Thẩm Tiêu nhìn thấy Thẩm Du xuống tới liền vỗ vỗ vai những người khác, ý bảo hắn phải đi rồi.
Một đám nam sinh nhìn theo tầm mắt hắn mà quan sát, trong đó liền có người nhận ra Thẩm Du, bỗng nhiên huýt sáo cười vang.
"Soái ca, anh khá thật nha, đây chính là cẩm lý nữ thần của khoa biểu diễn!"
Thẩm Tiêu nâng nâng cằm, khuôn mặt tràn ngập đắc ý "Nên là như vậy, chỉ có người như vầy mới xứng đôi được với nữ thần, các cậu lo chuyên tâm mà chơi bóng đi."
Mọi người đồng thanh "Eyyyy"
Thẩm Du đứng ở đường biên sân bóng, biết họ đang nói chuyện, nhưng cụ thể là nói cái gì lại nghe không rõ lắm.
Chỉ là nghe được bọn họ một trận ồn ồn ào ào, sau đó Thẩm Tiêu liền từ trong đám người đi ra, nhặt áo khoác lên vắt ở trên vai, chậm rì rì mà tiến về phía cô.
Thẩm Du duỗi tay đem áo của hắn ôm vào trong người, thắc mắc "Nói cái gì vậy? Ánh mắt của bọn họ đều thật là kỳ quái!"
Thẩm Tiêu lười nhác cười, đáp tay lên vai cô "Em có đem nước theo không? Khát quá."
"Uống hết rồi, em dẫn anh đi mua vậy, ngay phía trước thôi, không xa lắm."
Hai người liền dọc theo hàng cây xanh cạnh sân dục, nhàn nhã mà đi về phía trước, thỉnh thoảng nói nói vài câu, cảm giác thời gian đều chậm lại.
Thẩm Tiêu đột nhiên hỏi "Cái gì gọi là cẩm lý nữ thần? Vì sao bọn họ đều kêu em như vậy?"
Thẩm Du từ trong lời nói của hắn nghe ra được một chút không vui, liền cười cười "Em cũng không rõ vì sao mọi người cứ thích kêu như vậy."
Kỳ thực, Thẩm Du không dám nói là có rất nhiều người thổ lộ với cô ở trên diễn đàn.
Lúc trước Thẩm Tiêu chỉ nhìn thấy người khác gửi thư tình cho cô thôi, như vậy mà cũng có thể phát bệnh, bây giờ vất vả lắm hai người mới hoà hợp được với nhau, Thẩm Du không nỡ phá hỏng bầu không khí rất khó có được này.
Đi đến căn-tin, Thẩm Tiêu chuẩn bị lấy tiền ra, lúc này mới phát hiện ví da cùng di động đều ném ở trong xe, liền tươi cười nói với Thẩm Du "Bạn học, có thể mời tôi uống ly nước không?"
Thẩm Du ôm áo khoác của hắn, híp mắt cười "Tự mình nghĩ cách đi nha."
"Đây còn không phải là chạy tới nhờ một bạn nữ mua dùm ly nước hay sao?"
Thẩm Du bĩu môi, nhưng lần này cô lại rất phối hợp mà hỏi hắn "Giúp bạn mua nước thì có lợi lộc gì?"
"Lấy thân báo đáp?"
"Vậy bạn vẫn nên chết khát đi thôi!"
Tuy ngoài miệng ghét bỏ như vậy, nhưng Thẩm Du vẫn xoay người đi vào trong căn-tin.
Thẩm Tiêu khóe miệng mang cười, vươn chân móc một cái ghế nhựa màu xanh tới gần, sau đó đặt nó hướng mặt ra cửa, thoải mái mà ngồi dựa lên, hắn duỗi thẳng đôi chân, thoạt nhìn giống như cao đến hai mét.
Bên ngoài học sinh tới tới lui lui dưới hàng cây râm mát, tốp năm tốp ba, nhưng chỉ cần ai đó vô ý nhìn đến Thẩm Tiêu đều sẽ trộm ngắm thêm vài lần, sau đó nhỏ giọng nghị luận, xô đẩy lẫn nhau.
