Hai ngày sau, giao thừa đến đúng hạn.
Năm nay, Quang Hi Đế sức khỏe suy yếu, không thể xuất hiện trong đêm giao thừa đoàn viên gia yến, vì vậy Thái hậu nương nương đã thay ông chủ trì hoàng gia yến. Thẩm Thanh Trác chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, trước bữa tiệc tối, hắn đến Tử Thần điện trước để thỉnh an Hoàng thượng.
"Thần, cung thỉnh Hoàng thượng thánh an ổn." Thẩm đại nhân vén cẩm bào, quỳ xuống đất hành lễ, "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Khụ khụ khục..." Quang Hi Đế yếu ớt ho khan vài tiếng, "Đứng dậy đi."
Thẩm Thanh Trác theo lời đứng dậy, "Tạ ơn Hoàng thượng."
Quang Hi Đế dường như tự giễu, nói: "Hôm nay giao thừa, trẫm còn phải uống thuốc, liệu trẫm có thực sự... Vạn vạn tuế không?"
Thẩm Thanh Trác thần sắc điềm tĩnh: "Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, tự nhiên vạn thọ vô cương."
Quang Hi Đế liền dùng tay Nguyên Phi lau khóe miệng, nhếch môi cười: "Đêm nay hoàng gia yến, trẫm không dự họp, ngươi hãy giám sát kỹ."
Thẩm Thanh Trác chắp tay trả lời: "Hoàng thượng yên tâm, mọi sự đã được sắp đặt thỏa đáng."
"Đặc biệt là Tần vương, đã mấy năm không hồi cung ăn Tết." Quang Hi Đế nhíu mắt mờ đục lại, "Thái hậu từ trước tới nay không ưa trẫm đệ đệ này, ngươi hãy trông chừng Trường Thọ cung, đảm bảo Tần vương rời kinh trước, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sự cố nào."
Thẩm Thanh Trác thần sắc nghiêm túc: "Vi thần đã rõ."
Sau khi giao phó xong mọi việc, Quang Hi Đế mệt mỏi phất tay: "Ngươi lui xuống đi."
Thẩm Thanh Trác lui ra khỏi tẩm cung, rồi đi đến Nhận Đức điện. Khi đến cửa điện, hắn bất cẩn suýt nữa va vào một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ.
"Cẩn thận." Một giọng nói chất phác dễ nghe vang lên, kèm theo đó là một cánh tay đỡ lấy cánh tay của hắn.
Thẩm Thanh Trác đứng vững lại, "Xin lỗi."
Hắn ngước mắt lên, chỉ thấy trước mắt là một nam tử trong bộ áo mãng bào màu xanh lam, dáng người hiên ngang vĩ đại, khí chất mạnh mẽ, gương mặt tuấn tú có vài phần giống Tấn vương điện hạ.
Không đúng, phải nói đúng hơn, tiểu đồ đệ của hắn lại giống vị Lục hoàng thúc này đến mấy phần mới phải.
"Tần vương điện hạ." Thẩm Thanh Trác gần như ngay lập tức xác định thân phận đối phương, lùi một bước, chắp tay hành lễ.
Đối với vị chân chính nam chủ trong nguyên tác, thực sự trong lòng hắn luôn có một chút tò mò.
Theo như sách gốc miêu tả, Tiêu Luật Trì không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Là tiểu nhi tử được Tiên đế sủng ái nhất, năm chỉ mười bốn tuổi đã lên chiến trường, mười sáu tuổi tự mình thỉnh cầu đi trấn thủ Sóc Đông cho vương triều Đại Ung.
Bởi vậy, hắn trở thành một trong những người sống sót sau cuộc chiến đoạt vị, khi Quang Hi Đế lên ngôi.
Thứ nhất là bởi vì Quang Hi Đế biết hắn thực sự không có chút dã tâm nào đối với hoàng quyền, thứ hai, qua nhiều năm như vậy, Tần vương chiếm giữ Sóc Đông, tay nắm trọng binh, chiến công hiển hách, sớm đã trở thành biểu tượng không thể thiếu ở Sóc Đông. Quang Hi Đế không dám dễ dàng động tới hắn.
Đương nhiên, đợi tiểu bạo quân lên ngôi, hắn không cần quan tâm đến Tần vương hay đại quân Sóc Đông, nói tước phiên là tước phiên, không chút nể tình.
Một trong những yếu tố dẫn đến việc Tần vương quyết định khởi binh đoạt vị, chính là liên quan đến vị nam chủ khác trong sách gốc, Lâm Cẩn Du.
