Hạnh Ngôn hoàn toàn gục xuống, toàn thân trùng đã quá mệt mỏi.
Quý Viễn Chinh nhẹ nhành thương lượng nói: " Ngôn Ngôn ngoan, ta cam đoan cùng với em cùng thực hiện trong một tháng được không?"
Hạnh Ngôn mở mắt, rầu rĩ nói: "Thật không?"
Quý Viễn Chinh đưa ba ngón tay lên thề: "Đương nhiên, mau đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Dạ." Hạnh Ngôn gật đầu.
Quý Viễn Chinh nắm lấy tay cậu kéo lên, giật mình quay mặt qua chỗ khác: "Em mau mặc áo ngủ vào đi."
Người Hạnh Ngôn không giống những quân thư tráng kiệt* khác, mà các đường cong cơ bắp cần xứng đầy quyến rũ.
(Tráng kiệt*: Khỏe mạnh, lực lưỡng.);
Hùng chủ không thích cơ thể của cậu? Hạnh Ngôn có chút tự ti, cẩn thận hỏi Quý Viễn Chinh: "Hùng chủ, ngài cảm thấy cơ thể của em rất khó nhìn đúng không?"
"Không có mà!" Quý Viễn Chinh nhìn Hạnh Ngôn, cơ thể trắng đẹp như hoa. Hắn cảm thấy miệng lưỡi khát quá, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta chỉ sợ mình không trụ nỗi."
Quý Viễn Chinh mở tủ đồ lấy ra một bộ đồ ngủ, đưa cho Hạnh Ngôn: "Nhanh mặc vào."
Hạnh Ngôn vụng về nhận mặc lên, cậu thế mà để hùng chủ giúp lấy đồ ngủ? Quả nhiên bị hùng chủ chiều hư mà.
Quý Viễn Chinh nhìn cậu mặc vào mới nhẹ nhàng thở ra, hai con trùng nằm lên giường đều im lặng.
Ở thế giới này giường ở dạng thể lỏng, tự động cong theo độ nghiêng giúp trùng cảm thấy thoải mái, khiến Quý Viễn Chinh vô cùng ngạc nhiên.
Tư thế ngủ Hạnh Ngôn rất ngay thẳng, hai tay để trên bụng, toàn bộ cơ thể trùng không chiếm hết một nữa cái giường, vừa ngoan vừa đáng thương.
Quý Viễn Chinh nghiêng người nhìn cậu, Hạnh Ngôn hai mắt đều mở to, một chút buồn ngủ cũng không có.
"Ngôn Ngôn, lại đây." Quý Viễn Chinh mở rộng vòng tay, toàn thân trùng mệt mỏi.
Hạnh Ngôn sửng sốt, sau đó cũng ngoan ngoãn làm ổ trong lồng ngực không rộng rãi mấy của Quý Viễn Chinh. Đợi hơn nửa ngày mới quyết định đưa một tay qua ôm eo của hắn.
Quý Viễn Chinh nhẹ nhàng chạm vào gáy Hạnh Ngôn. Trong phòng ngủ chỉ có một cái đèn ố vàng làm không khí yên tĩnh nhưng ấm áp.
"Ngủ được không?"
"Ừm." Hạnh Ngôn ngẩng đầu lên đối mặt với hùng chủ, nhẹ nhàng trả lời: "Hùng chủ, anh thật đặc biệt."
Cậu trong vô thức vứt bỏ tôn xưng với Quý Viễn Chinh, từ "Ngài." biến thành "Anh", đây là một bước tiến lớn mà chính cậu cũng không phát hiện.
Quý Viễn Chinh cười khẽ: "Vậy em có thích loại đặc biệt này không?"
"Thích." Hạnh Ngôn thắc mắc có phải vào buổi tối trùng thường hay lớn mật. Cậu bây giờ có thể thoải mái nói chuyện với Quý Viễn Chinh rất nhiều, có nhiều lời không cần nghĩ cũng nói: "Hùng chủ, ngày mai em có thể đưa anh đi làm không?"
