Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 102: Ngoại Truyện 3: Đánh Nhau




Tạ Trường Hằng cùng Quý Niên yêu đương làm nhiều người há hốc mồm kinh ngạc.



Yêu đương kéo dài đến tháng thứ ba thì mấy tên cẩu bằng hữu xung quanh chọc Tạ Trường Hằng.



Nói hắn đã bị Quý Niên nắm trong lòng bàn tay, chuyện gì cũng nghe đối phương, một chút quyền lên tiếng cũng không có, không có mặt mũi.



Từ nhỏ lớn lên đều là đại thiếu gia có tính tình kém, trong lòng nghe xong cũng khó tránh khỏi không thoải mái.



Hắn kỳ thật cũng không nghĩ tới nói chuyện yêu đương với Quý Niên có thể lâu như vậy. Ba tháng trôi qua trong cái chớp mắt.



Sau lần thi đứng nhất, người đuổi tới tay xong thì không còn mục tiêu và động lực học tập nên phương diện này rơi xuống.



Tạ Trường Hằng đi học cũng không nghe giảng, khôi phục trạng thái lười biếng, bỏ học trước đó.



Cả chiều nay Tạ Trường Hằng nhìn chằm chằm di động xem ảnh chụp hắn lén chụp của Quý Niên.



Trong bức ảnh Omega đang cúi đầu đọc sách, sườn mặt tinh xảo xinh đẹp, trên người toả ra khí chất chấm dục.



Đôi mắt Tạ Trường Hằng có chút si mê nhìn, cảm thấy Quý Niên chỗ nào cũng đẹp.



"Hằng ca, đang xem gì đó?"



Một tên nhà giàu tiến đến bên cạnh muốn xem thì Tạ Trường Hằng trực tiếp tắt màn hình.



Tạ Trường Hằng không nhắc đến Quý Niên với đám con nhà giàu này. Một là bọn họ từ nhỏ được nuông chiều nên rất độc mồm, nhìn ai cũng chướng mắt. Ở bên cạnh Omega cũng chỉ chơi đùa.



Tạ Trường Hằng không muốn tên Quý Niên bị miệng đầy lời hạ lưu của bọn họ nói ra.



Hai là Quý Niên là Omega của hắn, hắn chỉ muốn một mình hắn được nhìn.



Vả lại, hắn cũng sĩ diện, không muốn người khác biết hắn quá si mê Quý Niên, như vậy sẽ mất hết mặt mũi trước cẩu bằng hữu.



Là một đại thiếu gia nói một không nói hai từ nhỏ mà để người ta biết đi nghe lời Omega thì quá mất giá, chút mặt mũi cũng không còn.



Tạ Trường Hằng nhìn con nhà giàu kia liếc mắt, "Có chuyện gì?"



Ngữ khí vô cùng thô lỗ, như thể tên kia làm phiền hắn xem hình Quý Niên nên tâm tình vô cùng bất mãn.



Tạ Trường Hằng hành động quá nhanh, tên kia căn bản chưa xem được ảnh chụp trên di động.



Hắn trêu chọc: "Hằng ca, thần bí cái gì đó? Xem phim đen à?"



Tạ Trường Hằng có chút chán ghét nhíu mày.



Hắn không xem thể loại này.



Nam sinh giống nhau, ở tuổi này đều có đam mê với phương diện vọng, tự nhiên cũng sẽ tìm xem.



Tạ Trường Hằng chỉ xem một lần và không bao giờ xem lại.



Hai cái thân hình trụi triền miên bên nhau, hắn xem mà da đầu tê dại, thói ở sạch nghiêm trọng, hôn môi là nuốt nước bọt đối phương đại thiếu gia còn thấy dơ. Huống chi là loại trao đổi thân mật tiếp xúc này, tâm lý chán ghét cùng mâu thuẫn.



Tạ Trường Hằng duỗi chân đá tên kia một cái, ngữ khí rất tệ, "Nếu không có việc gì thì biến."



Con nhà giàu kia cười hai tiếng nói: "Có việc có việc."



Nói rồi móc cái gì đó từ trong túi ra, đưa Tạ Trường Hằng xem, sau đó nói: "Hằng ca có đi không?"



