Xuyên Thành Em Gái Của Nam Chính Và Nam Phản Diện

Chương 4




Edit: Thanh Thanh



~~~



Phó Tiểu Ngư rống một tiếng hùng hồn, đẩy không khí hiện trường đến cao nhất. Ban đầu phòng khách chỉ có bốn người xem, qua một hồi, nhóm người giúp việc tò mò đã chen đầy trong một góc, tất cả đều trừng lớn hai mắt, vuốt mồ hôi lạnh thay Phó Tiểu Ngư một phen.



Chỉ thấy Phó Tiểu Ngư giơ tay chém xuống, thịt tay mạnh mẽ bổ về phía gạch đỏ.



“Bang ~” một tiếng, tay vững vàng dừng ở trên gạch đỏ.



Nhưng là, gạch đỏ không chút sứt mẻ.



Cả phòng khách rộng lớn lặng ngắt như tờ……



Giống như có một cơn gió lạnh vô hình thổi qua, thổi trúng ngực mọi người, thật lạnh thật lạnh.



Phó Tiểu Ngư chớp chớp mắt, chính cô cũng không dự đoán được lần đầu tiên ra tay sẽ sai lầm, trước kia bổ gạch chính là điểm mạnh của cô, muốn cậy mạnh một chút nhưng kỹ xảo càng quan trọng hơn.



Cô vội vàng quét mắt liếc chung quanh một cái, bên tai đỏ lên, lại hô lớn một tiếng: “Hey!”



Khóe miệng mọi người co rút, lại một lần vuốt mồ hôi thay cô.



“Bang ~ “



Gạch đỏ như cũ không chút sứt mẻ.



Mọi người: …



Chú Phương xoa xoa mồ hôi lạnh trên thái dương, thử hỏi một câu: “Tiểu thư, nếu không, đổi một viên gạch thử xem?”



Phó Tiểu Ngư nhìn chằm chằm viên gạch trong tay vô cùng không cho mặt mũi kia, thẹn quá thành giận, quyết đoán cự tuyệt nói: “Không, hôm nay cháu phải bổ nó!”



Nói xong cô điều chỉnh tư thế cùng góc độ của gạch một chút, lại lần nữa giơ cao tay phải lên, theo thủ thế của tay cô, mọi người lại một lần nữa ngừng thở.



“Hey ~~” tiếng la thanh thúy vang dội vang vọng thính đường.



“Bang” Một tiếng, một nửa gạch đỏ theo tiếng mà vỡ ra, đập đến trên gạch đá cẩm thạch phát ra tiếng vang nặng nề.



Không khí im lặng hai giây.



“Yeah ~~” Nhóm giúp việc nơi xa bỗng nhiên bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, chỉ kém bắn pháo chúc mừng ngay tại chỗ.



Phó Tiểu Ngư nhìn những người xem nhiệt tình đó một cái, cảm thấy nếu cô lấy cái mâm đi đi một vòng, đoán chừng có thể thu được không ít tiền thưởng.



Ba cha con trên sô pha bị khí thế Phó Tiểu Ngư bổ gạch trấn trụ, hơn nửa ngày đều sững sờ ở nơi đó, chờ chú Phương đuổi nhóm giúp việc vây xem đi, bọn họ lúc này mới phục hồi tinh thần lại.



Phó Minh Nghĩa đứng dậy đi tới, nhìn gạch vỡ trên mặt đất, lại nhìn tay Phó Tiểu Ngư, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Vì thế anh ấy nhặt một viên hoàn hảo lên, ước lượng phân lượng ở trên tay, xác nhận nó là thật, mới học theo động tác của Phó Tiểu Ngư, dùng sức bổ xuống, khi tay đập đến mặt gạch, sắc mặt nháy mắt nghẹn hồng.



Đau quá!!



Phó Tiểu Ngư hảo tâm tiếp nhận gạch trên tay anh ấy, nói: “Anh cả, gạch này không phải ai cũng đều bổ được.”



“Em không đau?” Phó Minh Nghĩa hỏi cô.



Phó Tiểu Ngư vẫy vẫy tay, nói: “Có một chút, không phải rất đau.”



Phó Minh Nghĩa: …



Phó Dũng vừa rồi quá sợ quá lo lắng, bây giờ thả lỏng lại thì cảm thấy trái tim có chút không thoải mái, ông xoa xoa ngực đứng lên, nói với Phó Tiểu Ngư: “Biểu diễn rất xuất sắc, lão Phương cho con thêm năm điểm, nhưng con gái của mọi nhà về sau đừng học tài nghệ thô lỗ như vậy.” Nói xong rời phòng khách lên lầu.



Phó Minh Lễ từ sô pha đứng lên, cà lơ phất phơ mà đi đến bên cạnh Phó Tiểu Ngư, cười như không cười nói: “Nếu tối hôm qua anh đây không trói chặt tay em, kết quả sẽ như thế nào?”



Phó Tiểu Ngư kéo khóe miệng nói: “Vậy thì người ở sau núi ngủ một đêm, chính là anh nha.”



Phó Minh Lễ sờ sờ mũi, không nghĩ tới em gái này của mình vẫn là nhân vật tàn nhẫn thâm tàng bất lộ.



