Thành tích thi đại học không bao lâu liền công bố, Tạ Ninh như ý nguyện trúng tuyển vào ngành tài chính của A đại.
Quý Niên cũng nhận được công việc làm giảng viên ở A đại.
Tạ Ninh cầm thư trúng tuyển, vui vẻ nhìn tới nhìn lui, gương mặt nhỏ cười vô cùng toả nắng.
Quý Niên nhìn con trai vui vẻ, "Có muốn ra ngoài chúc mừng một chút không?"
Tạ Ninh nhanh chóng gật đầu rồi đi ăn uống cùng Quý Niên.
Kết hợp combo đính hôn cùng nghỉ học, Tạ Ninh trên người lại nhiều thêm ít thịt.
Tạ Ninh đứng trên tấm thảm đắt tiền ở phòng khách chung cư.
Trước mặt là cái cân.
Vừa vào học liền có khoá quân sự. Tạ Ninh trong kỳ nghỉ này được chăm sóc toàn diện. Cả người mặt mày hồng hào, tuy rằng có "tập thể dục" nhưng vận động buổi tối thì không cần cậu dùng lực.
Tuy rằng mệt nhưng không cần động, cũng không khác gì nằm yên không nhúc nhích cả.
Bởi vì lười biếng cả kỳ nghỉ, hiện tại Tạ Ninh chạy hai bước liền dốc.
Tạ Ninh hít một hơi sâu bước lên.
Sau đó đôi mắt hạnh sáng ngời mở to, có chút không tin nổi nhìn con số trên màn hình.
So với lúc thi đại học thì béo lên hẳn mười cân. (khoảng 5 kg Việt Nam)
"Nhất định là do quần áo nặng."
Tạ Ninh mím môi thì thầm, nhưng mà trên người chỉ có áo thun ngắn tay cùng quần đùi, chúng có thể nặng bao nhiêu?
Tạ Ninh cúi đầu, nhìn lên nhìn xuống, không biết còn cái gì có thể cởi ra?
Khi Cố Hành Chu từ trên lầu đi xuống liền thấy Tạ Ninh ngồi trên thảm, cởi vớ, sau đó để chân trần trắng nõn.
Cái miệng hồng nhỏ lúc mở lúc đóng, thì thầm cái gì đó, sau đó giống như ăn trộm, cẩn thận bước lên cái cân lần nữa.
Chỉ cần mình nhẹ nhàng thì cái cân không thể tăng nhiều cân được.
Mắt hạnh của Tạ Ninh không chớp nhìn cái cân.
Nhưng mà sau khi cởi vớ xong lại nặng hơn vừa nãy một cân.
Tạ Ninh nháy mắt hít sâu một hơi.
Trong giọng nói có chút hoảng loạn, "Làm thế nào... tại sao còn nặng hơn chứ?"!"
Hiện tại cậu nặng như thế, vài ngày nữa là khoá huấn luyện quân sự. Tạ Ninh hít sâu nhất thời hoài nghi chính mình ở thời điểm huấn luận sẽ mệt như cún.
Sớm biết thì trước đó đã vận động...
Cố Hành Chu nhìn gương mặt trắng nõn của Omega hốt hoảng cười nhẹ tiến lên.
Sau đó nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao thế?"
Tạ Ninh nhìn anh một cái buồn bực nói, "Hôm nay em đi công viên chạy bộ với Hạ Dương. Mới chạy vài bước liền mệt. Hiện tại em cân thử thì thấy béo tận mười cân so với lúc thi đại học."
Cố Hành Chu nhướng mày, "Mười cân?"
Tạ Ninh gật đầu.
Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh từ trên xuống dưới, trên má không có thay đổi, vòng eo vẫn mảnh khảnh như trước kia.
Từ chỗ quần đùi lộ ra đôi chân thẳng tắp, thon dài.
Nhìn từ bên ngoài thì Tạ Ninh không thay đổi gì mấy.
Nhưng mà từ góc nhìn của Cố Hành Chu thì không chỉ đánh giá vẻ ngoài của Tạ Ninh.
Sau đó ánh mắt dời từ vòng eo xuống dưới, đôi mắt đào hoa chứa ẩn nhiều điều nói: "Béo lên cũng khá tốt."