Ngày mai, Quý Viễn Chinh sẽ đến nhậm chức quân bộ ở viện khoa học. Nhưng Hạnh Ngôn sau khi kết hôn thành thư nô, không có sự cho phép của hùng tử thì không thể tự ý đi ra ngoài, nên càng đừng nghĩ đến việc đưa hùng chủ đi làm.
Quý Viễn Chinh chợt nhớ, hắn chưa nói chuyện đi làm của Hạnh Ngôn.
"Ngôn Ngôn, ta quên nói với em. Là về sau, em cứ như mọi khi đến quân đội làm việc. Vừa hay, chung ta cùng một đường, có thể cùng nhau tan làm."
Bấy giờ, Hạnh Ngôn thật sự không biết viết hai chữ sợ hãi như thế nào. Nhìn thẳng vào mắt đen Quý Viễn Chinh không biết nên nói gì.
Quý Viễn Chinh quyết định nói hết tính toán: "Tài sản của em, ta đã cho trùng chuyển lại, em có toàn quyền sử dụng. Mà về sau, em đừng gọi ta là hùng chủ nữa."
Hạnh Ngôn hoảng hốt, trả tài sản, không được gọi hùng chủ. Đây có phải tín hiệu Quý Viễn Chinh muốn vứt bỏ cậu không?
Hanh Ngôn trầm mặc vùi vào lồng ngực Quý Viễn Chinh, buồn rầu hỏi: "Vậy em phải gọi anh bằng gì?"
Quý Viễn Chinh suy nghĩ, đột nhiên cười: "Thế gọi ta là ca đi, có được không?"
"Ca?" Hạnh Ngôn còn say mê suy nghĩ, chợt không hiểu được ý nghĩa "Ca" là gì.
Quý Viễn Chinh gật đầu, hắn cảm thấy gọi ca dễ có cảm giác dễ ỷ vào. Hơn nữa, chắc chắn Hạnh Ngôn không dám gọi thẳng tên hắn, nhưng so với gọi ông xã thì tự nhiên hơn.
Hạnh Ngôn có chút bối rối. Từ xưa cho đến nay, cậu không biết thư nô cũng có thể gọi hùng chủ như thế.
Quý Viễn Chinh cúi đầu, chạm trán với Hạnh Ngôn, nũng nịu nói: "Ngôn Ngô, gọi một tiếng đi mà, ta muốn nghe."
Thức tế chứng minh, Hạnh Ngôn không thể chống đỡ nổi Quý Viễn Chinh, đặc biệt khi hắn bán manh. Hiện tại, bọn họ còn nằm theo kiểu tư thế mập mờ, tiếng trống trong lòng Hạnh Ngôn ngày một to: "Ca."
Tim Quý Viễn Chinh nhảy thót một nhịp, như bị thôi niêm nghiêng đầu hôn môi Hạnh Ngôn. Môi vừa chạm nhau, hai con trùng đều cứng đờ.
Quý Viễn Chinh lần đầu cảm giác được hôn, mà trùng trong ngực hoàn toàn thuộc về hắn, hắn cảm thấy nụ hôn đầu vừa ngọt ngào, vừa kỳ lạ.
Hạnh Ngôn nằm bất động, hô hấp như muốn ngừng lại, đầu óc quay cuồng, toàn thân nóng lên.
Quý Viễn Chinh lần đầu thực hành, ngu ngốc dán miệng với Hạnh Ngôn một hồi lâu, cảm thấy mình thật thất bại nên đàng lui lại. Đối diện ánh mắt Hạnh Ngôn, hắn cảm giác có chút mất mặt, đành cam chịu nhắm mắt, hung dữ nói: "Ngủ đi!"
Hạnh Ngôn còn chưa ổn định được nhịp tim, đã nhìn thấy được bên tai Quý Viễn Chinh đỏ lên. Hạnh Ngôn lặng lẽ cười, thì ra tiểu hùng chủ cũng giống cậu, biết xấu hổ.
=== === ===
Vì đêm qua "Tâm sự.", nên sáng ra không khí giữa hai trùng vô cùng mập mờ, rất dính lấy nhau. Ăn sáng xong, bọn họ cùng nhau xuất phát.
Cùng lúc đó, trung tâm ngân hàng đế quốc nhận được một tin nhắn kinh hãi, đến từ trùng đực quý tộc Quý Viễn Chinh.