Nói rồi đem hai ngón tay đặt ở miệng tạo thế hút thuốc.



Trong túi chính là bao thuốc lá, con nhà giàu tiếp tục nói: "Thuốc tốt, tôi trộm từ ba tôi đó."



Trong khoảng thời gian này Tạ Trường Hằng xác thực rất ít huốc thuốc.



Có một lần hắn hút xong đi tìm Quý Niên, phát hiện đối phương không thích mùi thuốc lá. Omega cố tình kéo giãn khoảng cách.



Hai người mỗi ngày đều gặp, Tạ Trường Hằng không muốn mặt mày tinh xảo của Quý Niên nhăn lại nên giảm số lần hút thuốc.



Nhưng khi nào nghiện thuốc, thật sự nhịn không được mới đi hút một điếu.



Hút xong còn sẽ trốn học về nhà tắm rửa rồi mới đi tìm Quý Niên.



Tạ Trường Hằng đứng lên liếc mắt nhìn tên kia, "Đi thôi."



Con nhà giàu kia thấy người ta đi vội đuổi theo sau.



Cho đến khi kết thúc lớp cũng không trở về.



Hai người sau khi yêu đương, Tạ Trường Hằng thường đến nhà Quý Niên với lý do đi học, nhưng học tập chỉ là cái cớ vì muốn có thêm thời gian ở chung với Omega. Mà hôm qua đem sách vở môn vật lý bỏ trong balo Quý Niên.



Chiều nay Quý Niên lên lớp, lấy giấy nháp trong balo ra mới phát hiện.



Chờ tan học do dự chốc lát vẫn quyết định đem qua đưa cho Tạ Trường Hằng.



Vì không muốn chậm trễ việc học nên Quý Niên chạy bộ đến khối mười, tóc tai có hơi loạn.



Tới lớp mười hai, giữ tay một học sinh đang định vào lớp hỏi: "Bạn học, Tạ Trường Hằng có ở đây không?"



Khi bạn học kia thấy Quý Niên thì ánh mắt sáng lên, Quý Niên chính là đại mỹ nhân thanh lãnh.



Nhưng miệng đại mỹ nhân nhắc tới là Tạ Trường Hằng, hắn liền đơ người.



Lại thêm người theo đuổi Tạ Trường Hằng?



Quả nhiên lớn lên có tiền còn đẹp trai, Omega dù thay như thay áo thì người sau vẫn đẹp hơn người trước, sẵn sàng lên giường.



Bạn học kia nhìn vị trí của Tạ Trường Hằng một cái, "Cậu ta không ở đây, trốn học không biết làm gì.:



Nghe được hai chữ. "trốn học", nhảy mắt Quý Niên liền nhăn mặt.



"Cậu ta trốn học?"



Tạ Trường Hằng vẫn luôn là bộ dáng nhiệt tình với học tập trước mặt anh.



Bạn học kia gật đầu nói thêm: "Hằng ca thường xuyên trốn học."



Không biết tại sao Omega trước mắt kinh ngạc như thế. Trốn học mà thôi, so với những sự kiện trước đó Tạ Trường Hằng làm thì còn quá là nhẹ nhàng.



Mặt mày tinh xảo của Quý Niên nhíu lại rất khó coi, sau đó đem sách vở môn vật lý đưa cho tên bạn học kia, "Phiền cậu đặt giúp tôi cái này trên bàn của cậu ta, cảm ơn."



Quý Niên lớn lên đẹp, âm thanh dễ nghe, tên kia có chút đỏ mặt, "Được, không phiền."



Thấy người hỗ trợ cầm vào, Quý Niên xoay người tính xuống lầu, đi ngang toilet nam Apha.



Quý Niên vừa đi vài bước thì liền thấy Tạ Trường Hằng đứng ở cửa toilet, có ánh sáng ở hướng đầu ngón tay.



Sau đó đem tàn thuốc gạt đi, phun ra ngụm khói cuối mới xoay người ra.



Nhưng mà ra khỏi cửa thì đối diện với cặp mắt hạnh không cảm xúc của Quý Niên.



Tạ Trường Hằng: "..."



Thân hình cao lớn của Alpha cứng đờ một cách rõ ràng.



