Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 45: Sao Lòng Bàn Tay Của Cậu Thô Ráp Vậy?




 
***

Cố Hành Chu vừa nghe những lời Tạ Ninh nói thì đại não nháy mắt trống rỗng.

Omega túm lấy tay áo anh, cúi đầu không dám nhìn anh, mà hai lỗ tai lộ ra từ mái tóc đen dày thì đỏ như máu.

Chóp mũi ngửi được mùi hương thanh đạm ngọt lành trên người đối phương, trong lúc nhất thời Cố Hành Chu cảm thấy tim đập nhanh hơn, không tự chủ liếm môi dưới.

Anh nhìn Tạ Ninh hồi lâu. Trước khi hai người ở bên nhau, anh đã biết Tạ Ninh có chút trì độn trong phương diện tình cảm.

Thậm chí khi hai người ở bên nhau anh cũng muốn chậm rãi bồi đắp với cậu, không tạo áp lực cho đối phương. Cho nên lúc trước có đưa ra yêu cầu cũng sẽ nói trước cho cậu để cậu có thời gian chuẩn bị.

Giống như lần này anh đặt điều kiện với Tạ Ninh về kết quả xếp hạng, cho cậu một tuần để chuẩn bị cảm xúc nhưng kết quả thì không nhất định có thể làm.

Ngay cả khi nhìn thấy thứ tự số 21 của Tạ Ninh, anh cũng nhanh chóng từ bỏ ý định kia với Tạ Ninh.

Nhưng mà không ngờ Omega sẽ chủ động nói muốn hôn anh.

Tạ Ninh nhéo nhéo tay áo của Cố Hành Chu. Thấy người chậm chạp không có động tĩnh, khẽ meo meo ngẩng đầu nhìn Cố Hành Chu một cái, nhấp nháy môi nói, "Cố Hành Chu?"

Cố Hành Chu hoàn hồn, ánh mắt nhất thời dừng trên cổ thon dài trắng nõn của Omega nhẹ giọng đáp, "Hửm?"

Tạ Ninh dùng tay còn lại chạm chạm ngón tay của mình, "Anh còn chưa hôn sao?"

Cố Hành Chu nuốt nước miếng, nháy mắt cảm thấy bầu không khí nóng lên, anh rốt cuộc đã ôm được đại bảo bối gì thế này?

Lúc trước sợ rằng tiến độ quá nhanh doạ đến Omega nên chịu đựng không hôn môi. Nhưng mà sau khi yêu đương, Tạ Ninh liền tại ngày đầu tiên hoàn thành dục vọng mà anh cố nén.

Không lâu trước đây anh chỉ dám dừng lại ở mức độ môi chạm môi nhưng không cam lòng nên đưa ra yêu cầu với kỳ thi cuối kỳ.

Mà kế tiếp là những ngày Tạ Ninh nghiêm túc ôn tập, cơ hồ là mất ăn mất ngủ. Có thể nhìn ra một nửa là vì kỳ thi, một nửa là vì anh.

Tựa như hiện tại kết quả xếp hạng còn kém một chút so với điều kiện, rõ ràng da mặt mỏng, mặt đều đỏ bừng nhưng vẫn nói là anh có thể hôn.

Những lời này dường như nói rằng tuy xếp hạng của em chưa đạt nhưng vì anh muốn nên em có thể thoả mãn yêu cầu này. Không bởi vì cái gì khác, chỉ đơn giản vì em thích anh.

Cố Hành Chu nắm lấy bàn tay đang kéo tay áo của mình, nắm trong lòng bàn tay, theo sau đó dùng lực ôm lấy Omega, đặt cậu ngồi ở trên đùi mình.

Tạ Ninh bị hành động bất thình lình của đối phương doạ sợ, cánh tay còn lại vội vàng đặt trên vai dày rộng của Cố Hành Chu.

Cố Hành Chu ngửi thấy mùi hương ngọt thơm nhàn nhạt trên người đối phương, hơi cúi đầu, môi nhẹ nhàng hôn lên má Tạ Ninh, âm thanh khàn khàn mở miệng, "Bảo bối, em thích anh không?"

Cảm xúc chỗ được hôn trên mặt nóng bỏng, bời vì môi của Alpha đang kề sát mặt cậu nên mỗi lần mở miệng tựa như hôn cậu.

