Edit:Meyyy🧃
Thẩm Du cứ vậy mà ngây ngốc một hồi, sau đó tim đập bắt đầu đập nhanh, cô tuy rằng chuyển biến thái độ, đáp ứng cùng Thẩm Tiêu yêu đương, nhưng mà vẫn chưa từng suy xét đến cái chuyện kia trong mỗi quan hệ này. Đúng là trước sau gì cũng phải suy xét, nhưng ít nhất cũng không phải luôn ngày đầu tiên trở thành người yêu chứ!
Cô cho rằng Thẩm Tiêu lúc trước như vậy có kiên nhẫn mà theo đuổi cô, hẳn là sẽ không như vậy gấp gáp chứ......
Thẩm Tiêu một tay chống đầu, thả lỏng mà nằm nghiêng ở trên giường, xem cô cầm cái khăn lông lau tóc, nhưng sau khi nghe anh nói xong động tác chà lau tóc liền ngừng lại, biểu tình cũng trở nên thực vi diệu.
Hiển nhiên là hiểu sai đây mà.
Anh cảm thấy buồn cười, cũng không sửa đúng cho cô, chỉ là hướng đến cô vẫy tay, "Lại đây."
Thẩm Du cứng đờ mà đứng ở tại chỗ, không nghe lời tiến lên ngược lại còn trộm lui hai bước, nhỏ giọng nói: "Em...Em không cần a!"
Tiểu hài tử lúc này nhìn thật đáng thương nha, giống như vật nhỏ bị kinh hách rõ ràng run bần bật còn muốn quật cường mà phản kháng.
Thẩm Tiêu tấm tắc hai tiếng ngồi dậy lại mỉm cười: "Em rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ? Em cho rằng anh muốn ăn em sao"
Thẩm Du trừng mắt, hỏi lại: "Còn..còn không phải sao"
Thẩm Tiêu cười khẽ bả vai khẽ run run: "Em muốn như vậy sao? Anh cũng không phải không thể chiều em, nhưng mà kỳ thật anh chỉ muốn giúp em sấy tóc."
Thẩm Du vẫn là vẻ mặt chứa đầy hoài nghi không dám lập tức tới gần
Thẩm Tiêu mày nhăn lại "Lại đây, muốn anh thật muốn dùng sức mạnh để cưỡng ép, em cảm thấy em chống cự lại được hay sao"
Thẩm Du:......
Thẩm Tiêu chờ cô đến gần mép giường, liền duỗi tay đem cô kéo đến trên giường, thuận thế cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó buông cô ra đi đến tủ đầu giường cầm lấy máy sấy tóc.
Thẩm Du lúc này mới tin tưởng anh thật sự chỉ là muốn giúp cô sấy tóc thần kinh căng chặt lúc này mới lơi lỏng xuống dưới.
"Như thế nào nơi này máy sấy tóc đều có vậy" cô tò mò hỏi.
Thẩm Tiêu cắm dây điện quay đầu lại liếc nhìn cô một cái: "Anh thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ đến bên này nghỉ dưỡng, ở thời điểm anh cảm giác rất muốn trả thù cái xã hội này."
Nói xong Thẩm Tiêu xoay người cô một cái để cô đưa lưng về phía anh mở máy sấy tóc lên động tác nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc.
Thẩm Du lại hỏi anh, ở trên máy sấy tóc ong ong phát ra âm thanh đều đều: "Vì cái gì mà có cái loại ý niệm"
Thẩm Tiêu ôn nhu mà vén mái tóc dài của cô lên cẩn thận sấy sau đó trả lời: "Có thể là quá nhàm chán."
Có đôi khi thật sự anh cảm thấy thực nhàm chán,anh cứ tưởng thời điểm nhìn tới mọi người chung quanh sứt đầu mẻ trán mà nghĩ cách đối phó với anh đã là thời điểm thật thoải mái hả hê.
Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy tốt nhất chính là ở cùng với tiểu hài tử nhà anh, anh cái khác thật sự cũng không muốn làm liền chỉ muốn ở nhà cùng tiểu hài tử này.