Bình thường Lý Dực Dực xuống căn-tin mua ít quà vặt, Thẩm Du thỉnh thoảng cũng sẽ theo cùng, chứ cô không mua gì.
Nhưng không hiểu tại sao bà chủ ở đây lại nhớ Thẩm Du rất rõ, còn cười tươi, hỏi vì sao gần đây không nhìn thấy Lý Dực Dực.
"Cậu ấy bận yêu đương hẹn hò rồi." Thẩm Du cười, chọn nước khoáng rồi đi tính tiền.
"Đứa nhỏ đó ngày nào mà không hẹn hò, nhưng có điều không ngờ chính là bạn trai của cháu rất soái nha, còn cao nữa, cỡ một mét chín không?"
Bà chủ tuổi cũng có 80 hơn, nhưng vì ở đây lâu rồi, cho nên vẫn cứ duy trì trái tim thiếu nữ, cả ngày chỉ thích cùng các nữ sinh thảo luận về soái ca trong trường.
Nghe nói, bà còn là khách quen của diễn đàn trường, hoạt động phi thường năng nổ.
Trước đây, nếu nghe có người hiểu lầm Thẩm Tiêu là bạn trai mình, Thẩm Du sẽ phản bác ngay, nói hắn là anh trai cô. Nhưng hôm nay không hiểu vì lẽ gì, tâm tình cứ quai quái, cô cũng không có giải thích ngay mà chỉ nói "Không tới một mét chín, một mét tám mươi tám thôi ạ."
Bà chủ tấm tắc hai tiếng "Trời ơi, thật sự là quá đẹp trai, hai đứa xứng đôi kinh khủng. Cháu nói xem, điều kiện của Lý Dực Dực cũng không tệ, vì cái gì ánh mắt so với cháu lại kém xa như vậy."
Thẩm Du cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ lấy di động ra quét mã trả tiền, sau đó cầm chai nước khoáng đi ra chỗ Thẩm Tiêu đang ngồi "Nè, cho anh."
Thẩm Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng ngời như có lửa, chỉ nghe hắn nói "Nơi này phong cảnh không tồi, em cũng ngồi xuống chơi một lát đi."
"......"
Cô thường xuyên đi ngang đoạn đường này, như thế nào lại không phát hiện ra phong cảnh có chỗ nào đẹp?
Nhưng mà Thẩm Du vẫn ngoan ngoãn kéo một cái ghế dựa khác qua, ngồi xuống theo rồi hỏi "Đẹp chỗ nào vậy, chỉ là một con đường mà thôi, lại còn bị cây che hết."
Thẩm Tiêu vặn mở nắp chai, ngửa đầu uống liền mấy ngụm rồi mới đặt sang cái bàn bên cạnh, sau đó giơ tay tạo thành hình khung ảnh, quay sang nói với Thẩm Du "Nhìn xem."
Thẩm Du đầy mặt hồ nghi, thò lại gần, dựa hờ vào một bên vai của hắn mà nhìn, chỉ thấy xa xa đằng kia, hình như là gần khu ký túc xá của học sinh, có một cái bong bóng đỏ treo ngoài khung cửa sổ.
Bong bóng hình trái tim.
Thẩm Du:......
Cô buồn cười mà ngồi thẳng dậy, hỏi hắn "Chỉ bởi vì cái bong bóng đó, phong cảnh liền đẹp lên sao?"
Thẩm Tiêu quay đầu lại nhìn cô "Đúng vậy, bởi vì đó là hình dạng của tình yêu."
Thẩm Du kinh ngạc "Gần đây trợ lý Đỗ lại cho anh xem mấy cuốn tiểu thuyết kỳ quái có phải hay không?"
Trước đó, có một lần Thẩm Du vô tình phát hiện hắn dùng di động để xem tiểu thuyết ngôn tình, hắn còn nói là do trợ lý Đỗ đề cử.
