Bóng đêm càng lúc càng dày đặc. Hai người ôm chặt lấy nhau, hơi thở rối loạn và nóng bỏng hòa quyện, không thể tách rời. Bóng tối phóng đại mọi cảm giác, không khí trong lều càng lúc càng ngột ngạt.
Trong hốc mắt của Thẩm Thanh Trác đầy những giọt lệ lấp lánh, dần dần tỉnh lại từ cơn mê, giọng nói vẫn mềm mại như nước, "Ngươi... Ngươi trước tiên thả tiên sinh ra..."
"Không thả, không muốn thả..." Tiêu Thận thì thầm, hôn lên trán ướt mồ hôi, rồi đến đôi mi ướt mềm, tiếp theo là chóp mũi nhô cao, cuối cùng lại quay về bờ môi đỏ mọng, cắn nhẹ và mút lấy môi châu.
"Đau quá, tiên sinh." Hắn bỏ qua mọi tự tôn, môi kề sát môi, giọng thành kính cầu xin, "Xin người yêu ta, tiên sinh..."
Hắn ôm quá chặt, khiến xương cốt của Thẩm Thanh Trác đau đớn, toàn thân run rẩy như bị điện giật. Rõ ràng người dùng tư thế cường bạo khống chế mình, rõ ràng là người cướp đi hơi thở của mình, nhưng trong miệng lại phát ra những lời cầu xin thấp hèn đến tận cùng, như thể chỉ cần một từ "không" cũng có thể lấy mạng hắn. Thật quá điên cuồng, hắn chưa từng bị vướng vào tình cảm mãnh liệt như vậy...
"Tiểu Thất, ngươi là, là người quan trọng nhất của ta." Hắn cố gắng từ trạng thái mờ mịt trong đầu tổ chức lại câu từ bình thường, "Tiên sinh rất yêu thích ngươi, nhưng loại yêu thích này không phải..."
Dường như không hài lòng với câu trả lời của tiên sinh, Tiêu Thận lại áp sát đôi môi hôn xuống. Không còn e dè, hắn hôn lấy từng ngóc ngách, từng đường nét, ngậm lấy đầu lưỡi run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị cắn đến ngứa ngáy, mút sạch nước dãi chưa kịp nuốt, càng mạnh bạo chiếm lấy đôi môi mềm mại yếu ớt.
Nhưng đôi bàn tay như kìm sắt vẫn kiên quyết giữ chặt cổ tay trắng tuyết, không dám chạm đến những chỗ khác trên người tiên sinh. Hắn sợ rằng nếu chạm vào tiên sinh, lý trí sẽ tan vỡ và hắn sẽ như con thú hoang mất kiểm soát, nuốt chửng tiên sinh đáng thương.
Khi nụ hôn không ngừng nghỉ, Thẩm Thanh Trác trước khi hoàn toàn mất lý trí, phát ra tiếng thở nghẹn ngào mơ hồ: "Ta đáp ứng ngươi... Sẽ cân nhắc..."
Thân hình cao lớn phía trên khựng lại, cuối cùng buông đôi môi sắp tan chảy, "Tiên sinh nói gì?"
"Tiên sinh đáp ứng ngươi..." Thẩm Thanh Trác thở hổn hển, bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Sẽ nghiêm túc cân nhắc... quan hệ giữa chúng ta..."
Niềm vui mừng như điên dội tới, hắn hôn như mưa giọt lên khắp khuôn mặt tiên sinh, "Tiên sinh!— Tiên sinh, ta thật sự rất yêu người..."
Thẩm Thanh Trác đã bị hắn đùa giỡn đến mất hết sức lực, mí mắt rung rinh như cánh bướm chịu đựng mưa giông, "Nhưng chúng ta cần ba điều ước định."
Tiêu Thận ngừng hôn bừa, "Ba điều ước định?"
"Ngày mai, ngày mai rồi nói..." Thẩm Thanh Trác cố gắng chống cự một lúc, giọng nói nhẹ như lông chim, "Mệt quá, tiên sinh muốn nghỉ ngơi..."
Hiện giờ đầu óc hắn hoàn toàn không tỉnh táo, chỉ có thể tạm thời trấn an tiểu đồ đệ phát điên này. Quả đúng như dự đoán, Tiêu Thận nhanh chóng từ cơn điên cuồng tỉnh lại.
Hắn buông ra đôi tay đang giữ chặt cổ tay, thắp sáng ngọn đèn, mới nhận ra cổ tay trắng tuyết đã bị nắm chặt đến mức hằn rõ dấu ngón tay.