Sự thật cũng đúng là như thế.

Tạ Ninh nghiêm túc gật gật đầu, "Thích."

Đôi mắt hạnh sáng ngời đầy chân thành nhìn đối phương, cậu hiểu rõ tình cảm giữa hai bên không phải một bên cho, một bên đòi hỏi. Mà Cố Hành Chu đều cho cậu ở nhiều phương diện mà không yêu cầu bất kỳ thứ gì từ cậu.

Cậu thích người trước mặt mình, người luôn để bụng mọi chuyện của cậu. Về phương diện tình cảm thì luôn bao dung cho cậu. Thậm chí có một chút mặt dày và chẳng phân biệt hoàn cảnh thời gian đều muốn hôn cậu. Nhưng Tạ Ninh biết Alpha vì thích cậu mới làm như thế.

Nếu không thích cậu, Cố Hành Chu bất luận ngoại hình hay gia thế đều thập phần ưu tú xuất sắc, có thể tìm được người tốt hơn, thậm chí càng biết cách chăm sóc người hơn.

Trong trường học có không ít người thích anh nhưng anh lại chọn người có hơi trì độn về mặt tình cảm như cậu, tình nguyện chờ đợi cậu mà không có yêu cầu gì.

Tạ Ninh chưa từng thân mật quá với ai. Khi còn nhỏ thì cậu chỉ muốn có cơm để ăn, khi lớn lên thì chỉ muốn đi học. Thẳng đến khi gặp Cố Hành Chu mới nếm được hương vị ngọt ngào.

Tạ Ninh thậm chí có đôi khi suy nghĩ đời này chỉ cần có anh là được.

Cố Hành Chu ở trên mặt Tạ Ninh mổ một cái thật mạnh, "Anh cũng thích em."

Theo đó ngồi dậy nhìn Tạ Ninh, tầm mắt dừng ở đôi môi hồng kia, yết hầu lăn lộn, chỉ thấy miệng lưỡi khô cả lên.

Tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn mềm của Tạ Ninh, "Anh sợ lát sẽ doạ đến em."

Người đối phương rất nóng, cổ hơi thở cũng nóng hơn so với bình thường.

Kỳ thật Tạ Ninh cũng không nghĩ được là khác cái gì, không phải hôn hôn cái miệng thôi sao, làm sao mà doạ cậu?

Nhận thức của cậu với chuyện hôn môi chính là môi chạm vào môi đối phương một chút. Hôn sâu chính là chạm vào rồi để cạnh nhau thời gian lâu một chút. Phim truyền hình đều diễn như thế.

Ngay sau đó cố Hành Chu thấy Omega trong lòng ngực ưỡn ngực nhỏ, duỗi tay vỗ vỗ vai anh nói, "Sẽ không, anh cứ yên tâm tới đi."

Bộ dáng kia cứ như đan trấn an nữ nhân.

Thấy đối phương không có bất luận kháng cự gì, cặp mắt đào hoa của Cố Hành Chu trở nên nguy hiểm, giơ tay khiến Tạ Ninh ngẩng mặt lên, làm tốt tư thế nghênh đón. Nhìn đôi mắt trong sáng sạch sẽ kia, anh biết suy nghĩ của Omega khác mình.

Cố Hành chu cúi đầu tiến sát đến cậu "Trong chốc lát mặc kệ em có kháng cự hay không, anh sẽ không buông tha cho em đâu."

Tạ Ninh không cho là đúng, còn chủ động duỗi tay ôm lấy cổ người ta, cười nói: "Đến đây đi."

Này thì có là gì chứ?

Hành động cùng lời nói của đối phương hàon toàn cắt đứt tia lý trí cuối cùng trong đầu Cố Hành Chu.

Nâng mặt đối phương lên rồi cúi đầu hôn xuống.

Lúc này cùng bình thường không giống nhau, ngay từ đầu liền có chút vượt quá tưởng tượng của Tạ Ninh.

Cố Hành Chu cũng không có ở trên miệng hôn hôn mà vừa chạm môi thì liền ngậm lấy môi cậu liếm mút.

Tạ Ninh mở to hai mắt nhìn.

Cố Hành chu cũng không nhắm mắt, vừa hôn vừa rũ mắt nhìn cậu.