Tóc cũng đã khô lúc này Thẩm Tiêu mới dừng tay từ phía sau liền cầm lấy một sợi tóc thưởng thức dùng ngón tay đùa nghịch một vòng rồi lại một vòng sau đó mãi mới buông ra đưa tóc lên cái mũi ngửi ngửi nhàn nhạt mùi hoa vị rất dễ ngửi đưa thẳng lên mũi.
Thẩm Du ôm hai chân, ngoan ngoãn mà tùy ý anh chơi "Cho nên anh thật là tới chỉ muốn giúp em thổi tóc"
Cô nhớ rất rõ ràng anh ban đầu là nói phải làm việc tình lữ, mới đem cô dọa đến sợ như vậy.
Anh dịch lên phía trước tiến đến bên tai cô hạ giọng hỏi: "Em đây là hy vọng anh hiện tại làm cái gì sao"
Thẩm Du:......
Cô kỳ thật chỉ là không có gì nói nên tìm lời nói mà thôi.
Bọn họ hai người ngày thường cũng là như vậy ở chung, đáp ứng trở thành người yêu của nhau giống như trừ bỏ việc hôn môi mặt khác cũng không thay đổi quá lớn.
Nhưng Thẩm Du chính mình cũng không rõ ràng là muốn thay đổi như thế nào như vẫn cảm thấy ở chung liền khá tốt rồi.
Thời điểm cô đang miên man suy nghĩ Thẩm Tiêu bỗng nhiên đứng dậy cầm lấy điều khiển từ xa ở phía tủ bên cạnh đem đèn trong phòng tắt đi.
Thẩm Du bị dọa nhảy dựng nháy mắt lại tiến vào trạng thái phòng ngự "Anh"
Thẩm Tiêu thấp thấp cười cố ý chơi xấu: "Anh chuẩn bị làm việc tình nhân hay làm."
Thẩm Du lặng lẽ bò bò phía trước chuẩn bị cách anh xa một chút nhưng Thẩm Tiêu trong bóng đêm cũng có thể dễ dàng bắt lấy cô, sau đó ôm chặt eo cô đem cô nhắc tới.
"A!! Em không cần!!!" Cô sốt ruột mà bắt đầu giãy giụa, nhưng Thẩm Tiêu lực đạo rất lớn, Cô điểm này sức lực căn bản không có biện pháp cùng anh đối kháng.
Kết quả chờ cô định thần được mới phát hiện chuyện gì cũng chưa phát sinh cô chỉ là bị Thẩm Tiêu ôm đến cửa sổ sát đất mà thôi.
Thẩm Du:......
Cảm giác đều là cô chính mình tự mình đa tình!! Thẩm Tiêu căn bản liền không nghĩ đem cô làm gì cả.
Thẩm Tiêu thấy cô rốt cuộc an tĩnh lại, cúi đầu hôn cô khóe miệng nhếch lên đặt cô ngồi vào phía trước cửa sổ rồi mới đưa bức màn mở ra.
"Em nhìn đi ngôi sao." Anh nói rồi dùng 1 tay chỉ lên bầu trời
Bởi vì trong phòng đèn đều bị tắt đi, dưới lầu cũng không có ánh đèn bên ngoài kia ngôi sao lấp lánh những ngôi sao bầu trời đêm thoạt nhìn phá lệ sáng ngời, cho dù cách cửa kính cũng có thể rõ ràng thấy rậm rạp tinh quang.
Không nghĩ tới anh sẽ như vậy chấp nhận cùng với cô an tĩnh cùng nhau ngắm sao
"Đẹp quá." Cô tự đáy lòng mà thốt lên.
Thẩm Tiêu không có xem bên ngoài mà là cúi đầu nhìn cô sau đó ôm eo cô đem đầu dựa lên vai của cô.
"Về sau sẽ cùng em ngày ngày ngắm sao được không?." Anh ôn nhu mà nói.