Lòng hắn đau đến cực độ, như nâng niu một bảo vật quý hiếm, nhẹ nhàng hôn lên dấu vết do mình gây ra, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, tiên sinh... Xin lỗi, là ta quá thô bạo..."
Thẩm Thanh Trác muốn đá một cái nhưng cũng đã mất hết sức, mí mắt khép mở, hơi thở nhẹ nhàng. Đánh đã đánh, mắng đã mắng, cầu cũng đã cầu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi. Đối mặt với kẻ khó chơi, mềm không được, cứng không xong như nghịch đồ này, hắn thật sự không biết làm sao.
Tiêu Thận ngẩng mắt nhìn về phía tiên sinh đã chìm vào yên lặng. Hai má trắng như tuyết bỗng đỏ bừng bất thường, ngay cả đuôi mắt cũng hồng hồng, như thể bị hắn bắt nạt đến ngoan ngoãn đáng thương. Nhưng rõ ràng hắn chỉ khẽ hôn mà thôi...
Một lát sau, Tiêu Thận dập tắt ngọn nến, nằm xuống bên cạnh tiên sinh, nắm lấy bàn tay mềm mại đặt vào lòng bàn tay mình.
"Đừng làm rộn..." Thẩm Thanh Trác khẽ động ngón tay, giọng mệt mỏi, "Tiên sinh thật sự rất mệt..."
"Ừm, không làm rộn nữa." Tiêu Thận khẽ đáp, "Ta ở lại với tiên sinh, ngủ một chút rồi sẽ đi."
Thẩm Thanh Trác muốn nói thêm gì đó, nhưng ý thức lại dần chìm vào bóng tối.
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp- --
Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Thanh Trác tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình hắn. Có lẽ bị chơi đùa quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể do hơi thở quen thuộc bên cạnh đã giúp hắn cảm thấy được an ủi, khiến cho đêm qua hắn ngủ một giấc sâu không mộng mị, hiếm có một giấc ngủ ngon như thế này trong thời gian qua.
Thẩm Thanh Trác ngồi dậy, theo bản năng sờ tay lên vị trí bên cạnh, chỉ cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo. Người bên cạnh hẳn là đã đi từ sớm.
"Kẹt kẹt" một tiếng, Tiểu Đức Tử đẩy cửa bước vào, rón rén đi tới: "Công tử, ngài tỉnh rồi."
"Ừm." Thẩm Thanh Trác vừa ngáp vừa đáp, thuận miệng hỏi: "Thánh thượng khi nào đi?"
"A?" Tiểu Đức Tử mờ mịt đáp: "Thánh thượng đêm qua tới sao?"
Thẩm Thanh Trác lắc đầu: "Không có gì, thay y phục đi."
Tiểu Đức Tử lấy áo bào từ trên giá xuống, đang định giúp công tử thay y phục thì đột nhiên kinh hô: "Công tử! Sao môi dưới của ngài lại rách?"
Thẩm Thanh Trác ngẩn người, đưa tay lên sờ môi, một cảm giác đau nhói nho nhỏ truyền đến.
Hắn vội vàng bước tới trước gương đồng, lúc này mới nhận ra đôi môi sưng đỏ, như thể đã bị cái gì đó mạnh mẽ cắn mút quá mức, nhìn kỹ hơn thì môi dưới còn có một vết trầy da.
"Làm sao lại sưng như vậy?" Tiểu Đức Tử lo lắng, "Công tử, ngài có phải bị bệnh không?"
"Chắc là bị sâu cắn rồi." Thẩm Thanh Trác bật thốt lên, trong nháy mắt hắn nhớ tới lần trước khi uống thuốc Đông y, ngày hôm sau tỉnh lại, trên xương quai xanh cũng có một vết đỏ, lúc đó tiểu đồ đệ nói thế nào nhỉ?
"Ngày này còn chưa nóng, sao lại có côn trùng lớn như thế?" Tiểu Đức Tử vô cùng lo lắng nhìn công tử, còn quả quyết nói: "Tối nay ta sẽ không ngủ, nhất định sẽ bắt chết con sâu chết tiệt đó!"
Thẩm Thanh Trác: "..."
Cái "đại trùng tử" đáng ghét đó, cho dù ngươi có bắt được cũng không làm gì được hắn.
Tiểu Đức Tử lại hỏi: "Đại trùng tử đó không có độc chứ? Ta phải gọi lục thái y tới xem một chút không?"