Cố Hành Chu cảm thấy miệng khô liền cầm lấy ấm trà rót nước vào ly uống.
Tạ Ninh nhìn anh hỏi, "Thật sao?"
Cố Hành chu nhướng mày, "Béo ở nơi cần béo, liền tương đương với không béo."
Nói rồi ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm mông của Tạ nInh, xúc cảm so với trước kia quả thật đẫ/y đà không ít.
Tạ Ninh cảm thấy ánh mắt Alpha có chút không đúng, sau đó nhìn theo hướng nhìn thì nháy mắt đỏ mặt.
Vội xoay người, che lại mông.
"Anh nhìn cái gì!?"
Cố Hành chu cảm thấy bộ dáng hoảng loạn của Tạ Ninh rất đáng yêu liền cười, "Thẹn thùng cái gì, chúng ta hiện tại nơi nào không nhìn thấy?"
Tạ Ninh đỏ mặt, nghĩ nghĩ, cũng đúng, hiện tại hai người là phu phu, nên cái gì cũng thấy cả rồi.
Tạ Ninh nhìn anh, có chút lúng túng chuyển chủ đề, "Vậy anh lên cân thử đi."
Nói rồi chỉ cái cân đặt trên thảm.
Cố Hành Chu buông ly nước rồi dẫm chân dài đứng lên.
Cân nặng vẫn như trước, không thay đổi chút nào.
Tạ Ninh cảm thấy có chút không tin tưởng, "Anh có phải lén lút vận động sau lưng em không?"
Hai người trong kỳ nghỉ này như hình với bóng, cùng ăn cùng ngủ, cậu làm gì thì Cố Hành Chu làm đó.
Căn bản không có thời gian làm chuyện khác một mình.
Cố Hành Chu nhìn khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh thì ngứa ngáy trong lòng, tiến lên trộm hôn một cái.
Alpha chỉ cần hôn thì không dừng lại được. Anh giữ gương mặt Tạ Ninh rồi hôn vài cái, Tạ Ninh có chút ngứa duỗi tay đẩy anh, "Anh có phải bí mật luyện tập sau lưng em không?"
Tạ Ninh đối với việc này khá là chấp nhất, nếu Cố Hành Chu cũng lên cân giống cậu thì không nói, nhưng mà không chỉ không béo mà cơ bắp trên ngày cũng ngày càng chắc.
Còn Tạ Ninh chỉ có cái bụng trắng nõn.
Tạ Ninh không biết sai lầm từ đâu, lúc này cau mày lâm vào trầm tư.
Cố Hành Chu nhướng mày nhìn khuôn mặt nhỏ trắng hồng trong ngực mình, "Lúc anh vận động, không phải Ninh Ninh cũng ở đó sao?"
Tạ Ninh nghe không hiểu, gương mặt nhỏ nhăn lại, hung dữ nói: "Làm sao mà em có thể không biết chứ, anh vận động ở đâu?"
Cố Hành Chu cúi đầu, kéo gần khoảng cách hai người, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Tạ Ninh, "Ở trên giường."
Tạ Ninh: "!!!"
Cố Hành Chu nghiêng đầu cắn vành tai nhỏ của Tạ Ninh,
"Không có Ninh Ninh thì anh làm sao mà vận động?"
Hơi thở phả vào tai, Tạ Ninh rụt cổ, cả người giống như táo đỏ.
Cái miệng hồng hồng vì xấu hổ run lên.
Sau đó giả vờ tức giận nhìn Cố Hành Chu nói, "Anh chỉ biết nói chuyện không đứng đắn."
Cố Hành Chu nhìn người trong ngực cười, đôi mắt đào hoa trừ bỏ Tạ Ninh thì không còn gì khác.
"Anh chỉ nói lời thật mà em còn nói không đứng đắn?"
Tạ Ninh cạn lời, không biết phản bác thế nào.
Hai người cơ hồ như hình với bóng, Cố Hành Chu quả thực không có thời gian vận động một mình.
Dĩ nhiên lời anh nói cũng là thật.
Tạ Ninh lúc này nhăn mặt, uỷ khuất nói: "Vậy sao em lại béo?"
Quá không công bằng...