Thẩm Du gật đầu quay đầu nhìn vào mắt anh hai người liền ôn nhu thâm tình mà nhìn nhau Thẩm Tiêu nhướn cổ đem môi đưa đến bên môi cô nhẹ nhàng đụng chạm một chút, Thẩm Du liền cầm lòng không được mà tiến lên triền miên cắn mút vị ngon ngọt trong miệng anh.
Bên tai là tiếng anh gợi cảm trầm thấp cười nhẹ
"Em hôn anh." Nói xong sau đó liền dừng bất luận động tác gì kiên nhẫn mà chờ cô chủ động.
Thẩm Du rũ ánh mắt gần gũi thưởng thức ngũ quan xinh đẹp của anh mày kiếm mắt sáng mũi cao thẳng môi hình đẹp thật là một nam nhân hoàn hảo cô không ngừng khen ngợi, vậy mà lại là bạn trai của cô ngẫm lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Thẩm Tiêu híp mắt chờ nửa ngày lại đợi không được môi của cô tiến lại không khỏi thúc giục "Mau."
Thẩm Du nhấp miệng cười, lúc này mới chủ động hôn lên.
Hôn một hồi lâu, cô nửa nâng mí mắt lên xem một cái ngoài cửa sổ nháy mắt trừng lớn ngay sau đó huých Thẩm Tiêu bắt đầu hưng phấn mà nói: "Anh nhìn xem là sao băng!!!"
Thẩm Tiêu:......
Người này hôn môi vẫn có thể để ý bên ngoài như vậy sao
(Meyyy: Anh cần gì thắc mắc nhiều như vậy chứ?)Nhưng cũng không làm cô mất hứng nhìn cô rồi nói: "Mau ước đi."
Thẩm Du vội vàng nhắm mắt lại yên lặng ở trong lòng ước nguyện, Thẩm Tiêu liền ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô. Chờ cô ước nguyện xong vừa mở mắt nhìn thấy anh thâm tình chân thành đang nhìn cô bộ dáng này có điểm thẹn thùng, "Anh nhìn em làm cái gì sao lại không ước"
Thẩm Tiêu nói: "Anh cảm thấy đối với em anh có khả năng đáng tin cậy hơn của ước nguyện."
Thẩm Du cười hỏi anh: "Như thế nào lại đáng tin cậy"
Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ một lúc rồi mới nói cho cô: "Em nghĩ muốn cái gì, anh đều có thể cho người mua tới, em muốn tình cảm lâu lâu dài dài anh cũng có thể cho em, em nói xem em còn nghĩ muốn cái gì nữa"
Áchhh...... Vật chất, cảm tình anh đều có thể cho cô, cô giống như cũng không thiếu gì thì phải.
"Anh như thế nào biết em ước nguyện nguyện vọng của chính em" cô cười rồi nói.
Thẩm Tiêu đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn "Chẳng lẽ là về anh sao"
Thẩm Du gật đầu "Em hy vọng anh có thể ít nhiều kiềm chế tức giận, cũng mở rộng tâm của mình, sau này mọi thứ đều bình an hỉ nhạc!"
Thẩm Tiêu nghe xong cứ như vậy mà nhìn nàng thật lâu: "Chỉ cần em vẫn luôn ở bên anh, anh đều có thể bình an hỉ nhạc, cho nên em về sau nơi nào cũng không cho đi."
Thẩm Du:......
"Cho dù có công tác cũng không thể rời đi hay sao" cô thử thăm dò dò hỏi.
Thẩm Tiêu nhíu mày, không vui mà nói: "Có công tác gì, có thể quan trọng đến nỗi làm em rời đi? Hừ chúng ta vừa mới yêu đương em liền không thể ngoan một chút theo anh một chút sao"
Thẩm Du có chút khó xử nhìn anh: "Chính là cuối tuần sau, Vũ Đài Kịch liền phải bắt đầu tuần diễn em hẳn là sẽ rời đi một khoảng thời gian ngắn, cùng trường học đi xem phản hồi của người xem"
Thẩm Tiêu sửng sốt ngay sau đó ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ sau đó lạnh mặt mà nhìn chằm chằm cô: "Còn có tuần diễn việc này anh như thế nào lại không biết"
Thẩm Du ủy khuất ba ba mà nói: "Em lúc trước đã có nói với anh a! Anh còn nói sẽ đi xem."