Thẩm Tiêu khinh thường mà nói "Những cái cậu ta gửi đẳng cấp quá thấp, anh hiện tại chính là không thầy mà cũng làm nên."
"Vậy có lẽ anh sắp ra sách được rồi, kêu là "Tỏ Tình Sến Sẩm Bách Khoa Toàn Thư" nha."
Thẩm Tiêu gật gật đầu "Cũng không tồi, anh cảm thấy em rất thích nghe, về sau sẽ cố gắng nói nhiều hơn."
"......"
Cãi không lại hắn, Thẩm Du dứt khoát im lặng, chỉ đứng lên rồi nói "Đi thôi, về nhà."
Thẩm Tiêu ngồi nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích "Mệt, kéo anh đứng dậy."
Nói xong liền duỗi tay hướng về phía cô.
Thẩm Du hừ nhẹ, nghĩ thầm chính mình làm sao kéo nổi hắn, vì vậy liền xoay người bỏ đi, không thèm phản ứng.
Nào ngờ cô đi ra ngoài vài bước, xoay đầu lại nhìn vẫn thấy hắn còn ngồi ở chỗ kia, một bộ khí định thần nhàn, căn bản không muốn đứng dậy.
Thẩm Du thật là phục hắn rồi, đành phải lộn ngược trở về.
Người kia thấy cô quay lại liền cười cười tủm tỉm mà vươn tay, Thẩm Du chỉ có thể duỗi tay đi kéo hắn, kết quả lại bị Thẩm Tiêu phản kích, dùng sức lôi ngược trở xuống.
Thẩm Du không thể hiểu được mà an vị ngồi trên đùi Thẩm Tiêu, một đôi bàn tay to liền thực tự nhiên vòng lấy eo cô.
Thời điểm này đã gần đến giờ ăn cơm chiều, học sinh trên đường dần dần nhiều lên, hai người cứ ngồi ở bên cạnh quầy bán quà vặt mà ôm ôm ấp ấp, thật sự không ra thể thống gì!
Thẩm Du gấp đến độ khuôn mặt đỏ bừng, luống cuống xoắn xít mà phủi bay tay hắn "Mau thả ra."
Thẩm Tiêu thanh âm thanh lãnh, mang theo một chút hơi thở nguy hiểm, nhỏ giọng bên tai cô "Không, em thế nhưng còn muốn bỏ anh ở lại chỗ này."
"Ai kêu anh không chịu đuổi theo!"
Thẩm Du cũng thực ủy khuất, người này nghĩ như thế nào không biết.
"Ai kêu em bỏ anh lại!" Hắn lại bất mãn, một mực không chịu thua.
"......"
Cứ nói kiểu này, chỉ cần hai câu liền đủ để bọn họ cãi nhau đến tối.
"Vậy anh muốn như thế nào?" Thẩm Du trợn trắng mắt.
"Muốn có quà." Hắn lợi dụng thời cơ mà đòi hỏi.
Thẩm Du ngồi trên đùi Thẩm Tiêu nên không được tự nhiên, kinh ngạc hỏi lại "Quà gì?"
"Quà sinh nhật, còn nửa tháng nữa, hẳn là đủ thời gian cho em chuẩn bị."
Hoá ra là sắp đến sinh nhật sao, chính là cô không hề hay biết gì, trước đó cũng chưa từng nghe chú Lý nhắc tới. May mắn là lần này hắn tự mình nói ra, nếu như chờ đến ngày sinh nhật mới cho cô biết, cô lại không chuẩn bị quà kịp, vậy quá xấu hổ!
"Anh muốn quà gì?"
Thẩm Tiêu hỏi "Muốn cái gì em liền đưa cái đó sao?"
"Anh cứ nói thử xem."
Thẩm Tiêu tựa cằm vào vai cô, thấp giọng "Ngay ngày sinh nhật, đồng ý làm bạn gái anh."
Thẩm Du cự tuyệt "Đổi cái khác đi."
"Anh chỉ thích cái này."
"Vậy đừng mơ được tặng quà nữa."
"......"