Cậu cùng Cố Hành Chu là cùng nhau vận động buổi tối. Cả đêm vài lần, mỗi lần vận động đều bị lăn lộn rất lâu, rất mệt. Đã không giảm cân mà còn béo lên quá nhiều!
Cậu đã không có cơ ngực cùng cơ bụng, chỉ có cái bụng trắng nõn.
Cái miệng nhỏ của Omega hé mở, thở dài.
Cảm xúc của Tạ Ninh không vui liếc nhìn Cố Hành Chu, sau đó bước lên cái cân cho Cố Hành Chu nhìn.
"Chúng ta rõ ràng cùng vận động, vì sao chỉ có em béo?"
Nhìn tiểu đáng thương trước mặt uỷ khuất, Cố Hành Chu thấy đáng yêu không chịu được.
Đôi mắt đào hoa sáng lên một chút khó nhận biết, sau đó âm thanh trầm thấp, "Có thể là vị trí khác biệt đi."
Tạ Ninh có chút không tin, nghi hoặc nói: "Thật sao?"
Cố Hành Chu nhướng mày, không nói gì.
Tạ Ninh cúi thấp cái đầu lông xù nghĩ nghĩ, xác thực là như thế.
Ngày thường đều là Cố Hành Chu ở trên dùng lực, cậu tuy rằng bị lăn lộn cảm thấy xương cốt đều muốn gãy thành từng mảnh. Nhưng phần lớn thời gian đều nằm dưới, xác thực không có vận động hiệu quả, cũng không cần dùng lực.
Nhưng cậu lại không rành nằm trên.
Cậu không biết đối phương nói thật hay đùa cậu.
Tạ Ninh khẽ meo meo nhìn anh, tự cho rằng vô cùng tự nhiên nói, "Em chưa từng nằm trên, không biết làm thế nào."
Đôi mắt Cố Hành Chu ý vị thâm trường nhìn cậu, cười nói: "Ninh Ninh có thể thử xem."
Tạ Ninh vừa nghe, vội ngẩng đầu nhỏ, đôi mắt hạnh phát sáng nhìn Cố Hành Chu, kích động nói: "Thật sao?"
Ánh mắt Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh giống như con dã thú đang nhìn con thỏ mạnh khoẻ mập mạp sập bẫy liền nói, "Đương nhiên, chỉ cần là Ninh Ninh, liền có thể."
Tạ Ninh nghe xong còn có chút cảm động, "Vậy anh có thể chấp nhận sao?"
Cố Hành Chu như chém đinh chặt sắt: "Có thể."
Môi mỏng của Alpha cong lên.
Tạ Ninh chủ động thì còn cái gì không thể không tiếp nhận chứ.
Tạ Ninh nghe xong nhảy bổ nhào vào lòng Cố Hành Chu, xoa xoa đầu chó của cẩu nam nhân, hai má cười ra hai lúm đồng tiên, "Chồng ơi, anh thật tốt!!!"
Cố Hành Chu ôm người, quyến luyến mùi hương trên cơ thể Omega.
Tuy rằng Tạ Ninh chỉ kêu chồng khi cậu muốn điều gì đó từ anh nhưng mà anh cũng cảm thấy đủ ngọt ngào.
Cố Hành Chu đáp ứng xong thì Tạ Ninh ưỡn bộ ng/ực nhỏ, ôm đầu chó của nam nhân ngồi trên sàn nhà.
Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ kiên định, sau đó xoa xoa đầu nam nhân, "Em sẽ ôn nhu với anh."
Nói rồi lại ôm đầu chó của Cố Hành Chu, hôn vài cái.
Buổi tối Tạ Ninh kêu Cố Hành Chu đi tắm rửa sớm, sau đó chính mình mới đi.
Cậu cũng ở trong nhà tắm xem video ngắn một hồi, cảm thấy mình lợi hại hơn một chút.
Khi ra tới thì thấy Cố Hành Chu mặc áo tắm dài ngồi ở đầu giường đọc sách.
Thấy Tạ Ninh ra tới thì bỏ sách xuống.
Tạ Ninh lau khô tóc, đôi mắt hạnh vì vừa tắm xong mà nhiễm một lớp sương mù, mang đôi dép lông trắng, vẻ mặt mong chờ đi đến mép giường.