Thẩm Tiêu đột nhiên liền có điểm thượng hoả mà nói: "Anh cho rằng liền ở thành phố tùy tiện diễn một hai lần, em chưa nói muốn đi ra ngoài tuần diễn!"
Thẩm Du:......
"Chúng ta lại không phải chỉ chơi đùa ở Vũ Đài Kịch tập luyện đều lâu như vậy các mặt đầu tư lại càng miễn bàn, từ lúc bắt đầu chính là bôn cả nước tuần diễn đi a!"
Thẩm Tiêu:......
Thẩm Du vẫn luôn cho rằng Thẩm Tiêu rất rõ ràng cô đang làm cái gì, kết quả phút cuối cùng mới phát hiện anh dối với chuyện cô làm chỉ là cái biết cái không, phỏng chừng cho rằng cô chính là con nít chơi đồ hàng dường như đùa giỡn!
Một hồi lâu, Thẩm Tiêu mới thở sâu, nói: "Chúng ta mới ở bên nhau, em liền phải đi tuần diễn, thích hợp như thế nào với thái độ người yêu chứ"
Thẩm Du:......
Cho nên luyến ái ngày đầu tiên, bọn họ sẽ vì chuyện này nháo mâu thuẫn sao
"Anh, chuyện tuần diễn này, không có việc gì ảnh hưởng với chuyện chúng ta yêu đương cả, em vì Vũ Đài Kịch tập luyện lâu như vậy, vất vả như vậy anh cũng là rõ như ban ngày không thể nói chúng ta vừa đáp ứng cùng nhau yêu đương em liền không thể đi a, yêu đương lại không phải sinh hoạt toàn bộ, em về sau còn muốn đi ra ngoài công tác, nói không chừng còn muốn đi diễn kịch, chẳng lẽ bởi vì cùng anh ở bên nhau, những việc này em liền đều không thể làm sao"
Khi nói ra những lời này, cô cảm thấy chính mình rất bình tĩnh, là tâm bình khí hòa mà nói với anh, nhưng Thẩm Tiêu vẫn là không cao hứng, buông ra eo cô ra, đứng dậy mở đèn, sau đó đứng ở bên trên cao mà nhìn xuống.
"Thẩm Du, em có phải hay không chỉ tùy tiện cùng anh yêu đương" anh nghiêm túc hỏi.
Thẩm Du nháy mắt cảm thấy thực sự ủy khuất, "Đương nhiên không phải, nếu tùy tiện chơi chơi em vì cái gì muốn suy xét lâu như vậy."
Thẩm Tiêu thở sâu, ngẩng đầu lên ép chính mình bình tĩnh lại, yêu đương một ngày liền cãi nhau, tình yêu thật vất vả mới theo đuổi được, cũng không thể như vậy liền tan vỡ
Anh ngồi xổm xuống, hôn nhẹ lên trán của cô: "Việc này ngày mai rồi nói sau, hiện tại chúng ta đi ngủ trước."
Nói xong, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Du nhìn bóng dáng cao lớn của anh, mà tức giận thốt lên: "Anh, anh lúc trước nói vì em mà thay đổi, thật sự có thể làm được sao"
Không lâu trước đây, anh còn lời thề son sắt mà nói muốn bỏ cái tật xấu chuyên chế bá đạo này, còn nói cô phải giúp anh. Nhưng đêm nay, cô mơ hồ lại đụng chạm đến một chút anh liền như vậy anh thật sự sẽ thay đổi sao hay vẫn là nói những lời này đó, chỉ là cố tình nói ra dỗ cô
Anh nghiêng mặt quay lại, biểu tình kiên định mà nói, "Đừng nghĩ vớ vẩn, đáp ứng chuyện đó với em, anh liền nhất định sẽ làm được, đêm nay đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Nói xong liền cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, còn thuận tay giúp cô đóng cửa lại.