"Làm sao vậy, Hằng ca, sao không đi?"



Con nhà giàu phía sau tò mò duỗi đầu nhìn từ phía sau.



Có nhiều người đi theo Tạ Trường Hằng qua đây, có vài tên cũng tò mò.



Tên con nhà giàu kia nhìn thấy một Omega diện mạo tinh xảo đứng trước mặt họ.



"Mẹ nó, lớn lên mẹ nó quá là dễ nhìn."



Tên nhà giàu kia vô thức thốt lên một câu. Sau đó đôi mắt ở trên người Quý Niên nhìn lên nhìn xuống. Ánh mắt vô cùng tham lam muốn nhìn làn da lộ ra bên ngoài đồng phục, mỗi chỗ đều nhìn rõ ràng.



Tạ Trường Hằng nhíu mày, quay lại đá vào bụng tên kia một cái.



"Bịch---" Một tiếng vang lớn, tên con nhà giàu kia thậm chí còn chưa phản ứng lại đã bị đá đụng cửa gỗ phía sau.



Trong lúc này đau đến không đứng thẳng, ôm bụng vặn vẹo giãy giụa.



Mẹ nó!



Tên con nhà giàu kia đổ mồ hôi, không phải hắn chỉ nhìn vài lần thôi sao.



Bọn họ đều biết tình tình Tạ Trường Hằng kém, thường ngày nếu phát hoả cũng theo chân bọn họ đi đánh nhau. Nhưng bọn họ thường không dám nói gì, cũng không chọc giận hắn.



Một là đối phương là Alpha cao cấp, thân thể cường tráng, bọn họ đánh không lại.



Hai là gia đình Tạ Trường Hằng thuộc quyền thế, bọn họ chỉ có thể nịnh bợ.



Tên kia bị đá ngã trên mặt đất, cũng không có tên cẩu bằng hữu nào dám đi lên đỡ.



Tuy rằng ánh mắt đối phương khiến Quý Niên không thoải mái nhưng không nghĩ Tạ Trường Hằng sẽ động thủ.



Tạ Trường Hằng nhìn chằm chằm Quý Niên: "Sao cậu tới đây?"



Vừa định tiến lên thì Quý Niên ngửi được mùi thuốc thì lui lại.



Chung quanh nhiều người, Quý Niên cử động như thế có thể nói là vô cùng làm xấu mặt Tạ Trường Hằng.



Sắc mặt Tạ Trường Hằng hơi khó coi.



Nhất thời không khí giữa hai người có chút căng thẳng.



Xunh quanh cũng có nhiều người gặp qua Quý Niên, biết đây là đối tượng yêu đương của Tạ Trường Hằng, vì thế không ai dám nói gì.



Nhưng ngoài ý muốn là bạn trai mới của Hằng ca lá gan lớn.



Còn dám nhìn người như thế.



Như thể trên người Tạ Trường Hằng rất dơ bẩn, ghét bỏ đều viết trên mặt.



Tạ Trường Hằng vỗ vỗ má, ngữ khí không ôn nhu như trước, mở miệng: "Tới đây làm gì?"



Đôi mắt hạnh của Quý Niên nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình gì nhưng có thể thấy được Omega đang vô cùng không thích mùi vị trên người hắn, thậm chỉ còn không muốn ở bên hắn nữa.



Quý Niên không thèm nói gì, xoay người đi xuống cầu thang.



Tạ Trường Hằng nhìn bóng dáng Quý Niên, bực bội làm rối tóc mình.



Ngữ khí vừa rồi của hắn có phải nặng quá không?



Đại thiếu gia sĩ diện, chung quanh toàn là cẩu bằng hữu, cũng muốn giữ thể diện nên ngữ khí đối với Quý Niên lạnh không ít.



Tạ Trường Hằng vô cùng hối hận.



Sau đó mọi người đều ý thức được tâm tình Tạ Trường Hằng không tốt, không ai dám tiến lên chọc hắn.



Sau đó Tạ Trường Hằng bước chân dài về lớp thì thấy trên bàn có một quyển sách bài tập vật lý.



Là hôm qua hắn đến nhà Quý Niên giả vờ học tập thuận tay mang theo.