Thấy sự kinh hoảng trong mắt Omega, nhưng anh không rời khỏi mà thâm nhập sâu hơn.

Giây tiếp theo Tạ Ninh cảm giác được vật gì đó rất mềm ở trên môi, ngay sau đó là liếm mút ngấu nghiến.

Cố Hành Chu có thể cảm nhận được thân hình mềm mại của Omega trong ngực cứng đờ.

Ngay sau đó một bàn tay xoa xoa cái ót Tạ Ninh, cạy khớp hàm của cậu rồi tiến quân thần tốc.

Người trong ngực giống như anh dự đoán giãy giụa lên.

Tạ Ninh đỏ bừng má, tràn đầy kinh ngạc, dường như có chút không thể tin được mở to hai mắt nhìn. Cố Hành Chu... cư nhiên duỗi đầu lưỡi!

Rõ ràng trong lòng nói chính mình đã chuẩn bị tốt nhưng thân thế vẫn không chịu khống chế giãy giụa lên.

Nhưng mà cánh tay đối phương giống như sát thép, đè lại thân hình đang giãy giụa của Omega, đem người mạnh mẽ khoá trong ngực, động cũng không thể.

Tạ Ninh bị Cố Hành Chu ôm ngồi trên đùi. Cánh tay bị người mạnh mẽ khoá chặt, sau cổ thì được che chở bởi cánh tay đối phương, bị ép ngẩng cao đầu để ngênh đón cái hôn như cuồng phong bão tố của đối phương.

Đôi mắt đào hoa của đối phương cũng đang nhìn cậu, ánh mắt cực nóng và đầy dục vọng.

Ngay sau đó cậu cảm thấy đầu lưỡi của hai người chạm vào nhau, đối phương bắt lấy, mút mát, thậm nhập càng sâu hơn.

Tạ Ninh muốn khép miệng lại nhưng Cố Hành Chu không cho cậu cơ hội này. Anh cũng biết được mình có bao nhiêu ác liệt vào lúc này và cũng chắc chắn rằng Tạ Ninh sẽ không nhẫn tâm cắn anh.

Biết Omega mềm lòng, liền cứ ôm người hôn đến khi bản thân đã hài lòng mới thôi.

Tạ Ninh bị bắt há miệng, cảm thấy không khí ngày càng ít, dường như hít thở không xong.

"Hư..." Tạ Ninh nắm chặt ngực áo của Cố Hành Chu, giống như động vật nhỏ phát ra tiếng nức nở.

Không biết hôn bao lâu, đến khi gương mặt Tạ Ninh đỏ bừng, đôi mắt cũng dần ướt át, Cố Hành Chu mới rời môi cậu. Sau đó ôm lấy cậu, rất thoải mãn ở trên môi Tạ Ninh mổ nhẹ một cái nữa rồi mới kết thúc.

Hai má Tạ Ninh đỏ bừng, bị người ôm trong ngực hít từng ngụm khí thở phì phò.

Cái hôn vừa rồi quá mức mà cái đầu nhỏ của cậu có thể tưởng tượng, lúc hôn môi đầu óc cậu trống rỗng, đến giờ vẫn chưa khôi phục.

Thật sự là quá kích thích.

Hiện tại Tạ Ninh vẫn thấy trái tim đập như đánh trống.

Thấy người trong ngực một bộ ngốc lăng, Cố Hành Chu duỗi tay cầm lấy khăn giấy trên bàn, lau đi nước miếng trên môi Tạ Ninh.

Tạ Ninh cho rằng anh còn muốn hôn nữa, bị doạ run lên, vội đè bàn tay to của Cố Hành Chu lại, "Anh... anh muốn làm gì?"

Cố Hành Chu nhìn cậu mỉm cười, "Bên miệng em có nước bọt, anh giúp em lau."

Nói rồi còn giơ khăn giấy trong tay lên, một bộ dáng cực kỳ vô tội.

Tạ Ninh nhất thời nói chuyện có chút lắp bắp, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Cố Hành Chu nói ra điều kiện thương lượng và thảo luận với cậu trước khi hôn.

Nhìn thấy người trong lòng đầu xù xù rũ xuống không biết nghĩ cái gì, Cố Hành Chu cúi đầu nhìn xem, vừa rồi xác thực là anh có hơi quá mức.