Hai người quen biết nhau nhiều năm, chí lớn gặp nhau, sau khi Tiêu Luật Trì trấn thủ Sóc Đông, hai người vẫn thường xuyên thư từ qua lại. Lâm đại nhân mang trong lòng thiên hạ, đầy hoài bão nhưng không có chỗ để triển khai, khinh thường các hành vi của bạo quân, cuối cùng đã thành công xúi giục Tần vương.
Đương nhiên, hiện tại Lâm đại nhân đã cùng hắn đứng trên cùng một chiến tuyến, như vậy, nhiều việc trở nên dễ dàng hơn.
Tiêu Luật Trì đầy hứng thú mà đánh giá hắn: "Thẩm công tử, đã lâu không gặp."
"Thời gian qua đi nhiều năm, Tần vương điện hạ còn nhớ thần, vi thần vô cùng vinh hạnh." Thẩm Thanh Trác khiêm tốn trả lời.
Tiêu Luật Trì cười nói: "Có người luôn nhắc đến Thẩm đại nhân bên tai bản vương, bản vương sao có thể quên?"
Thẩm Thanh Trác cũng cười: "Xem ra, vi thần phải cảm tạ vị đại nhân đó."
Sau vài câu trò chuyện đơn giản, hai người một trước một sau bước vào trong điện.
Lần này, giao thừa gia yến, Quang Hi Đế không dự họp, Tấn vương cũng vì bệnh vắng mặt, các cung còn lại cũng không quá coi trọng, khiến Nhận Đức điện không còn náo nhiệt như trước.
Các hoàng tử lần lượt hành lễ vấn an với Lục hoàng thúc, Tần vương điện hạ đáp lễ từng người, rồi quỳ trước Thái hậu nương nương thỉnh an.
Thái hậu nương nương ngồi trên cao, khắp nơi hiền hòa, không biểu hiện rõ ý định gì.
Một hồi gia yến, bề ngoài hòa thuận, nhưng bên trong ngấm ngầm đầy toan tính, mỗi người đều lòng mang ý đồ, lẫn nhau dò xét.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Thanh Trác luôn duy trì tinh thần căng thẳng, bí mật quan sát từng động tĩnh của mọi người.
Chưa đến thời điểm, tối nay Tần vương điện hạ không thể gặp bất kỳ sự cố nào.
May thay, bữa đoàn viên yến cuối cùng vẫn kết thúc thuận lợi, Tần vương điện hạ trong bữa tiệc uống không ít rượu, để đảm bảo an toàn, Thẩm Thanh Trác quyết định tự mình đưa Tần vương điện hạ ra khỏi cung.
"Đúng rồi, bản vương nghe nói Tấn vương bị thương nặng." Tiêu Luật Trì với mùi rượu thơm nhẹ, bước đi vẫn vững vàng, "Thân là hoàng thúc, bản vương cần phải đi thăm hắn một chút."
Thẩm Thanh Trác nhíu mày, đáp: "Tễ Nguyệt Các vừa lúc ở cùng một hướng, vi thần sẽ tiễn điện hạ một đoạn."
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp---
Đêm giao thừa, những chiếc đèn lồng rực rỡ treo khắp dọc con đường trong cung, dẫn lối tới Trường Nhạc cung như trải dài trong ánh sáng.
Đến trước cửa cung, bước chân Thẩm Thanh Trác chợt khựng lại.
Từ nãy đến giờ, hắn vừa đi vừa trò chuyện cùng Tần vương điện hạ, những câu nói tưởng chừng vu vơ nhưng thực ra ẩn chứa nhiều ý tứ sâu xa, khiến hắn chẳng có phút nào rảnh để nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng càng tiến gần đến cửa điện, những ký ức về đêm hỗn loạn ấy lại hiện lên rõ mồn một trong đầu --
Tiếng thở gấp gáp phả vào tai, hơi thở nồng nàn và nóng bỏng từng chút từng chút, cơ thể của thanh niên áp chặt vào hắn như một thanh sắt nung đỏ, dù cố gắng đẩy ra hay giãy giụa cũng không thoát được.
Một cơn tê dại chết người từ xương cụt bùng lên, như dòng điện chạy rần rần khắp cơ thể, khiến Thẩm Thanh Trác mềm nhũn, không còn tự chủ được nữa.
"Không phải..." Hắn bị hơi nóng từ thanh niên kia bao phủ, rõ ràng hắn không uống bát canh nhung hươu kia, nhưng cơ thể lại nóng rực lên như sắp bùng cháy, "Làm sao... giúp thế nào..."
Thanh niên vẫn vùi đầu vào cổ hắn, cánh tay dài rắn chắc vươn tới, nhẹ nhàng tìm lấy tay hắn.
Lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay, chầm chậm vuốt ve, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng chen qua những kẽ tay mềm mại, mười ngón tay lồng vào nhau, siết chặt không buông.