Người bạn học lúc nãy giúp Quý Niên đưa sách bài tập thấy Tạ Trường Hằng trở lại thiếu liền tiến lên nói: "Hằng ca, vừa rồi có đại mỹ nhân tới đưa sách cho cậu, còn hỏi đi đâu, lại đây tìm cậu đó."



Nói rồi liền giơ ngón tay cái, "Lớn lên dễ nhìn, quả nhiên Hằng ca bộ dáng nào cũng có thể tới tay."



Tạ Trường Hằng mặt mày sắc bén liếc tên kia một cái.



Cơ hồ là nháy mắt tên bạn học kia cứng đờ, da đầu tê dại vội khép miệng.



Bọn thiếu gia con nhà giàu này đều đua đòi tìm Omega rồi đưa lên giường không phải sao?



Sau đó nhấp nháy miệng vội trở về chỗ ngồi.



Hắn sợ đại thiếu gia tâm tình không tốt đánh hắn.



Tạ Trường Hằng nhìn sách bài tập trên bàn lúc này càng thêm hối hận, vừa rồi hắn không nên dùng ngữ khí như thế nói chuyện với Quý Niên.



Sau đó cũng không lên lớp thì trực tiếp chạy đến khối mười một tìm người.



Vừa tan học Quý Niên đi ra thì thấy thân hình thẳng tắp của Tạ Trường Hằng đứng ở trước cửa khu dạy học.



Quý Niên đi nhìn qua, lúc đi ngang qua Tạ Trường Hằng thì cũng không dừng chân.



Giống như căn bản không nhìn thấy Tạ Trường Hằng.



Tạ Trường Hằng thấy người đi ra vội đuổi theo.



Hắn biết Quý Niên giận.



Hắn định nắm tay người ta.



Nhưng trước khi chạm tới thì Quý Niên đem tay cho vào túi đồng phục.



Tạ Trường Hằng khắc chế một chút, chờ ra cổng trường có ít người, tiến lên ôm vai Quý Niên, nhẹ giọng dỗ dành: "Cậu còn giận sao?"



Địa thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng biết dỗ người. Sau khi ở bên Quý Niên mỗi ngày đều lại dùng những từ ngữ mà trước kia hắn vô cùng cảm thấy buồn nôn nói cho Quý Niên nghe. Nếu đối phương giận thì hắn cũng đi dỗ dành.



Cơ hồ là đem Quý Niên cung phụng như tổ tông.



Trên người Tạ Trường Hằng còn sót lại mùi thuốc lá, Quý Niên không thích nghe, vì vậy không dấu vết nhô đầu ra khỏi ngực đối phơng.



Anh thanh lạnh nhạt, "Tôi không thích mùi hương trên người cậu."



Tạ Trường Hằng nghe xong vội duỗi tay cởi áo khoác đồng phục ra.



"Hiện tại có thể chưa?"




Nói rồi liền muốn nắm tay đối phương.



Nhưng mà Omega vẫn né tránh.



Quý Niên nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt hạnh có cảm xúc khó nắm bắt, thanh âm lạnh nhạt, "Cậu trốn học, hút thuốc, động thủ đánh người. Những việc này đều vô cùng xấu."



Tạ Trường Hằng lúc này á khẩu. Những việc này với hắn là bình thường, sao lại trở thành xấu rồi.



"Nếu cậu không thích về sau sẽ không làm trước mặt cậu."



Tạ Trường Hằng lui một bước hy vọng chuyện này qua nhanh, hắn có thể nắm tay người về nhà.



Quý Niên: "Tôi không nhìn thấy cũng không đại biểu nó không diễn ra."



Tạ Trường Hằng có chút bực bội, "Vậy cậu muốn thế nào?"



Ánh mắt Quý Niên không nhượng bộ nhìn hắn, "Thay đổi!"



Hôm nay Tạ Trường Hằng cũng tức giận, Omega ở trước mặt làm mất hết mặt mũi của hắn trước mặt cẩu bằng hữu. Còn có tên ngốc nhìn chằm chằm Quý Niên.



Hiện tại ngực một cổ hoả khí giằng co.



Ngữ khí Quý Niên lãnh đạm, gương mặt cũng lạnh, không có chút tươi cười.