Cuối cùng, Thẩm Tiêu chỉ có thể lui một bước mà nói "Hôm sinh nhật tặng anh một điệu múa đi."
Thẩm Du nhướng mày "Chỉ có vậy? Yêu cầu khác đâu?"
"Vừa rồi không phải em không đồng ý sao?"
Thẩm Tiêu trừng mắt, so với múa hắn kỳ thật hy vọng cô có thể gật đầu thay đổi tình trạng quan hệ của hai người hơn.
"Được rồi, đến lúc đó múa cho anh xem." Thẩm Du thoả hiệp, sau đó giãy giụa mà đứng lên, kéo kéo tay hắn "Đi mau, về nhà ăn cơm."
Thẩm Tiêu lúc này mới ngoan ngoãn đứng lên đi cùng với cô.
***
Không ngờ chính là, hai người chân trước vừa đi, sau lưng liền có người chụp lại bóng dáng Thẩm Tiêu cùng Thẩm Du truyền lên diễn đàn, kèm theo dòng chú thích: Trời ơi, đây là đôi thần tiên quyến lữ gì vậy a!
Ảnh chụp chính là nam nhân ôm lấy nữ nhân, hai người đắm chìm trong ánh mặt trời, bóng dáng đều là màu đen, mà xung quanh thân thể giống như phát sáng lên.
Trường học chỉ có vài địa điểm cố định, học sinh đều rất quen thuộc, tình cảnh này vừa thấy chính là hàng cây trên đường đi đến căn-tin, vì thế mọi người liền sôi nổi bình luận.
Trong lúc mọi người ở đây sôi nổi thảo luận về vẻ ngoài của đôi tình lữ kia, dưới khu bình luận liền có người phát ảnh chính diện lên.
Trong lúc nhất thời, bên dưới khu bình luận đều là quỷ khóc sói gào.
***
Thẩm Du ăn cơm xong liền giúp chú Lý bỏ chén vào máy rửa, sau đó lại bưng anh đào ra ngoài, đây là công đoạn mà Thẩm Tiêu yêu thích nhất.
Trước đây vậy, bây giờ vẫn vậy.
Nhưng chờ sau khi cô đem đĩa anh đào đặt trên bàn trà, lại phát hiện Thẩm Tiêu còn không thèm nhìn đến, hắn cứ chăm chú ngồi trên sô-pha xem di động, cười rất gian tà.
Thẩm Du cảm thấy kỳ quái, cũng liền thò lại gần nhìn xem "Anh, anh đang xem cái gì vậy? Buồn cười lắm sao?"
"Lướt diễn đàn." Hắn nói.
"Diễn đàn nào?"
"Diễn đàn trường em."
"....."
Thẩm Du vội vàng ghé vào người hắn, chen chúc cùng xem di động, chỉ thấy Thẩm Tiêu đang đọc một bài viết về hai người bọn họ.
Cô lập tức đoạt lấy điện thoại, tỉ mỉ mà xem qua một lần, sau đó sợ đến ngây người.
Hơn nửa ngày, Thẩm Du mới mở miệng hỏi "Cho nên, chiều hôm nay anh chính là cố ý?"
Thẩm Tiêu tâm tình rất tốt, còn gật gật đầu "Em cho rằng anh không biết " cẩm lý nữ thần " chính là biệt danh đám nhóc kia dùng để thổ lộ với em mỗi ngày ở trên diễn đàn hay sao? Từ chuyện lần trước của Bạch Mộ Vũ, Đỗ Huy đã lập ra một tài khoản, bình thường không có việc gì anh đều xem xem một chút. Bằng không em cho rằng mấy bài viết tỏ tình đó vì cái gì thực mau liền biến mất?"
"Là anh cho người xoá."
Thẩm Tiêu đắc ý gật đầu "Cũng tốt, bọn họ đọc được bài này xong, về sau hẳn là sẽ ngừng thổ lộ."
Thẩm Du:......
Chính là, cứ như vậy sao, cô còn chưa có đáp ứng làm bạn gái hắn, hiện giờ cũng đã bị buộc công khai!
Này cũng quá mệt!