Lúc vừa bắt đầu còn có thể khắc chế một chút nhưng sau đó căn bản không thể khống chế được. Lúc sau toàn ép Tạ Ninh phải chấp nhận mình, thập chí ngăn không cho Omega khép miệng lại.

Hương vị của đối phương so với anh tưởng tượng còn "ngon" hơn rất nhiều. Cuối cùng nếu không phải vì mặt Tạ Ninh vì thiếu hô hấp mà đỏ bừng thì anh cũng sẽ không buông ra.

Thấy người không dám ngẩng đầu nhìn mình, Cố Hành Chu nhẹ giọng hỏi, "Em không thích sao?"

Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn anh, miệng như bị dán keo.

Trước kia cậu căn bản không biết hôn môi lại là dạng này, còn phải nuốt nước miếng của đối phương.

Trong lòng Tạ Ninh cũng không sinh ra kháng cự với nụ hôn vừa rồi của Cố Hành Chu, chỉ là có chút bị doạ thôi.

Vừa rồi Cố Hành Chu hận như không thể ăn tươi nuốt sống cậu, thậm chí còn không cho cậu cơ hội để thở.

"Không thích sao?" Cố Hành Chu thấy người không nói lời nào hỏi lại lần nữa.

Nếu đối phương không thích thì về sau anh sẽ cố gắng tiết chế, chỉ là tiết chế mà thôi vì anh không có khả năng hoàn toàn không thực hiện.

Cố Hành Chu rất rõ ràng điều mình muốn làm từ khi còn là một đứa trẻ. Những thứ anh muốn thì chắc chắn phải làm. Đã là Alpha ưu tú nên từ nhỏ không có cái gì mà anh không làm được.

Tạ Ninh lắc lắc đầu, "Không phải không thích."

Cố Hành Chu vui vẻ trong lòng, "Vậy em đang nghĩ gì?"

Nhìn ánh mắt của Cố Hành Chu, Tạ Ninh lại sợ anh hôn thêm lần nữa, bắt đầu không an phận nhúc nhích mông.

Cố Hành Chu mày nhảy dựng, vội đè người không an phận trong lòng, hô hấp nặng thêm vài phần.

"Ngoan nào."

Tạ Ninh: "Anh thả em ra trước đi."

Cố Hành Chu ôm cậu: "Nói cho anh biết em nghĩ gì rồi anh thả em đi."

Tạ Ninh trong lúc nhất thời không biết có thể tin lời cẩu nam nhân này không, nghi ngờ nói: "Thật chứ?"

Cố Hành Chu: "Thật."

Tạ Ninh nhìn anh, trên mặt đỏ ửng đã lui đi dần, "Chính là vừa rồi anh hôn quá hung ác, em không thở được."

Nói xong rồi nhưng Cố Hành Chu cũng không hề có ý định thả người, "Em không thể thở khi đang hôn."

Tạ Ninh gật đầu, giống như phát hiện ra điều gì đó hỏi, "Sao anh biết điều đó?"

Không chỉ biết mà còn hôn cậu cực kỳ thành thục.

Mày Tạ Ninh lập tức nhăn lại, túm cổ áo Cố Hành Chu, ngữ khí nghiêm túc nói: "Anh cùng người nào khác hôn nhau?"

Cố Hành Chu: "Anh chỉ có hôn mình em."

Tạ Ninh không tin: "Vậy vì sao anh rất thành thạo?"

Cố Hành Chu cười khẽ, "Đương nhiên là vì em, không cần thầy dạy cũng liền hiểu. Em còn ăn dấm của chính mình à?"

Tạ Ninh đang náo loạn bị nói đỏ mặt, "Em nói rồi, anh mau thả em xuống."

Nhưng Cố Hành Chu không có ý định thả người, tiếp tục thảo luận đề tài hôn môi với Omega.

"Vừa rồi em nói trong lúc hôn em không thở được?"

Tạ Ninh cho rằng đối phương cười nhạo mình, hung dữ nói: "Thì sao chứ, anh hô hấp được chắc?"

Lời vừa nói ra, Cố Hành Chu nháy mắt lộ cái đuôi sói xám, vút ve đôi môi hồng có chút sưng lên của cậu, "Đương nhiên là không được."