Hai người từ lúc bên nhau Quý Niên cũng chưa bao giờ cười với hắn.



Tạ Trường Hằng cảm thấy không công bằng. Hắn thay đổi vì Quý Niên còn chưa đủ nhiều sao. Mỗi lần đều là hắn dỗ người, vẫn không đủ sao.



Hắn hút thuốc nhưng vì sợ người không thoải mái nên một tháng cũng chẳng hút được mất lần.



Địa thiếu gia từ nhỏ muốn gì được nấy, cũng chưa từng bị giáo huấn, hiện tại vô cùng uất ức.



Tạ Trường Hằng nhìn anh, ngữ khí lãnh đạm, "Không sửa được."



Quý Niên ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn: "Không sửa được cũng phải sửa."



Tạ Trường Hằng tức giận, liền đẩy Quý Niên đến góc tường, duỗi tay nâng cằm Quý Niên, "Tôi mẹ nó thay đổi vì cậu còn chưa đủ sao. Cậu thậm chí còn chưa cười với tôi bao giờ. Tôi mẹ nó hút thuốc cũng không dám, sợ cậu nghe thấy không thoải mái còn cố ý trở về nhà tắm, lại quay lại chờ cậu tan học. Mẹ nó còn cậu muốn thế nào nữa?"



Lần đầu tiên Tạ Trường Hằng phát hoả trước mặt Quý Niên.



Vừa dứt lời, hắn cảm nhận được thân hình Quý Niên cứng đờ.



Nhưng cơn giận không thể đi được, sắc mặt Tạ Trường Hằng không hoà hoãn, lúc này có chút doạ người.



Bị pheromone trên người Tạ Trường Hằng áp bức, Quý Niên muốn phản kháng cũng không nâng được cánh tay.



Bị ép đến đổ mồ hôi trán.



Ánh mắt Tạ Trường Hằng hung ác, hận không thể ăn anh.



Hắn giữ khuôn mặt Quý Niên, khiến người nhìn mình.



"Tại sao không cười với tôi?" Tạ Trường Hằng nhìn đôi mắt hạnh của Quý Niên, "Tôi cùng cậu nói chuyện yêu đương ba tháng, mà một nụ cười cậu cũng chưa từng có."



Tạ trường Hằng: "Có phải cậu không biết cười?"



Đồng tử Quý Niên khẽ giãn ra.



Tạ Trường Hằng nhìn anh, "Có phải hay không cảm thấy chơi tôi rất vui?"



Quý Niên nhất thời không nói ra lời.



Đầu ngón tay chạm vào làn da tinh tế của Omega, ánh mắt Tạ trường Hằng không ý thức rơi xuống trên môi Quý Niên.



Không biết vì sao có xúc động muốn hôn lên.



Rõ ràng hắn chán ghét những việc này, cảm thấy ăn nước bọt của người khác dơ.



Nhưng...



Nghĩ đến Quý Niên mở miệng chờ hắn hôn môi thì dường như không phải không tiếp thu được.



Quý Niên nhíu mày, quay đầu đi, cắn một cái trên tay Tạ Trường Hằng.



Một cái cắn này dùng sức cực lớn.



Tạ Trường Hằng tay bị cắn đau lý trí quay về.



Hốc mắt Quý Niên đỏ tươi.




Máu cũng dần chảy ra từ khoé miệng.



Tạ Trường Hằng nhíu mày, hắn không muốn động thủ với Quý Niên, nhưng không ngờ Quý Niên lại cắn mình.



Chờ Quý Niên tức giận xong nhả tay mình ra.



Ai ngờ vừa mở miệng chính là: "Tôi là loại người như thế. Tôi không thích những việc cậu làm, thậm chí là chán ghét, xem thường. Nếu cậu không đổi được thì chia tay!"



Tạ Trường Hằng nháy mắt liền bị tức đến bùng nổ, đầu óc hỗn loạn, lúc này cũng không lựa lời, "Quý Niên, cậu đừng không biết tốt xấu. Đừng cho rằng Tạ Trường Hằng này nhất định phải chỉ có cậu. Đừng nghĩ tôi nói chuyện yêu đương lâu rồi thì mình đặc biệt."