"Không cần đâu, mang chậu nước lạnh lại đây, ta chườm một chút." Thẩm Thanh Trác phất tay, "Tìm thêm một ít thuốc mỡ nữa."
Lang tể tử chỉ cắn mút hung hăng, nhưng độc thì chắc không có đâu.
Sau khi đơn giản xử lý vết thương trên môi, Thẩm Thanh Trác bước ra khỏi phòng, gọi một tiếng: "Hướng Thần."
Một lát sau, Hướng Thần, ám vệ luôn luôn tới vô ảnh đi vô tung, xuất hiện trong sân: "Chủ nhân."
Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt hỏi: "Đêm qua có người tới chơi, ngươi biết không?"
Hướng Thần lo lắng liếc mắt nhìn chủ nhân: "Biết."
Đêm qua hắn từng nỗ lực ngăn cản thánh thượng, nhưng thánh thượng chỉ liếc hắn một cái, hỏi hắn có muốn động thủ gây kinh động đến chủ nhân không, hắn đành thu hồi kiếm lui về sau. Hắn không dám động thủ, sợ gây phiền phức cho chủ nhân.
"Hắn là thánh thượng, ngươi không dám cản cũng là điều bình thường." Thẩm Thanh Trác thở dài một hơi: "Về sau, nếu hắn còn tới, coi như không thấy gì, hiểu chưa?"
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp,
pi sà ơi pi sà, cái con sâu chít tịt =))))- --
**Bên trong ngự thư phòng**, thánh thượng ngồi nghiêm trang trước bàn, bên dưới là các quan viên trong nội các cùng lục bộ thượng thư. Ánh mắt thánh thượng đặt trên tấu chương, ngón tay trỏ như vô tình gõ nhẹ lên mặt bàn. Dù chưa nói gì, nhưng bầu không khí trong điện đã căng thẳng đến mức mọi người không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, thánh thượng nâng mí mắt, giọng điệu khó phân biệt hỉ nộ: "Ai tới nói cho trẫm biết, bạc quốc khố thiếu hụt đi đâu cả rồi?"
Các thượng thư nhìn nhau, không ai dám làm người đầu tiên lên tiếng.
"Hộ bộ." Thấy các quan giả chết, thánh thượng lạnh lùng điểm danh, "Hộ bộ chưởng tài chính, Lâm đại nhân, ngươi nói xem."
Lâm đại nhân bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, năm ngoái quốc khố tổng thu nhập 40 triệu lượng, chi tiêu thực tế là 50 triệu lượng, thiếu hụt 10 triệu lượng, vượt dự toán 18 triệu lượng."
Thánh thượng cười lạnh: "Một năm bận rộn, không chỉ một phần không vào quốc khố mà còn thiếu 10 triệu lượng. Trẫm hỏi các ngươi, rốt cuộc bạc đã dùng vào việc gì?"
Tấu chương bị ném xuống đất, mấy vị thượng thư vội cúi đầu.
Lâm đại nhân tiếp tục: "Theo các bộ báo cáo, bộ binh thiếu hụt 3 triệu lượng, công bộ thiếu 4 triệu lượng, còn lại dùng cho việc chống hạn ở hai châu, chống lụt một châu, cùng với chiến sự căng thẳng ở U Bắc và Tuy Tây..."
"Chiến sự Tuy Tây căng thẳng?" Thánh thượng nheo mắt, "Lâm đại nhân nhắc nhở trẫm rất đúng, trẫm sẽ tra kỹ xem ai đã ăn chặn số tiền đáng lẽ phải đưa đi Tuy Tây."
"Chuyện này..." Lâm đại nhân vội phân bua, "Hoàng thượng minh giám, hộ bộ tuyệt đối không ăn chặn lương bổng Tuy Tây!"
Thánh thượng giơ tay ra hiệu im lặng, "Bộ binh, thiếu hụt 3 triệu lượng dùng vào việc gì?"
Khoảng một nén hương sau, Thẩm Thanh Trác vừa bước vào điện thì nghe thấy Công bộ Thượng thư và Binh bộ Thượng thư đang tranh luận gay gắt. Nếu không phải trước mặt thánh thượng, chắc đã vén tay áo đánh nhau.
"Vi thần xin bái kiến hoàng thượng." Thẩm Thanh Trác điềm tĩnh tiến vào điện hành lễ.
Thánh thượng ban đặc ân, đế sư gặp vua không cần quỳ lạy.