Tạ Ninh không cao hứng "hừ hừ" hai tiếng.

"Nếu em không học được, về sau lúc hôn môi thì tính sao bây giờ?"

Rõ ràng là ngữ khí lo lắng nhưng cặp mắt đào hoa lại léo ra điểm kỳ lạ.

Tạ Ninh bị nhìn run lên, nháy mắt ý thức được nguy hiểm, muốn đứng dậy chạy đi. Ai ngờ Cố Hành Chu ôm chặt, hai cánh tay giống như sắt thép, bẻ không gãy.

Omega ngữ khí có chút hoảng loạn nói: "Về sau lại nói sau."

Nhìn thấy cánh tay đối phương vẫn giữ chặt eo mình không có ý buông ra. Tạ Ninh bắt đầu mặc cả với đối phương, nhắc lại lời hứa lúc nãy, "Vừa rồi không phải anh nói, em nói ra thì liền thả em đi sao?"

Cố Hành Chu: "Nhưng chúng ta cũng nên giải quyết vấn đề trước mới được."

Tạ Ninh: "..."

Tạ Ninh nhìn đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu, trong đáy mắt vẫn tiếp tục có điểm kỳ lạ, Tạ Ninh nuốt nước bọt, đột nhiên có dự cảm không tốt.

Chỉ thấy Cố Hành Chu nhìn cậu với nụ cười thuần khiết, "Không phải Ninh Ninh yêu học tập nhất sao?"

Tạ Ninh: "..."

Cố Hành Chu dùng một tay tiếp tục sờ môi cậu, "Mỗi lần gặp phải vấn đề hay chỗ khó đều phải khiêm tốn lãnh giáo, nghiêm túc học hỏi."

Tạ Ninh: "..."

Cố Hành Chu: "Cũng giống như hôn môi, nếu không học về sau không thở được thì làm sao?"

Tạ Ninh: "..."

Cố Hành Chu: "Cho nên..."

Tạ Ninh nuốt nước miếng: "Cho nên?"

Cố Hành Chu: "Chúng ta cùng khắc phục khó khăn, luyện nhiều liền biết."

Tạ Ninh: "!!!"

Tạ Ninh trừng đôi mắt to, bắt đầu giãy giụa, cậu liền biết cẩu nam nhân này không có ý tốt mà.

"Anh lại không đứng đắn, luôn cố tình chiếm tiện nghi, còn kêu em biến thái."

Nghe xong lời này Cố Hành Chu nghiêm túc nói: "Đã là bạn trai, không tính là chiếm tiện nghi, chỉ đơn giản là hình thức giao lưu của tình nhân thôi."

Tạ Ninh: "..."

Ai thèm tin đồ quỷ nhà anh!!!

Nhìn vẻ mặt không thèm tin tưởng của Omega, Cố Hành Chu nhéo nhéo hai má mềm mụp của cậu nói, "Chúng ta luyện nhiều, một ngày nào đó em sẽ học được."

Tạ Ninh trong lúc nhất thời xấu hổ buồn bực không thôi, giương nanh múa vuốt nói: 'Em liều mạng với anh."

Nói rồi Tạ Ninh liền nhéo mặt Cố Hành Chu. Ở phương diện trêu chọc Tạ Ninh này đúng là Cố Hành Chu không biết mệt nhưng cũng là nói chuyện nghiêm túc.

"Chẳng lẽ em không muốn học hay sao?" Bởi vì Tạ Ninh nhéo mặt anh nên đôi môi mỏng của anh cũng bị kéo lên một chút.

Tạ Ninh nhất thời á khẩu.

Muốn biết phải học. Đây là kim chỉ nam trong học tập của cậu hơn mười năm nay. Không nghĩ tới hôm nay bị dùng trên phương diện này.

Phương Uyển gọi điện thoại đồng thời mở cửa tiến vào nhà, "Chồng ơi, hôm nay bọn họ không muốn đánh bài với em."

Ngữ khí ngây thơ nói chuyện với người ở bên kia di động, giọng nói tràn đầy buồn bực, "Bọn họ không cho em chơi, em càng thắng nhiều thì bọn họ lại càng không chịu cho em chơi."