Nói rồi lôi kéo cánh tay Quý Niên không cho người đi.



Quý Niên nói chia tay, cho hắn nỗi sợ vô cùng lớn.



Ở đoạn tình cảm này, hay nói cách khác, đối mặt với Quý Niên, hắn vĩnh viễn là bị động.



Quý Niên như mây, hắn không nắm bắt được, không đoán được.



Khi nào Tạ Trường Hằng hắn trở nên hèn mọn như thế? Lúc trước hắn có nhiều đối tượng, nói chi tay liền chia tay.



Căn bản không ai đề cập với hắn điều đó.



Tạ Trường Hằng ánh mắt hung ác, giống như muốn cắn Quý Niên một cái chết tươi, "Cậu cùng những Omega trước kia cũng chả có gì khác nhau, đừng thấy tôi đối xử với cậu tốt liền muốn lên đầu tôi mà ngồi."



"Ông đây ở bên cậu còn làm chưa đủ sao? Mà cậu còn lấy chia tay ra uy hiếp?"



Tạ Trường Hằng: "Bên người tôi cũng không thiếu người. Tôi muốn dạng gì sẽ có dạng đó! Ông đây mỗi ngày giống như con chó Nhật, mẹ nó chỉ muốn cậu cười một cái. Còn cậu thì sao, giống như đầu gỗ, mẹ nó cậu là đầu gỗ sao? Cậu có chút nào thích tôi chứ?"



Quý Niên cắn răng, hốc mắt đỏ tươi nhìn hắn: "Nếu cậu không chịu nổi thì liền chia tay, tôi cũng tuyệt đối không quấn lấy cậu."



Tạ Trường Hằng: "Cậu tưởng rằng tôi không thể chia tay vì luyến tiếc sao, mẹ nó là ông đây chưa chơi đủ."



Lời nói vô cùng chói tai.



Quý Niên giơ tay cho Tạ Trường Hằng một bạt tai.



Quý Niên bị chọc tức cả người run rẩy, ngực phập phồng.



"Đồ khốn kiếp!"



Tạ Trường Hẳng liếm liếm đầu lưỡi về phía sườn má bị đánh, rũ mắt nhìn xuống Quý Niên, "Giờ cậu mới biết tôi là tên khốn?"



Sau đó cường ngạnh kéo Quý Niên qua, đem người vào góc, sau đó kéo cổ áo đồng phục, "Những sự tình tôi làm trước đây, cậu cũng biết đi. Cậu cho rằng tôi đối với cậu chỉ luôn là con chó chỉ biết vẫy đuôi?"



Nói rồi ánh mắt liền nhìn về phía trong cổ áo của Quý Niên, nhìn bộ trắng nõn của Omega đến phát sáng.



"Này liền sợ hãi?"



Tạ Trường Hằng lúc này hô hấp nặng hơn, yết hầu lăn lộn.



"Tôi còn có thể làm nhiều việc hạ lưu hơn thế."



Quý Niên thập phần khuất nhục, Tạ Trường Hằng trước mắt vô cùng xa lạ.



Tạ Trường Hằng có chút tham lam nhìn nhưng vừa nâng mắt thì thấy biểu tình đau thương của Quý Niên.



Nhảy mắt tâm như bị thọc một đao, vội buông Quý Niên ra, khép lại cổ áo.



"Quý Niên..."



Quý Niên cạn kiệt năng lực dựa vào tường, ở giữa trán đầy mồ hôi mỏng, không nhìn Tạ Trường Hằng trước mắt, "Cậu nói đúng, cậu muốn dạng người gì mà không có. Là tôi không biết tốt xấu."



Tạ Trường Hằng đau ngực, "Tôi..."



Quý Niên khom người nhặt cặp sách lên, "Chia tay đi, biết là cậu chơi tôi, tôi không thể tiếp tục bên cậu. Tôi không phải tên ngốc."



Nói rồi không đợi Tạ trường Hằng phản ứng bước nhanh ra khỏi góc.



Về đến nhà, Quý Niên buồn đến phát hoảng, duỗi tay khép lại cánh cửa sổ duy nhất còn mở ra.



Sau đó ngồi lẳng lặng trong phòng.