Hai vị thượng thư lập tức ngừng tranh luận, cùng phất tay áo lui một bước.
Thánh thượng sắc mặt bớt giận, ngón tay gõ bàn: "Thái phó đến rất đúng lúc, nhờ Thái phó nghe xem quốc khố thiếu hụt đến mức nào."
"Hoàng thượng, lão thần cho rằng, tổn thất năm ngoái không thể cứu vãn. Quan trọng nhất là năm nay không thể để thiếu hụt như năm ngoái." Tạ ơn các lão chậm rãi nói, "Năm nay các bộ không theo dự toán chi tiêu, các vị đại nhân tự gánh chịu thiếu hụt."
Thánh thượng liếc nhìn, "Ý của Tạ ơn các lão là năm ngoái cứ tính như vậy?"
Hộ bộ Thượng thư phản đối: "Hoàng thượng, thuế má thu trước vài năm, các châu hạn hán ngày càng gay gắt, không giảm bớt dự toán, quốc khố sẽ càng thiếu hụt."
Trong điện rơi vào im lặng.
"Muốn xoay chuyển quốc khố thiếu hụt, phải khai nguyên và tiết lưu cùng lúc." Một lát sau, Thẩm Thanh Trác đề nghị, "Các vị đại nhân, không ngại bắt tay từ hai phương diện này."
Sau một hồi tranh luận, thánh thượng lạnh giọng ra lệnh: "Tất cả đi xuống. Hai ngày nữa, trẫm muốn phương án giải quyết!"
Các quan viên lặng lẽ lui ra, chỉ còn lại Thẩm Thái phó.
Khi mọi người rời khỏi, thánh thượng bước tới trước mặt tiên sinh, định ôm một cái.
Không ngờ, Thái phó tránh đi: "Ước pháp tam chương, điều 1: Không tiếp xúc tứ chi không cần thiết."
"Ước pháp tam chương gì?" Tiêu Thận ngạc nhiên quay lại.
Thẩm Thanh Trác mỉm cười: "Đêm qua, hoàng thượng chẳng phải cũng đã đồng ý sao?"
Tiêu Thận cau mày, không vui: "Tiên sinh nói cân nhắc, chưa nói không cho ôm."
Thẩm Thanh Trác không đáp, tiếp tục: "Điều 2: Không đánh lén tiên sinh vào ban đêm."
Tiêu Thận hỏi: "Chỉ nhìn thôi, không làm gì cũng không được sao?"
"Nếu không phải tiên sinh tỉnh giấc, ta sẽ không quấy rối ngươi ngủ."
"Ngươi là thánh thượng, mà đêm nào cũng như kẻ trộm!" Thẩm Thanh Trác nghiêm giọng, "Nếu ta đã hứa sẽ suy nghĩ, ta sẽ không trốn tránh ngươi."
Tiêu Thận nhìn chằm chằm tiên sinh, "Điều 3 thì sao?"
"Điều 3:... Tiên sinh làm gì, ngươi không được can thiệp."
"Không được!" Tiêu Thận từ chối, "Nếu tiên sinh muốn rời đi?"
"Ngươi nhìn xem quốc khố kia, tiên sinh có thể đi đâu?" Thẩm Thanh Trác trấn an, "Ta muốn thấy ngươi khai sáng thái bình, cùng ngươi hưởng thịnh thế."
Im lặng một lúc, Tiêu Thận đáp: "Ta không cần thái bình, ta chỉ cần tiên sinh."
"Hồ đồ." Thẩm Thanh Trác nghiêm nghị, "Ngươi là vua, phải gánh vác trách nhiệm."
Tiêu Thận tiến lại gần: "Ta gánh vác dân chúng, còn tiên sinh thì sao?"
"Tiên sinh đối với ngươi chưa đủ tốt sao?"
"Đủ, nhưng vẫn chưa đủ." Hắn đẩy tiên sinh sát mép bàn, chặn không cho chạy.
Ngay lập tức, hắn cúi đầu hôn nhẹ, khẽ nói: "Tiên sinh đủ tốt, chỉ là ta lòng tham không đủ."
"Ước pháp tam chương, điều 1!" Thẩm Thanh Trác lên tiếng.
"Không có tiếp xúc tứ chi mà," Tiêu Thận mỉm cười, "Chỉ là môi lưỡi tương giao."
Thẩm Thanh Trác: "..."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
- Tiên sinh: Thật sự...
- Sói con: Thực ra, tương giao nào cũng không hẳn cần tứ chi tiếp xúc...