"Anh ơi, chúng ta bắt đầu đi."
Khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ ngập tràn chờ mong.
Vừa dứt lời thì Tạ Ninh không đợi được nhanh đi tới.
Liền bị Cố Hành Chu duỗi tay kéo qua, ôm cậu ngồi ở trên người Alpha.
Tạ Ninh: "???"
Sao không giống với tưởng tượng của cậu?!
Ánh mắt của Cố Hành Chu nguy hiểm, "Bắt đầu đi nào."
....
Tạ Ninh như ý nguyện được một phen vận động vất vả.
Đến nửa đêm cơ hồ là cầu xin Cố Hành Chu, cực kỳ uỷ khuất.
Cố Hành Chu thở gấp nhìn cậu, "Không muốn ở trên vận động nữa à?"
Tạ Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt hạnh hơi lờ đờ, ngữ khí vô cùng đáng thương, "Không... không vận động nữa."
Cố Hành Chu nhướng mày, "Vận động là phải kiên trì."
Tạ Ninh lúc này mệt đến không thở ra hơi, "Hôm nay... hôm nay không vận động nữa."
Cố Hành Chu nhận được đáp án mình muốn liền ôm người thay đổi vị trí.
Ngày hôm sau, Tạ Ninh ngủ đến tận giữa trưa.
Sau khi tỉnh dậy mới cảm thấy mình bị lừa gạt.
Cố Hành Chu vô cùng sung mãn từ bên ngoài đi vào, trên tay còn bưng cái khay, trên đó có sữa bò cùng đồ ăn.
Tạ Ninh ngồi dậy, đôi mắt không khách khi liếc nhìn cẩu nam nhân.
Trải qua một đêm, Cố Hành Chu vô cùng thoả mãn.
Tạ Ninh nhìn anh, giận dữ nói: "Anh lừa em!"
Cố Hành Chu nhướng mày, "Anh lừa Ninh Ninh cái gì?"
Tạ Ninh vừa định mở miệng, nhưng nghĩ lại thì Cố Hành Chu cũng chỉ nói là cho cậu nằm trên, mà thực tế thì cậu cũng ở trên.
Cuối cùng Tạ Ninh rất tức giận cầm sữa bò uống cạn một hơi.
Vốn tưởng rằng vận động xong sẽ giảm béo nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Tạ Ninh biết cực khổ hôm qua là mình tự chuốc tất, cho nên với việc vận động giảm béo cũng không nhắc lại nữa.
Nhưng Cố Hành Chu lại vì lời nói trước đó của Tạ Ninh mà mấy ngày liên tiếp đều lôi kéo Tạ Ninh vận động ban đêm.
Liên tiếp vài ngày, Tạ Ninh có chút chịu không nổi, đứng ở mép giường không dám tiến lên, "Hôm nay có thể không cần ở trên không..."
Tạ Ninh vô cùng hoài niệm thời điểm nằm dưới trước đây. Tuy rằng cũng mệt mỏi nhưng tốt xấu cũng không cần mình vận động.
Tạ Ninh vô cùng đáng thương đứng ở mép giường.
Cậu không muốn ở trên nữa, hiện tại cậu đau mông...
Cố Hành Chu nhìn cậu, "Ninh Ninh béo lên thì làm sao bây giờ?"
Tạ Ninh nhìn anh, "Anh không thích sao?"
Cố Hành Chu nói không chút suy nghĩ, "Đương nhiên thích."
Bất luận Tạ Ninh mập hay ốm thì anh đều thích. Vừa rồi nói vậy chẳng qua là muốn lấy cớ thân mật thôi.
Tạ Ninh nghe xong nói: "Vậy hôm nay không luyện tập nữa."
Cố Hành Chu: "Ninh Ninh làm mọi việc đều kiên trì mà."
Tạ Ninh cạn lời, chuẩn bị khai giảng, nếu cậu không luyện tập giảm cân thì lúc học quân sự sẽ không chịu được.
Cuối cùng Tạ Ninh không thoát được. Từ đó đến lúc đi học đều bị vận động giảm béo mỗi đêm.
Cũng may trời không phụ lòng người, Tạ Ninh trước khi khai giảng, gầy được một cân rưỡi.