[Hùng chủ Quý Viễn Chinh: Xin đem tất cả tài sản của thượng tướng Hạnh Ngôn trả lại, cảm ơn.]
Chưa tính phần nội dung, chỉ riêng từ "Xin." và " Cảm ơn." là cảm thấy không giống lời hùng chủ sẽ nói. Đặc biệt, càng không có khăng năng một Quý Viễn Chinh đầy quái ác lại chính miệng nói, chứ nói tới nội dung tin nhắn.
Giờ phút này, trùng đực quý tộc cai quản tài chính ngân hành - Hùng chủ Kim Kessi và thủ lĩnh quân đội tối cao cũng nhận được thông tin.
Kim Kessi nghiêm túc nói: " Thủ lĩnh tiên sinh, tình huống bấy giờ chắc ngài cũng đã hiểu. Tôi hoài nghi tin nhắn này không phải là của Quý tiên sinh."
Thủ lĩnh quân đội Harriman là trùng đực thuộc quan chỉ huy quân hạm cấp cao của hội đồng. Tuy cơ thể Harriman mảnh mai nhưng hắn cũng là một trùng đực tài trí*, huấn luyện vô cùng khéo léo toàn bộ một quân đoàn quân thư kiệt ngạo*.
(Tài trí*: Tài năng và trí tuệ.)
(Kiệt ngạo*: cương quyết; bướng bỉnh.);
Hắn cau mày suy nghĩ: " Vệ tinh giám sát đã xác định được xe thượng tướng Hạnh Ngôn chạy về hướng quân đội, tôi sẽ phái thiếu tá Hatton đi theo dõi tình hình. Nếu Quý tiên sinh thật sự gặp nguy hiểm, tôi lặp tức hạ lệnh xử thượng tướng Hạnh Ngôn."
Kết thúc cuộc gọi, Harriman liền gọi Hatton vào văn phòng.
"Báo cáo thủ lĩnh!" Thiếu tá Hatton thân mặc quân phục, là quân thư vừa mới thành niên, toàn bộ cơ thể trùng đều tràn đầy sức sống.
Harriman hài lòng nói: "Không có trùng khác, không cần lễ nghi."
Hatton cười nói: "Chú."
Harriman gật đầu: "Chuyện của Quý tiên sinh và thượng tướng Hạnh Ngôn chắc hẳn con cũng biết. Bây giờ, bọn ta nghi ngờ có khả năng thượng tướng Hạnh Ngôn ức hiếp Quý tiên sinh, con giúp ta điều tra một chút."
"Ức hiếp!" Hatton trừng to mắt xanh lam.
Hắn từ nhỏ rất thích cơ giáp, càng ngưỡng mộ thiên tài chế tạo cơ giáp Quý Viễn Chinh. Tuy đều nghe mọi người nói Quý Viễn Chinh tính nết kỳ quái, nhưng hắn coi đó là đặc điểm có một không hai của đối phương. Vào thời điểm, nghe tin Quý Viễn Chinh không cần không cần khen thưởng mà chỉ muốn thượng tướng Hạnh Ngôn, hắn đã sụp đổ, nhưng chỉ cho Hạnh Ngôn làm thư nô.
Cho dù bản thân Hạnh Ngôn mạnh đến đâu thì cũng chỉ là trùng cái bình dân, để trở thành thư quân Quý Viễn Chinh phải là quân thư quý tộc ưu tú, cũng chỉ có thể là Hatton này.
Ngay bây giờ lại nghe thần tượng trong long mình bị một thư nô ức hiếp, Hatton vô cùng đau lòng. Vội vàng tạm biệt chú liền chạy về căn cứ quân đội. Gấp muốn ngăn cản xe Hạnh Ngôn ngay lập tức, xem có đúng thật cậu ức hiếp hùng chủ không?
Hiện nay, Quý Viễn Chinh không thề biết chỉ một tin nhắn của mình gây ra hiểu lầm lớn. Mà đang ngồi lục lại ký ức trong trí nhớ, trình độ hiểu biết về cơ giáp cực kỳ cao. May Quý Viễn Chinh nhìn có thể hiểu toàn bộ, thậm chí còn có thể đưa ra phương án mới hợp lý hơn.