Ban ngày hắn vẫn luôn biểu hiện dính chặt lấy cô, nhưng vừa mới một chút, lại đi được kiên quyết quyết đoán, tốc độ nhanh đến nỗi như là chạy trối chết.
Rõ ràng là thực ngọt ngào hẹn hò, vì cái gì cuối cùng lại là tan rã trong không vui
Thẩm Du ngơ ngác ngồi ở bên cửa sổ, trong lúc nhất thời có điểm ngốc, không rõ tình huống như thế nào liền biến thành như vậy, rốt cuộc là sai ở đâu.
Chẳng lẽ cùng anh yêu đương, liền phải từ bỏ chính yêu thích cùng lý tưởng của mình sao
Tưởng tượng đến buổi chiều hai người ôm nhau than mật, nàng đột nhiên cảm thấy có điểm ủy khuất.
Còn nói cái gì đi ngủ, đều như vậy còn làm người ta như thế nào ngủ được chứ!
Nàng đứng dậy tìm tới di động mở WeChat ra nhắn cho Viên Duyệt.
"Chị đi đóng phim, mỗi lần đều phải rời đi thời gian khá dài, Tư Đồ Dật không ý kiến sao Có cùng chị cãi lộn hay không" nhắn xong xem thời gian một cái đã gần 12 điểm cũng không biết Viên Duyệt có thể hay không nhìn đến.
Không nghĩ tới bên kia thực mau hồi âm là đoạn tin nhắn giọng nói cô click mở tới nghe, liền nghe được một cái nam âm nói: "Ta ý kiến lớn đấy!"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe được giọng Tư Đồ Dật, Thẩm Du sợ tới mức di động đều thiếu chút nữa ném văng ra, luống cuống tay chân mà rời khỏi WeChat, nghĩ thầm chính mình sẽ không vừa vặn quấy rầy bọn họ chuyện tốt đi.
Này hai người cũng thật là, như thế nào như vậy aaaa!
Ném điện thoại di động tới một bên, Thẩm Du chỉ có thể nhìn bầu trời đầy sao bất đắc dĩ thở dài, đêm tuy sâu, lại không buồn ngủ.
Cũng giống cô anh cũng không có ngủ ý, ở phòng cách vách Thẩm Tiêu từ lúc ra khỏi phòng Thẩm Du cho tới nay anh liền ngồi một mình trong phòng, đèn cũng không mở trực tiếp nằm lên giường trong đầu hồi tưởng chuyện hai người đêm nay.
Rõ ràng rất bình tĩnh ngọt ngào, nhưng sau đó đề tài vừa chuyển tâm tình của anh liền nóng nảy lên.
Tưởng tượng sau này cô sẽ rời anh mà đi, các nơi trên cả nước mà đi, tiếp xúc càng nhiều với nam nhân Thẩm Tiêu liền cảm thấy có điểm nghĩ muốn đánh người.
Nhưng đối phương là tâm can bảo bối của anh, anh luyến tiếc cũng chỉ có thể chính mình giận dỗi.
Xoay người xuống giường, Thẩm Tiêu từ trên tủ đầu giường cầm lấy bao thuốc, đi đến phía trước cửa sổ châm lửa một cây, nhìn bên ngoài bóng đêm, yên lặng
Anh biết tiểu hài tử không thích anh quá bá đạo, không thích anh luôn là quản thúc cô, cho nên lúc ấy anh thực sự muốn sửa, nhưng nội tâm anh kỳ thật không cảm thấy như vậy có cái gì là sai, yêu một người, còn không phải độc chiếm cô sao muốn cô trong mắt trong lòng tất cả đều là anh làm cô vĩnh vĩnh viễn viễn đều thuộc về anh.
Này có cái gì không đúng, tình yêu vốn là nên là cái dạng này, không phải sao
Anh sẽ tìm mọi cách đi cùng cô, có thể toàn tâm toàn ý mà sủng cô, chẳng lẽ cô không nên lấy tình cảm như vậy ra đáp lại hay sao
Cả ngày liền chỉ nghĩ ra bên ngoài chạy!