Tạ Ninh: "..."
Tạ Ninh nhìn cái cân dưới chân, cảm thấy khổ không nói nên lời.
Ngày khai giảng đầu tiên, Quý Niên cùng Tạ Trường Hằng đều đến đưa cậu đi học.
A đại có thể chọn ở lại ký túc xá hoặc thuê bên ngoài.
Nhưng mà lúc học quân sự thì khác.
Chỉ có thể ở trong trường, khi nào học xong mới được dọn ra khỏi ký túc xá.
Cố Hành Chu học ngành máy tính, nên ở toà ký túc xá khác Tạ Ninh.
Cố Hành Chu giúp Tạ Ninh chuyển hành lý lên lầu, sắp xếp mọi thứ rồi mới quay người về ký túc xá của mình.
Tạ Ninh cũng làm quen sơ sơ với bạn cùng phòng, sau khi dọn giường xong liền đến ký túc xá của Cố Hành Chu.
Ký túc xá cũng phân AO. Gần như hôm nay chỉ có sinh viên mới vào, AO cũng có thể qua lại ký túc xá của nhau.
Tạ Ninh đi đến ký túc xá Cố Hành Chu thì thấy bên trong có không ít người, đa phần là phụ huynh.
Chỉ có Cố Hành Chu một mình đứng dọn dẹp giường chiếu.
Cố Phong cùng Phương Uyển kỳ thật cũng có tới. Nhưng chỉ tới cổng trường liền đi, cảm thấy đây là cơ hộ để con trai thể hiện trước mặt thông gia.
Bọn họ liền không tham gia.
Bên trong nhiều người, Tạ Ninh cũng không ngượng ngùng, lễ phép gõ cửa rồi đi vào.
Ký túc xá của A đại đều là phòng cho bốn người.
Cố Hành Chu cao to đứng một bên, tự trải khăn trải giường.
Tạ Ninh lặng lẽ đi vào phía sau anh, những người trong phòng đều bận rộn căn bản không chú ý đến bọn họ.
"Anh ơi."
Cố hành Chu nghe tiếng quay đầu lại liền thấy Tạ Ninh không biết đã tới từ bao giờ.
Cố Hành Chu nhìn cậu, trong lòng mềm mại, "Sao em tới đây?"
Vừa rồi hai người hẹn với nhau thu thập đồ ở ký túc xá xong thì cùng nhau đi ăn cơm.
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn cậu, "Em đói rồi sao?"
Nói rồi liền buông đồ vật trong tay, "Vậy chúng ta đi ăn cơm trước nhé!"
Tạ Ninh lắc đầu sau đó bò lên giường Cố Hành Chu, rồi nhìn anh, "Em tới giúp anh trải giường chiếu."
Trước khi khi chưa nhận về Tạ gia, cậu ở trong trường đều là tự mình làm những việc này.
Nói rồi liền cầm lấy tấm trải giường của Cố Hành Chu ném lên giường, giống như ong mật chăm chỉ, trải chăn cho nam nhân của mình.
Cố hành Chu nhìn cậu, cảm thấy trái tim tan chảy.
Kỳ thật thì Tạ Ninh còn có chút không nỡ.
Kỳ huấn luyện quân sự của A đại gần một tháng. Tạ Ninh đã sớm hình thành thói quen mỗi ngày được Cố Hành Chu ôm trong lòng cùng ngủ. Hiện tại tách ra lâu vậy, không biết tối có mất ngủ không.
Chờ trải giường xong, những người khác trong ký túc xá cũng rời đi. Tạ Ninh cũng nhận được thông báo đi nhận đồng phục cho kỳ quân sự từ bên hệ tài chính.
Hai người phải trì hoãn việc ăn cơm.
Tạ Ninh từ trên giường đi xuống.
Cố Hành Chu có chút không nỡ, liền hôn Tạ Ninh một cái trước khi thả cậu đi.
Trong ký túc xá chỉ còn lại hai người bạn cùng phòng cùng một phụ huynh, Tạ Ninh vừa đi thì phụ huynh kia cũng rời đi.
Vừa rồi hai người hôn nhau, Cố Hành Chu đem Tạ Ninh che kín.