Một đôi mắt hạnh không gợn sóng.



Thế giới của anh lại lần nữa an tĩnh, không một bóng người.



Quý Niên nghĩ lại những gì Tạ Trường Hằng nói.



Thích hắn sao?



Quý Niên có thích.



Vì sao không cười với hắn?



Bởi vì Quý Niên không hoàn toàn tin tưởng hắn, không hoàn toàn ỷ lại hắn.



Thậm chí Tạ Trường Hằng không nói anh cũng rõ ràng trong nhà đại thiếu gia có tiền có quyền sẽ không bao giờ thật tâm với tình ái.



Giống như Tạ Trường Hằng nói, chỉ cùng anh chơi bơi, giống như những gì Quý Niên nghĩ.



Ngay từ đầu đã không thật tâm.



Quý Niên ở trong lòng không ngừng thôi niên chính mình.



Chia tay là sự lựa chọn sáng suốt, không có gì không tốt, cũng giải thoát sớm một chút.



Nhưng ngực nghẹn đến phát đau, Quý Niên cảm thấy hốc mắt muốn sưng lên.



Anh thích Tạ Trường Hằng.



Không muốn đối phương làm sự tình không tốt. Hút thuốc tổn hại thân thể, đánh nhau trốn học cũng không phải thói quen tốt.



Muốn hắn thay đổi nhưng không biết mở miệng thế nào.



Tính cách của anh vẫn luôn như thế, sẽ không chịu thua, bằng không sẽ cho người ta nhược điểm mà khi dễ mình.



Quý Niên hít sâu một hơi.



Ở giữa căn phòng nhỏ hỗn loạn, lại biến thành lẻ loi một mình lần nữa.



Sau đó hai tuần, hai người cũng chưa gặp mặt.



Tạ Trường Hằng mỗi ngày đều đen mặt, đi học thì muốn đi thì đi, không muốn thì không đi.



Hắn không đi gặp Quý Niên nhưng mỗi ngày đều xem ảnh chụp của Quý Niên.



Hắn sợ Quý Niên thấy hắn sẽ thương tâm, nhưng cũng sợ hai người thật sự tan vỡ.



Khoá thể dục Tạ Trường Hằng nhàm chán đi khắp nơi.



Hai tên nhà giàu đang khí thế ngất trời trò chuyện.



Căn bản không chú ý tới Tạ Trường Hằng đi đến bên này.



"Mày nói xem Hằng ca gần đây sao thế? Tìm cậu ta hút thuốc cũng không đi?"



"Chắc là Omega tên Quý Niên kia quản Hằng ca, không cho đi."



"Omega này có năng lực nhỉ, còn quản được Hằng ca, cũng không sợ Hằng ca đánh chết."



"Quý Niên lớn lên xinh đẹp, eo thon chân dài, cái eo kia mà siết cái liền gãy."



"Ở trên giường thử à, nhìn người lãnh đạm, không biết trên giường có hoang dã không."



"Chờ Hằng ca chán rồi thì tới chúng ta chơi thì biết."



Hai người câu sau lại tởm hơn câu trước, gân xanh của Tạ Trường Hằng nổi hết lên.



Hai người hứng thú bừng bừng ngay sau đó bị một cú đấm khiến ngã trên mặt đất.



"Hằng ca..." ánh mắt con nhà giàu kia tràn đầy sợ hãi, "Anh... anh nghe em nói..."



Lời còn chưa nói xong, Tạ Trường Hằng dẫm một cái lên mặt.



Sau đó không ngừng đè ép, giống như muốn giết người, "Ông đây luyến tiếc không chạm vào mà mày muốn chơi?"



Người nọ bị đạp sinh đau nhưng không nói được lời nào.



"Quý Niên, Tạ Trường Hằng đánh nhau ở sân thể dục."



Một tên nhà giàu bình thường hay đi tới Tạ Trường Hằng vội tới thông báo với Quý Niên.



Tạ Trường Hằng không biết xảy ra chuyện gì, ở sân thể dục đánh người, mà có thể nói là đơn phương bạo lực.



Không cản được, máu chảy đầy đất.



Nếu không ai dừng được thì phỏng chừng xảy ra án mạng.