Mấy ngày trước, Phương Uyển cũng một hội chị em bạn dì nhà giàu có hẹn cùng nhau chơi bài. Hôm nay liền đi, vận may hôm nay quá là tốt, bài toàn tốt nên chơi vài vòng vẫn không thua.

Sau đó...

Bọn họ liền nóng nảy.

Phương Uyển lúc đó còn nghĩ không lẽ bọn họ không trả nổi đi!

Ai ngờ tiếp theo ý nghĩ của cô liền ứng nghiệm, bọn họ thực sự không trả nổi!

Cuối cùng cô mất hết hứng thú liền sớm về về nhà. Trên đường về cô càng nghĩ càng tức giận. Cũng mặc kệ Cố Phong có đồng ý cho cô ra ngoài đánh bài hay không thì cũng gọi hắn.

Cô nghĩ nếu đối phương dám nói nặng nhẹ với mình thì tối nay sẽ bảo quản gia thay đổi mật khẩu cửa để khỏi vào nhà.

Phương Uyển vừa nói chuyện điện thoại vừa đổi giày, sau đó ánh mắt dừng lại ở chỗ sàn để dép nơi huyền quan.

Trong nhà có nhiều thêm một đôi giày!

Là một đôi giày thể thao màu trắng, cỡ nhỏ hơn hai người đàn ông trong nhà.

Người bên kia điện thoại còn đang gọi cô, "Alo, alo, em..."

Phương Uyển giờ này chỉ đang nhìn đôi giày dư ra, căn bản không để tâm đến việc nghe điện thoại, cũng không thèm trả lời mà ngắt máy.

Cố Phong: "..."

Phương Uyển đổi giày xong, liền khẽ meo meo hướng vào phòng khác nhìn, rõ ràng là mình về nhà nhưng lại giống như tên trộm.

Nhưng vừa nhìn vào thì không thấy gì cả. Không có ai ở phòng khách.

"Chú Chung! Chú Chung!"

Nghe thấy có người gọi, chú Chung vội vàng từ phòng bếp đi ra, thấy Phương Uyển thì cất tiếng chào, "Phu nhân."

Phương Uyển nhìn lên lầu, "Hành Chu mang bạn về nhà chơi sao?"

Chú Chung gật gật, "Thiếu gia sáng sớm nay đã rời khỏi nhà rồi mang theo bằng hữu trở về, nói là cùng nhau ôn tập."

Phương Uyển gật gật đầu, môi đỏ đỏ mím mím, "Bạn học này chúng ta có thấy qua chưa?"

Cố Hành Chu từ nhỏ lớn lên không thiếu bạn bè, khi đi nhà trẻ lúc tan học, Phương Uyển đến đón cũng không ít bạn nhỏ muốn theo cô cùng trở về. Phương Uyển biết Cố Hành Chu có năng lực quyến rũ người khác giống mình. Nhưng mà người cô gặp qua cũng chỉ có hai người là Vu Chu và Thẩm Tùng.

Chung thúc nhớ lại lúc Tạ Ninh vào cửa, người lớn lên sạch sẽ trắng nõn, rất ngoan ngoãn. Thấy mình cũng chủ động chào hỏi, rất lễ phép.

"Là một tiểu hài tử lớn lên không tồi, trắng nõn sạch sẽ, cũng rất lễ phép." Sau đó Chung thúc lại nói thêm một câu, "Là một Omega."

Phương Uyển nghe õng ánh mắt sáng lên, "Là Omega?"

Chung thúc gật gật đầu.

"Chung thúc, mau đi nhà bếp lấy cho cháu mâm đựng trái cây."

Chung thúc vẻ mặt ngây ra, không biết bạn học nhỏ cùng mâm đựng trái cây có quan hệ gì?

Thấy Chung thúc không nhúc nhích, Phương Uyển thúc giục, "Nhanh, nhanh nhanh, cháu còn chưa có gặp qua Cố Hành Chu mang Omega về nhà bao giờ. Cho con cái mâm đựng trái cây con đi nhìn một cái."

Chung thúc: "..."

Đợi nhận được mâm trái cây, Phương Uyển còn xoắn xoắn lại tóc, ánh mắt có chút chờ mong.

Cố Hành chu từ nhỏ không thích chơi với Omega, đây là lần đầu tiên anh mang Omega về nhà.