Thẩm Thanh Trác khẽ run lên: "Tiểu Thất..."
Lòng bàn tay của người từng quen vung đao múa kiếm đã sần sùi, thô ráp cọ vào làn da mềm mại của hắn, mỗi cú chạm đều mang đến cảm giác tê dại rõ rệt.
Trong vô thức, tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi, người kia ân cần lau khô, nhưng chẳng mấy chốc lại toát ra mồ hôi mới, vòng đi vòng lại như thể chẳng thể nào lau sạch được...
Trong cơn mê man, hắn cảm thấy tay vừa đau nhức vừa tê rần, như thể bản thân cũng sắp bị sức nóng này đốt cháy đến kiệt quệ, không nhịn được khẽ rên lên: "Tiểu Thất..."
Rồi rất nhanh, thanh niên dùng bàn tay còn lại nắm lấy gáy hắn, như thể muốn khống chế hoàn toàn.
Lòng bàn tay nóng bỏng xoa nắn nơi gáy trắng mịn, ngón cái mơn trớn, cọ xát đến đỏ ửng một vùng da, thanh niên ghé sát bên tai, giọng trầm thấp và từ tính thì thầm từng tiếng: "Tiên sinh... Tiên sinh ơi... Thật sự rất thích tiên sinh..."
Nhưng Thẩm Thanh Trác gần như chẳng nghe rõ thanh niên đang nói gì, toàn bộ giác quan của hắn đều bị dồn nén lại vào một điểm duy nhất.
Thời gian trôi qua, từ cổ họng hắn thoát ra những tiếng rên khe khẽ, giống như một chú mèo con non nớt vừa mới chào đời, bị ai đó ác ý tóm chặt lấy gáy, không thể trốn thoát, chỉ còn lại những tiếng kêu yếu ớt và đáng thương...
...
"Thẩm đại nhân?" Tiêu luật trì nhận thấy tiếng bước chân phía sau dừng lại, lập tức quay người hỏi, "Sao lại dừng lại?"
Thẩm Thanh Trác như vừa tỉnh giấc mộng, vành tai trắng nõn thoáng chốc đỏ hồng, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh đáp: "Không, không có gì... Điện hạ xin mời!"
Tiêu Luật Trì nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi quay người bước vào trong cửa.
Thẩm Thanh Trác âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ửng đỏ đi theo Tần vương điện hạ vào trong.
Từ sau đêm hôm ấy, hai ngày qua hắn vô tình hay cố ý tránh mặt tiểu đồ đệ. Có câu nói, trốn được một lần chưa hẳn đã trốn được mười lăm lần, hắn không thể cứ mãi trốn ở đó.
Không có gì, chỉ là giúp tiểu đồ đệ một việc thôi, làm tiên sinh thì giúp đỡ tiểu đồ đệ giải quyết vấn đề là chuyện rất bình thường, vậy thì coi như là làm mẫu một lần đi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Trác cảm thấy cái nóng ở vành tai cuối cùng cũng lắng xuống.
"Điện hạ, Tần vương điện hạ đến thăm ngài." Rất nhanh, hắn gõ cửa một cái, giọng nói như thường.
Trong điện truyền ra một giọng nói trầm thấp, "Tiến vào."
Chỉ hai chữ ngắn gọn, nhưng đã khiến Thẩm Thanh Trác không khỏi nghĩ đến những ký ức không nên tồn tại. Âm thanh ấy làm tim hắn đập nhanh hơn, giọng nói khàn khàn đầy xúc cảm, nghe đến mức như bị đầu độc, đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt cuối cùng...
Dừng lại!
Thẩm Thanh Trác bỗng tỉnh lại, hít sâu một hơi, cụp mắt rồi mở cửa.
"Lục hoàng thúc." Tiêu Thận liếc mắt qua Thẩm Thanh Trác rồi lập tức nhìn về phía Tần vương, "Thận nhi không tiện đứng dậy chào hoàng thúc, mong rằng hoàng thúc đừng trách."
"Người một nhà, không cần khách sáo." Tiêu Luật Trì nhìn hắn một lúc, mỉm cười thở dài nói, "Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn là Trường Thành đại nhân."
Thực ra, Tần vương đã rời cung từ lâu, ít khi về kinh, và lần gặp Thất hoàng tử khi còn nhỏ chỉ có một lần, thật sự không có tình cảm gì thúc cháu, vì thế trong sách gốc, ông ta cũng không nương tay.
"Xin hoàng thúc yên tâm." Tiêu Thận mặt tái nhợt cười, "Hoàng thúc ngồi đi, người đến, pha trà cho hoàng thúc."