Thẩm Tiêu liên tiếp hút mấy cây thuốc mới cảm giác chính mình bình tĩnh một chút, bắt đầu đổi góc độ tiếp tục phân tích.
Khả năng cô suy nghĩ về tình yêu, cùng suy nghĩ về tình yêu của anh không giống nhau, cô muốn yêu thương nhau nhiều, còn phải cho lẫn nhau đủ tự do.
Thẩm Tiêu cười lạnh, đủ tự do để làm cho cô đi nhận thức càng nhiều người, đối mặt càng nhiều dụ hoặc sao
Anh ở cái xã hội phức tạp này, lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, sớm đã đối mặt lại nhiều dụ hoặc, đều có thể dễ dàng hóa giải nhưng cô một cô gái mới 20 tuổi, một tiểu hài tử có thể làm được sao
Bất tri bất giác, một gói thuốc lá đều đã bị anh hút xong rồi, Thẩm Tiêu thay đổi cái tâm tư, mới phát hiện hai chân đã tê mỏi.
Không tiếng động mà thở dài, anh xoay người vào phòng tắm, sau đó mới xốc chăn lên giường.
Hôm nay cảm xúc thay đổi rất nhanh, phẫn nộ, vui sướng, ngọt ngào, cùng với buồn bực......
Xem ra đêm nay khẳng đinh là không thể ngủ
Thẩm Du trước một đêm không ngủ tốt, ngày hôm sau lên ngáp liên tục, ngồi ở bàn ăn đều gật gù buồn ngủ.
Chú Lý ở bên cạnh cô đi tới đi lui, xem cô một bộ dạng ỉu xìu buồn bã, cười lắc đầu,: "Người trẻ tuổi a, tình yêu tới một cái, thật là không biết ngày đêm, hận không thể 24 giờ đều ở bên nhau, giấc đều ngủ không tốt."
Thẩm Du một tay chống đầu, co sao có thể nói buổi tối hôm qua hai người cuối cùng là tan rã trong không vui, phỏng chừng cũng chỉ có cô mới có thể gặp mà thôi.
Thổ lộ một ngày liền nháo mâu thuẫn, cái này là kiểu tình yêu như thế nào
Cô không nghĩ muốn nói cái đề tài vì thế hỏi: "Chú Lý, trợ lý Đỗ đâu như thế nào không thấy được anh ta còn chưa có rời giường sao"
Chú Lý bưng tới một chén cháo đua cho cô: "Anh ta có việc, sáng sớm liền đi rồi, chúng ta cũng nên dọn dẹp một chút đồ đợi lát nữa ăn xong bữa sáng liền trở về, trong nhà vườn rau đều phải tưới nước nữa."
Thẩm Du gật đầu, có điểm nhấc không nổi tinh thần, cầm cái thìa chậm rì rì mà ăn cháo.
Mới vừa ăn hai thìa, liền nhìn đến Thẩm Tiêu chậm rãi từ từ trên lầu đi xuống dưới.
Thẩm Du thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, phát hiện Thẩm Tiêu tinh thần thoải mái, vẻ mặt nhẹ nhàng, hướng cô mà đi tới khi, thậm chí còn rất vui vẻ nha!
Thẩm Du:......
Cô tối hôm qua rối rắm đến không ngủ tốt, nhưng anh cư nhiên như không có việc gì người dường như còn rất vui vẻ!!
Chẳng lẽ cô chính mình tưởng tượng quá nhiều tối hôm qua tuy rằng anh không cao hứng, nhưng kỳ thật cũng không có để ở trong lòng
"Anh." Cô nhỏ giọng mà hô một tiếng.
Thẩm Tiêu mặt mày mang ý cười, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, lại vỗ vỗ lên chân chính mình, "Ngồi bên này bảo bối."
Thẩm Du:......
Thẩm Tiêu quan sát cô một tẹo, "Như thế nào ngây ngốc như vậy"
Xem bộ dáng này của anh, Thẩm Du để ra nửa ngày mới rốt cuộc hoàn hồn trở lại, người này cảm xúc biến hóa cũng quá lớn đi, tối hôm qua một dạng, sáng hôm nay lại là một dạng, hại cô thấp thỏm lo lắng!