Tạ Ninh tới một chuyến này hầu hết mọi người cũng chưa thấy rõ Tạ Ninh trông thế nào.
Có một bạn cùng phòng chọc Cố Hành Chu, "Người anh em, đó là đối tượng từ hồi cao trung sao?"
Cố Hành Chu liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Người bạn kia nhìn thấy nhìn nói với ngữ khí bội phục, "Đỉnh quá, thi đại học xong cũng không chia tay."
"Nhưng mà tôi vẫn phải khuyên câu, người anh em à, vào đại học dạng người gì cũng có."
Nói rồi liền tiến lên muốn kề vai sát cánh với Cố Hành Chu.
Nhưng mà vừa tiến đến gần vài bước thì bạn cùng phòng liền dừng bước chân. Một cổ áp lực vô hình đánh úp lại làm cho người kia cứng đờ, sắc mặt khó coi.
Đối phương là Alpha cấp cao.
Hơn nữa đối với hắn tràn ngập không kiên nhẫn.
Bạn cùng phòng kia vội vàng rụt cổ, không hề lên tiếng.
Ngày thứ hai sau khi khai giảng chính là học quân sự.
Diện tích của A đại lớn, cũng có nhiều sân thể dục.
Tạ Ninh ở hệ tài chính bị phân đến sân thể dục ở phía nam, Cố Hành Chu ở hệ máy tính được phân đến khu khác.
Huấn luyện quân sự vô cùng mệt mỏi.
Giữa ngày hè, trời nắng cháy da, đứng cả buổi sáng, Tạ Ninh đổ đầy mồ hôi.
Khi Cố Hành Chu nghỉ giữa giờ đến xem Tạ Ninh liền thấy gương mặt của Omega đỏ lên, ngoan ngoãn ngồi dưới bóng cây. Vẻ mặt ngốc nghếch, dường như đã cạn kiệt năng lượng.
Cố Hành Chu bất luận là dáng người hay gương mặt đều vô cùng xuất chúng. Vừa đến A đại liền có bài đăng về anh trên diễn đàn trường.
Cho nên cũng có vài người biết anh.
Có vài người nhìn anh chằm chằm, nhưng anh không thèm để ý.
Cố Hành Chu bước đến bên người Tạ Ninh, sau đó ngồi xuống.
Lấy bình nước đá chạm mặt Tạ Ninh.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ của Omega giờ có nhiều vệt đỏ.
Cố Hành Chu nhìn mà đau lòng.
Suy nghĩ hôm nay học xong mua kem chống nắng phun sương cho Tạ Ninh dùng.
Tạ Ninh cảm thấy trên mặt chợt lạnh, nghiêng đầu liền thấy Alpha ngồi cạnh.
Alpha ăn mặc đồng phục, bộ dáng tuấn tú bất phàm.
Cố Hành Chu vuốt tóc lại cho Tạ Ninh rồi giúp cậu lau mồ hôi.
Tạ Ninh nhìn anh, ngữ khí cực kỳ ỷ lại, "Sao anh lại tới đây?"
Cố Hành Chu tập ở cách đây rất xa, qua lại phải mất hai mươi phút.
Cố Hành Chu thấy mặt cậu đỏ ửng, liền vặn nắp ra, đưa đến bên miệng cho cậu.
Thấy miệng nhỏ của Tạ Ninh khẽ mở, nhấp từng ngụm nước nhỏ, Cố Hành Chu rũ mắt nói: "Anh đến nhìn em."
Tạ Ninh cảm thấy ngọt ngào hỏi: "Anh nhớ em sao?"
Tạ Ninh lúc này đã mệt như cún nhỏ muốn thè lưỡi nhưng không quên làm nũng.
Trái tim Cố Hành Chu đập mạnh, cười nhìn cậu, "Anh nhớ em nên mới qua đây."
Hai người ngồi dưới bóng cây, cũng sắp tới giờ tập hợp lại, Cố Hành Chu mới rời đi.
Omega cùng lớp có chút hâm mộ Tạ Ninh, cũng không chỉ vì Cố Hành Chu lớn lên soái mà còn đối với cậu rất tốt.
Không khỏi có chút hâm mộ mở miệng, "Tạ Ninh, đó là bạn trai cậu sao? Đối với cậu thật tốt."