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, có lẽ do uống nhiều rượu trong bữa tiệc, Tiêu Luật Trì thuận miệng nói với chất nhi về tình hình Tây Tuy, bao gồm cả việc có hay không mong muốn hòa bình với Tây Nhung, làm sao để đảm bảo man tộc không dám xâm phạm Đại Ung, duy trì biên cảnh ổn định và hòa bình lâu dài.
Thẩm Thanh Trác đứng bên cạnh, không nói một lời lắng nghe, thầm nghĩ Tần vương điện hạ đang kiểm tra tiểu đồ đệ của hắn, xem ra rượu cũng không quá nhiều.
Sau khoảng thời gian uống trà, Tiêu Luật Trì đứng dậy, "Đã muộn rồi, ngươi nên nghỉ ngơi đi."
Tiêu Thận chắp tay đáp: "Hoàng thúc đi thong thả, xin lỗi Thận nhi không thể tiễn xa."
Tiêu Luật Trì nhìn hắn thêm một lúc rồi mới quay người ra ngoài, không ngờ khi bước đi lại bị ngưỡng cửa cản chân.
Thẩm Thanh Trác nhanh nhẹn đỡ lấy hắn, "Điện hạ cẩn thận."
Tiêu Luật Trì đặt cánh tay lên vai gầy của Thẩm Thanh Trác, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi, không khỏi nở một nụ cười: "Ta dìu ngươi một chút, ngươi dìu ta một chút, hôm nay bản vương và Thẩm đại nhân coi như hòa nhau rồi."
Cùng lúc đó, sắc mặt Tiêu Thận trở nên trầm ngâm, tay đang đệm chăn đột nhiên nắm chặt, các khớp ngón tay kêu kẽo kẹt.
"Điện hạ nói đúng." Thẩm Thanh Trác bình tĩnh buông tay ra, "Ta đưa điện hạ ra ngoài."
Hắn đưa Tần vương ra khỏi cửa, đúng lúc Lâm đại nhân đang chờ ở cửa.
Tiêu Luật Trì nhìn thấy Lâm đại nhân, ánh mắt mông lung vì say rượu sáng lên, "A Du?"
"Lâm đại nhân giao thừa phải làm nhiệm vụ, thực sự là cực khổ." Thẩm Thanh Trác khách sáo nói, "Tần vương điện hạ uống say, làm phiền Lâm đại nhân đưa điện hạ về an toàn."
Lâm Cẩn Du gật đầu nhẹ: "Ngươi yên tâm."
Cuối cùng, Thẩm Thanh Trác thở phào nhẹ nhõm, đưa Tần vương đi rồi quay về.
Khi bước vào trong điện lần thứ hai, bước chân của hắn dừng lại.
Nhưng trước khi hắn kịp làm việc bên trong, một bàn tay lớn bất ngờ kéo hắn vào.
"A!" Hắn kêu lên một tiếng, cả người bị kéo vào trong ngực quen thuộc.
"Tiên sinh." Tiêu Thận cúi đầu, môi mỏng áp sát vành tai đỏ hồng, "Trốn ta trốn đủ chưa?"
"Ta..." Thẩm Thanh Trác bị đôi tay mạnh mẽ siết chặt eo, không thể thoát ra, chỉ có thể nhỏ giọng biện minh, "Ta không phải, không phải trốn tránh ngươi."
"Thật không có sao?" Tiêu Thận rút tay ra, nắm cằm Thẩm Thanh Trác, ép hắn nhìn thẳng vào mình, giọng nói u oán, "Tiên sinh biết không, đêm đó sau khi ta tỉnh dậy mà không thấy bóng dáng tiên sinh, trong lòng ta rất thất vọng?"
Đôi mắt đen như đá quý ướt đẫm, vẻ mặt oan ức đến mức không thể diễn tả, giống như một con chó bị bỏ rơi đáng thương.
Thẩm Thanh Trác lo lắng như ma, theo bản năng xin lỗi: "Xin lỗi, tiên sinh không cố ý bỏ lại ngươi..."
Không ngờ Tiêu Thận lại dễ dàng khoe ra, ôm Thẩm Thanh Trác vào trong lòng, "Mà tối nay tiên sinh chủ động tìm ta, ta thật sự rất vui!"
"Giao thừa vui vẻ, Tiểu Thất." Thẩm Thanh Trác mở to mắt, nhận ra điều không đúng, "Không đúng rồi!"
Rõ ràng là tiểu đồ đệ cầu hắn giúp đỡ, làm tay hắn bốc hỏa, giờ còn đau nữa, sao lại giống như hắn là kẻ phụ bạc vậy?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên sinh: Ta không phải là kẻ phụ bạc! Đây chắc chắn có âm mưu!
Sói con: Ừmm, là âm mưu ăn tiên sinh ngọt ngào từng miếng từng miếng một ~