Không chờ cô nói cái gì, liền nghe anh thấy tiếng anh thở dài một cái: "Nào, nhà ta tiểu hài tử là nhất anh tới đút cháo cho em." Nói xong bưng lên cháo bát bảo, cầm cái thìa thành thạo mà đút cho cô.
Chuyện đút cho nhau ăn này, hai người bọn họ sớm quen, cho nên cư nhiên rất tự nhiên.
Chú Lý lại bưng chén cháo lên cho Thẩm Tiêu nhìn thấy tình hình này, liền cười trêu chọc một câu, "Ai da, mỗi ngày đều để anh đút như vậy khi nào mới có thể lớn lên nha"
Thẩm Du trong miệng bị nhét đầy cháo, cũng không rảnh kháng nghị, liền nghe Thẩm Tiêu nói: "Vậy đừng trưởng thành, cả đời là một tiểu hài tử khá là tốt!"
Thẩm Du liền đem cháo nuốt xuống kháng nghị nói: "Anh vậy mà lại nói em là tiểu hài tử, cùng tiểu hài tử yêu đương là phạm pháp!!"
Thẩm Tiêu:......
Ba người ăn qua cháo, lại thu dọn một chút đồ tùy thân lên xe về nhà.
Thẩm Du ngồi ở ghế phụ, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn căn biệt thự dần dần bị ném ở phía sau kia đến phát ngốc
Thẩm Tiêu tuy rằng lái xe nhưng lại vẫn chú ý cô cảm xúc biến hóa, liền nói: "Thích nó sao chờ em được nghỉ chúng ta liền chuyển đến bên này ở."
"Được ạ." Cô cười vui vẻ nhìn anh
Kỳ thật cô chỉ là đột nhiên nhớ tới tối hôm qua những thứ không thoải mái của hai người mà thôi
Kế tiếp mấy ngày, Thẩm Du lại để tâm quan sát đến cảm xúc của Thẩm Tiêu phát hiện anh vẫn như cũ là hận không thể 24 giờ cùng cô dính chặt cùng nhau, phi thường dính người, cũng không có để mâu thuẫn buổi tối hôm đó ảnh hưởng, cô lúc này mới hoàn toàn yên lòng, chuyên tâm tập chung đến Vũ Đài Kịch đếm ngược chuẩn bị đi diễn
Vũ Đài Kịch đầu tràng liền ở bổn thị đại rạp hát, tuy rằng diễn viên phần lớn đều là sinh viên, nhưng Hứa Kỳ có tài chính hùng hậu phía sau, không chỉ có ở trên sân khấu đầu tư nhiều mà ở phương diện tuyên truyền, cũng là làm đủ công phu.
Thẩm Du cảm thấy không thể nào có thành tích tốt, nhưng xem Hứa Kỳ một bộ tin tưởng tràn đầy, cũng không khỏi đi theo chờ mong lên.
Hứa Kỳ cho cô không ít trương phiếu, Viên Duyệt sớm tới cùng gia hỏa này đến bây giờ còn chưa có chết tâm, không có lúc nào là khong muốn đem cô kéo vào giới giải trí.
Trước ngày diễn một ngày, Hứa Kỳ cho bọn họ thả lỏng một ngày giúp mọi người thả lỏng một chút cảm xúc, Thẩm Du nơi nào cũng không đi, liền cùng Thẩm Tiêu ngây ngốc ở trong nhà.
Từ sau khi yêu đương, Thẩm Tiêu rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, thích nhất chính là ôm cô hôn môi, mỗi lần hôn lên liền không chịu dứt ra.
"Anh miệng không đau sao" Thẩm Du hỏi, cô cảm thấy miệng mình lại sưng lên.
Thẩm Tiêu lấy chóp mũi của mình cọ cọ trên lỗ tai cô cười: "Em chủ động hôn, liền không đau."
"Thật vậy ư" cô tỏ vẻ hoài nghi.
Thẩm Tiêu gật đầu, "Em có thể thử xem."