Mắt Hạnh Ngôn vẫn luôn nhìn Quý Viễn Chinh ngồi ở phía sau xe, đang chậm rãi lấy số liệu ra tạo khung cho một cơ giáp. Quý Viễn Chinh cau mày, thỉnh thoảng chỉnh sửa số liệu một chút, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Hạnh Ngôn cười nhẹ, nghiêm túc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hùng chủ. Tuy không còn ôn nhu hiền lành giống ngày hôm qua, nhưng thay vào đó là cảm giác nghiêm túc gợi cấm dục.
Nhìn lại khoảng đường đến căn cứ quân đội, Hạnh Ngôn nhắc nhở: "Ca, sắp đến rồi."
Quý Viễn Chinh lấy lại tinh thần, đem toàn bộ số liệu cất vào kho lưu trữ. Khoảng một lúc sau, xe vững vàng đậu ở trạm trên không trung.
Quý Viễn Chinh cùng Hạnh Ngôn đều xuống xe, theo cầu thang pha lê đi xuống dưới.
"Em có muốn về nhà ăn cơm trưa không?" Quý Viễn Chinh hỏi.
Cho đến nay, Hạnh Ngôn vẫn chưa quen "Cách nói kỳ lạ." của hùng chủ nhà mình. Chẳng phải các bữa ăn hùng chủ đều có trùng chuyên môn làm sao? Bọn quân thư họ cũng có nhà ăn riêng, nhưng chẳng lẽ Quý Viễn Chinh muốn cùng cậu ăn trưa?
Hạnh Ngôn có cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều, bèn hỏi: "Ca, có phải anh không thích ăn dịch dinh dưỡng đúng không?"
Quý Viễn Chinh cũng biết có đồ ăn riêng, nhưng bọn họ đều cùng chỗ làm thì có đạo lý nào phải tách ra ăn riêng?
"Ta là muốn dùng bữa với em." Quý Viễn Chinh cười nói: "Và đương nhiên là không thích ăn dịch dinh dưỡng."
Hạnh Ngôn không nhịn được cười một tiếng, toàn bộ trùng đều thoải mái: "Được, vậy về nhà ăn."
Bọn họ mãi bàn luận về món ăn cho đến khi vừa đến căn cứ. Thì thấy ở cổng lớn quân đội mở ra một đội binh sĩ tư thế sẵn sàng tay cầm súng Laser nhắm về hướng này.
Hạnh Ngôn giận tái mặt tiến về phía trước đem Quý Viễn chắn về phía sau. Sắc mặt Hạnh Ngôn ờ thơ, khéo miệng kéo căng và đôi mắt sói gắt gao nhìn thẳng vào phía đội binh.
Quý Viễn Chinh ngơ ngác, đây là cái nghi thức nghênh đón gì vậy? Hắn nhìn qua Hạnh Ngôn, thấy cậu đang bảo vệ hắn rất chặt chẽ.
Quý Viễn Chinh bị sát khí của Hạnh ngôn làm giật mình. Cũng chỉ vì thái độ Hạnh Ngôn lúc trước, làm chút nữa hắn quên mất sự thật về Hạnh Ngôn khi hơn hai mươi tuổi đã tự mình leo lên chức thượng tướng như thế nào. Là người từng đến biên giới Địa Ngục, giẫm lên vô số xác quân thư hùng mạnh khác.
Tuy biết tình tiết trong nguyên tác, nhưng hắn không nhớ rõ là không có một màn này. Nghĩ lại, Hạnh Ngôn vốn là nhân vật chính của thế giới này thì làm sao mà không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, biết Hạnh Ngôn còn sẽ mạnh lên nữa, thì cũng là vợ hắn, thế mà đạo lý nào lại đi bảo vệ hắn?
Quý Viễn Chinh còn chưa kịp nói, thì đã nghe một giọng nói khác to hướng về đây: "Thượng tướng Hạnh Ngôn, ta khuyên ngươi hãy tự thú, ức hiếp hùng chủ là tội lớn, là phải đi khổ sai ở hoang tinh."