bọn họ một chút xem sao?"

Từ nhỏ đến lớn, Ayr chưa từng nghe ai nói những lời này, toàn bộ trùng như lạc vào sương mù. Đối tốt thư hầu một chút? Vậy làm sao mới tính là tốt một chút? Hình như Hạnh Ngôn thấy Quý Viễn Chinh đều không quỳ xuống! Thế nếu hắn cũng không để thư hầu quỳ thì có tính là đối tốt một chút với bọn họ không?

Quý Viễn Chinh huýt sáo gọi hồn Ayr bay về, nói: "Trước tiên hãy tập trung làm công việc, còn những chuyện khác về nhà rồi từ từ suy nghĩ."

=== === ===

Mãi mê đắm chìm trong công việc, Quý Viễn chinh hoàn tòa quên mất cảm giác thời gian đang trôi qua, duỗi thẳng lưng một cái thì phát hiện đã đến giờ tan làm.

Không biết Hạnh Ngôn huấn luyện xong chưa, hắn không biết có nên đi hỏi một chút về đường đến khu huấn luyện quân đoàn bốn là ở đâu? Quý Viễn Chinh còn định sắp xếp thời gian đến nhìn nơi làm việc của Hạnh Ngôn, chắc chắn lúc chỉ huy chục vạn* quân thư trông Hạnh Ngôn rất đẹp trai!

(1 vạn người = 10000 người.);

Quý Viễn Chinh nói tạm biệt Ayr, ung dung xuống lầu, nhìn xung quanh mà chưa thấy Hạnh Ngôn chưa tới.

Quý Viễn Chinh cảm thấy sau này kết thúc một ngày làm việc bận rộn, bản thân mình nên chuẩn bị vài món quà nhỏ cho Hạnh Ngôn mới được, coi như thêm một niềm vui trong sinh hoạt.

Hay mua một bó hoa tặng Hạnh Ngôn nhỉ? Trùng đẹp ôm hoa hồng, đúng là tuyệt phẩm trời ban! Huống chi bản thân Hạnh Ngôn đã đẹp sẵn từ lâu rồi.

Quý Viễn Chinh cảm thấy vô cùng được. Trước kia, hắn rất thích xem phim thần tượng, nhất là cảnh tặng hoa hồng vô cùng lãng mạn, cực kỳ lãng mạn!

Quý Viễn Chinh thấy ý tưởng này khá được, vừa mới quay người lại thì liền thấy Hạnh Ngôn từ xa đi tới.

=== $$$ ===