Thẩm Du nhất thời mới ngộ ra, anh lại thừa dịp chiếm tiện nghi của cô "Mới không cần, em cảm thấy để môi không đau biện pháp tốt nhất chính là không hôn môi!"
Thẩm Tiêu hừ cười, "Đó là không có khả năng."
Nói xong lại đem nàng bổ nhào vào trên sô pha, tận tình mà hôn
Tuy rằng đã hôn vô số lần, nhưng mỗi lần hôn môi, Thẩm Du cảm thấy tim đập rất nhanh mặt đỏ tai hồng, cả người tiến vào một trạng thái choáng váng.
Đang lúc hai người chìm đắm trong triền miên ôm hôn thì bỗng nhiên, một cục mềm béo mụp không hề báo động trước mà nhảy đến chỗ hai người, thiếu chút nữa không đem bọn họ dọa sợ tới mức trực tiếp nhảy lên.
"Husky!!" Thẩm Tiêu tức muốn hộc máu mà ngồi dậy.
Thẩm Du đem chính mặt mình vùi vào ôm gối, cảm giác không mặt mũi gặp người!!
Phỏng chừng là Husky ở một bên xem bọn họ hôn môi, cảm thấy chơi rất vui, liền tới đây xem náo nhiệt......
Thẩm Tiêu tức muốn hộc máu mà rút ra khăn giấy hướng Thẩm Du lau mặt, chính mình cũng lung tung xoa xoa, sau đó mới quay đầu đi trừng ngốc cẩu kia "Nữ nhân của ta ngươi cũng dám liếm, muốn chết liền nói thẳng ra!!" Nói xong chính mình cầm dép lê, hùng hổ mà hướng Husky ném tới, mềm như bông dép lê căn bản không có bất luận tính uy hiếp gì, Husky còn tưởng rằng anh cùng mình chơi trò chơi ngươi ném ta nhặt vì thế ngậm dép lê, lại tung ta tung tăng mà đưa tới ý bảo anh lại ném một lần.
Thẩm Tiêu:......
Thẩm Du: "Phốc ha ha ha ha......"
Ngày hôm sau chính là ngày đầu Thẩm Du diễn Vũ Đài Kịch, Thẩm Du sáng sớm liền qua đi đoàn phim.
Thẩm Tiêu chính mình lái xe đưa cô qua, sau đó mới lái xe đi công ty, dọc đường đi đến thất thần, ở đèn xanh đèn đỏ giao lộ cư nhiên không để ý cùng xe phía sau xảy ra va chạm may mà không phải thực nghiêm trọng.
Tới công ty, cả ngày cũng là thất thần không yên, căn bản không có tâm tư làm công việc cuối cùng không thể không lôi kéo trợ lý Đồng tới nói chuyện phiếm.
Trợ lý Đồng cẩn thận nghe anh buồn rầu kể cuối cùng tổng kết, "Ngài kỳ thật không muốn tiểu thư đi tham gia Vũ Đài Kịch."
Thẩm Tiêu nằm liệt ở trên ghế ngồi, trong miệng ngậm thuốc lá, yên lặng hít mây nhả khói, gần đây anh hút thuốc lá đến nhiều.
"Ta không ngừng nghĩ làm cô ấy không đi tham gia Vũ Đài Kịch, ta thậm chí muốn đem cô ấy khóa ở nhà, nơi nào cũng không cho đi, ta có thể nuôi cô ấy cả đời." Anh xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ mà nói.
Lúc trước anh đối chính mình vẫn luôn rất có tự tin, cho rằng chính mình có thể thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm dễ dàng thay đổi tính cách chính mình.
Nhưng ở thời điểm tiểu hài tử chính thức đáp ứng anh làm bạn gái của anh, một khắc anh mới phát hiện, ở rất nhiều thời điểm, anh đều là nói dối, anh không chỉ có lừa gạt Thẩm Du mà còn lừa gạt chính mình.
Anh nội tâm phảng phất có một ác ma, chính là muốn kêu gào kêu anh đi đem tiểu hài tử trở về, sau đó vĩnh viễn mà cầm tù ở bên cạnh mình.