Nghỉ ngơi chỉ có hơn hai mươi phút, mà cũng liền chạy qua đây nói với đối phương vài câu, đối phương nhất định là rất thích cậu.
Tạ Ninh gật đầu sau đó lại lắc đầu, cười nói: "Là hôn phu của tớ."
Bạn học có chút kinh ngạc, "Các cậu đã đính hôn rồi sao?"
Tạ Ninh gật đầu sau đó lấy nhẫn đang đeo trên cổ cho bạn học xem.
Chủ đề liền cứ như vậy tiếp tục.
Bởi vì ngoại hình Cố Hành Chu xuất chúng, nhiều người đến nhìn khi đang trong thời gian tập quân sự.
Có người giả bộ vô tình đi qua liếc một cái, nhưng cũng nhiều người trực tiếp thoải mái đến xem.
Viện máy tính tự dưng có nhiều Omega tới thấy khiến cho nhiều người hâm mộ.
Buổi chiều luyện tập quân sự bên Tạ Ninh kết thúc sớm hơn Cố Hành Chu.
Liền chạy thật mau qua bên sân thể dục của khoa máy tính tìm Cố Hành Chu.
Vưừa đến liền phát hiện có không ít người ở ngoài sân thể dục.
Bởi vì nhiều người, Tạ Ninh cũng không chen vào dược, liền duỗi cổ nỗ lực nhìn.
Cũng may là tiết quân sự nhanh chóng kết thúc.
Cố Hành Chu hô xong khẩu lệnh, định đi ra ngoài liền có người lên xin WeChat.
"Bạn học, có thể thêm WeChat không?"
Bước chân Cố Hành Chu không dừng lại, "Không tiện."
Liên tiếp cự tuyệt vài người, chờ ra khỏi đám đông liền thấy Tạ Ninh đứng cách đó không xa.
Cố Hành Chu có chút ngoài ý muốn đi lên nắm tay Tạ Ninh.
Tạ Ninh nhìn anh một cái liền nói: "Cũng còn được."
Vừa rồi thấy có người xin WeChat của Cố Hành Chu, Tạ Ninh có chút không thoải mái.
Tuy rằng Cố Hành Chu không thêm nhưng cậu cũng không vui.
Cố Hành Chu liếc mặt một cái liền biết trong lòng cậu nghĩ cái gì.
Thấp giọng ở bên tai cậu nói: "Anh vĩnh viễn là của em."
Tai Tạ Ninh đỏ lên.
"Mau đi ăn cơm."
Cố Hành Chu cười nhìn cậu.
Tạ Ninh cả bữa cơm này đều nghỉ đến làm sao để cho người ta biết Cố Hành Chu đã có vị hôn phu.
Lúc trước cậu xem trên mạng có mấy cô gái còn bắt chàng trai mang cài tóc để chứng minh đã có bạn gái.
Nhưng Tạ Ninh là nam sinh, cũng không để tóc dài, cản bản không có cài tóc để đưa cho Cố Hành Chu mang.
Vả lại khi học quân sự không được mang trang sức.
Nếu không... cậu cắn Cố Hành Chu một cái.
Ngẫm lại cũng không phải không được.
Buổi tối Tạ Ninh không về ký túc xá mà mang Cố Hành Chu đến khu rừng nhỏ bí mật ở A đại.
Cố Hành Chu mặc người lôi kéo.
Khi ra người tìm được vị trí ẩn nấp tốt rồi, Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn anh, "Em muốn để lại ấn ký cho anh."
Cố Hành Chu cười nhìn cậu, "Anh cầu còn không được."
Dứt lời liền thấy Tạ Ninh giơ tay lên kéo cổ tay anh, há mồm muốn cắn.
Cố hành Chu giữ khuôn mặt Tạ Ninh lại nói: "Ninh Ninh, nếu em muốn lưu thì phải ở vị trí có thể thấy được."
Tạ Ninh ngốc ngốc chớp đôi mắt hạnh.
Ngày hôm sau khi hết học quân sự, quả nhiên không ai đến tìm Cố Hành Chu xin phương thức liên hệ.
Dấu hôn đỏ tím ở trên cổ vô cùng chói mắt!