Phương Uyển mang đeo dép bông màu trắng, chậm rãi lên lầu. Ở trong phòng Tạ Ninh vẫn còn ở trong lòng Cố hành Chu giãy giụa, có ý định thoát khỏi ma trảo của đối phương.

Căn nhà của Cố gia cách âm cực kỳ tốt. Không thể nghe được tiếng bước chân ở cầu thang, chỉ khi đến ngay cửa mới nghe.

Tạ Ninh giống như thôn nữ bị lưu mạnh đùa giỡn, cố giãy giụa trốn thoát, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

"Em không muốn luyện với anh, mau thả em ra."

Cố Hành Chu nghe xong nhăn mày, "Không luyện với anh, vậy em còn muốn luyện với ai khác?"

Hai người nháo một hồi liền nghe thấy giọng nữ dịu dàng truyền đến từ ngoài cửa, "Hành Chu, nghe nói con mang bạn tới nhà chơi. Mẹ đưa con ít trái cây, mẹ vào nhé."

Âm thanh còn có chút hưng phấn.

Tạ Ninh sợ tới mức run lên, Cố Hành Chu cũng không dự đoán được Phương uyển sẽ đến, trong lúc nhất thời cũng không kịp thả Tạ Ninh ra.

Khi Phương Uyển đẩy cửa tiến vào liền nghe "Ầm" một tiếng.

Chỉ thấy con trai mình cùng một Omega diện mạo ngoan ngoãn ngã ầm trên mặt đất.

Phương Uyển: "..."

Cố Hành Chu dùng một tay che chở đầu Tạ Ninh, theo đó ngồi dậy.

Tạ Ninh nhìn qua thì thấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, dịu dàng đang tiến vào, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.

Cố Hành Chu định đỡ Tạ Ninh thì liền thấy đối phương bật dậy.

"Dì... chào dì."

Omega lớn lên trắng nõn, ngoan ngoãn, đôi mắt hạnh có thần, mai tóc đen được vuốt chỉnh tề trước trán.

Phương Uyển nhìn thấy vội thu hồi kinh ngạc cười nói: "Chào con."

Cũng không thèm nhìn Cố Hành Chu đang ngồi dưới đất. Lôi kéo Tạ Ninh ngồi xuống, đem mâm trái cây đặt trước mặt Tạ Ninh: "Lần đầu đến đây ha, mau ăn chút trái cây."

Tạ Ninh ngay từ đầu còn có chút khẩn trương, vốn tưởng sẽ có khoảng cách thế hệ nhưng nói chuyện một hồi thì phát hiện vô cùng hợp ý.

Phương Uyển: "Con cùng Hành Chu học khác lớp, làm sao quen nhau."

Cố Hành chu đứng lên nửa ngày cũng không thấy hai người để ý mình, mở miệng nói, "Mẹ, chúng con còn phải học bài."

Nụ cười trên mặt Phương Uyển cứng đờ, cùng Tạ Ninh hàn huyên thêm vài câu mới rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Tạ Ninh không cho anh ôm, "Không phải nói còn phải học bài sao?"

Cố Hành Chu: "..."

Tự mình đào hố thì tự mình nhảy xuống, Cố Hành Chu không có lựa chọn nào đành từ bỏ ý định, cuối cùng giúp Tạ Ninh ôm tập.

Trong lúc đó Phương Uyển còn lên lại một lần, đem hai ly nước. Tạ Ninh lễ phép nói cảm ơn.

Phương Uyển vội xua xua tay, "Đừng khác sáo, đừng khách sáo."

Hai ly nước đặt cạnh nhau trên bàn, khoảng cách gần nhau. Tạ Ninh có chút khát, cầm lấy một ly uống. Nhưng vừa mới cầm vào một ly thì vô tình chạm phải ly còn lại.

Sự tình quá mức đột ngột, không kịp phản ứng.

Cố Hành chu cũng đang xem đề không chú ý, ngay sau đó nước đổ hết lên đùi anh.

Tạ Ninh trong lúc nhất thời cầm khăn giấy muốn lau, nhưng vừa cúi đầu thì liền dừng lại.

Vị trí có chút đặc thù.

Tạ Ninh: "..."

Cố Hành Chu nhìn Omega cầm khăn giấy trên tay trêu đùa: "Không giúp anh lau đi sao?"