Phó Minh Nghĩa đứng ở bên cạnh hai người, ném gạch đỏ trong tay xuống, vỗ vỗ tro bụi, quay đầu gọi chú Phương một tiếng: “Chú Phương.”



Chú Phương sau khi đuổi người giúp việc đi, đang chuẩn bị thu thập dụng cụ pha trà trên bàn trà thì nghe được Phó Minh Nghĩa gọi mình, vì thế đứng thẳng thân mình, hỏi: “Đại thiếu có việc?”



Phó Minh Nghĩa hỏi: “Ba cháu vừa rồi nói thêm năm điểm là có ý gì?”



Anh vừa hỏi như vậy, Phó Tiểu Ngư cùng Phó Minh Lễ cũng đồng thời nhìn về phía chú Phương.



Chú Phương nghiêm trang giải thích: “Tiên sinh có một quyển sổ viết tỉ số về biểu hiện ngày thường của ba người, biểu hiện tốt thêm điểm, biểu hiện không tốt trừ điểm.”



Phó Minh Lễ nhíu mày, hỏi: “Vậy cuối cùng khen thưởng là cái gì?”



Chú Phương nói: “Tự nhiên là đồ mà tiên sinh cho rằng quý giá nhất.”



Trong đầu ba người đồng thời cùng hiện ra ba chữ: Quyền thừa kế.



Phó Minh Nghĩa nhíu mày, không quá tán đồng đối với hành vi Phó Dũng chấm điểm cho bọn họ, môi anh ấy giật giật, cuối cùng thì gì cũng không nói.



Phó Minh Lễ lại tỏ vẻ tò mò với cái này, hỏi: “Vậy hiện tại chúng cháu có bao nhiêu điểm?”



Biểu tình của chú Phương có chút vi diệu, thanh thanh yết hầu, nói: “Đại thiếu cùng nhị thiếu đều là âm 10 điểm, tiểu thư vừa mới thêm 5 điểm, tổng cộng có 15 điểm.”



Phó Tiểu Ngư ngẩn người, hỏi: “Cháu cũng cũng có?”



Chú Phương gật gật đầu.



Trước mắt Phó Tiểu Ngư sáng ngời, nghĩ thầm chẳng lẽ cô cũng có cơ hội tranh đoạt quyền thừa kế ư??



Cô hưng phấn nhưng người khác lại không, Phó Minh Lễ rõ ràng rất khó chịu: “Sao cháu lại âm 10 điểm?”



“Tối hôm qua cậu trói tiểu thư đến sau núi, hôm nay còn vu oan đại thiếu, cho nên trừ 10 điểm, tiên sinh nói đại thiếu phản kích trì độn cũng trừ 10 điểm.”



Phó Minh Lễ biết được Phó Minh Nghĩa bị mình liên lụy đến cũng bị trừ 10 điểm, tâm tình nháy mắt tốt lên, quay đầu lại vui tươi hớn hở thương lượng với chú Phương: “Vừa rồi Tiểu Ngư biểu diễn tài nghệ được thêm 5 điểm, cháu cũng biểu diễn tài nghệ, có phải cũng cho cháu thêm 5 điểm hay không?”



Không chờ chú Phương trả lời, Phó Minh Nghĩa cười lạnh, nói: “Em hát bài《 cải thìa 》kia chưa trừ điểm của em đã là may cho em rồi, còn muốn thêm điểm, trở về phòng ngủ một giấc đi, nằm mơ tương đối nhanh.”



Phó Minh Lễ nhướng mày, cười nói: “Em cho rằng em hát bài này cũng hát ra tiếng lòng của anh.”



Phó Minh Nghĩa ghét bỏ nói: “Cho dù là tiếng lòng cũng không nên ngu đến mức hát ở trước mặt ông ấy, đấy gọi là tìm chết.”



Phó Minh Lễ, Phó Tiểu Ngư: ……




Sau khi biết quyển sổ tồn tại, Phó trạch khó được thanh tịnh hai ngày, chủ yếu là Phó Minh Lễ không làm chuyện gì, mọi người cũng không có việc gì. Bởi vậy Phó Tiểu Ngư đưa ra một kết luận: Muốn hai vị anh trai hòa hảo, mấu chốt là thu phục anh hai Phó Minh Lễ.



Nhưng trước khi thu phục anh hai, Phó Tiểu Ngư vẫn nắm chặt cơ hội đi gặp cô gái mà hai anh em sắp tranh đoạt —— Cố Thanh Vân.



Trong tiểu thuyết có giới thiệu, nhà họ Cố là hào môn gia đại nghiệp đại căn cơ rất sâu đã có từ lâu đời, còn nhà họ Phó tự thân Phó Dũng gây dựng lên chỉ là hào môn mới, so với bọn họ đó chính là gặp sư phụ. Cũng bởi vì tầng quan hệ này, Phó Dũng mới nghĩ đến muốn hai đứa con trai đi kết giao với Cố Thanh Vân, nếu Cố Thanh Vân có thể nhìn trúng một trong số họ, đối với hai nhà mà nói chính là song thắng.



Hai anh em nhà họ Phó cũng không bài xích việc này, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, nếu có thể bắt được Cố Thanh Vân, vậy tương đương là nắm chắc trong tay pháp bảo ở trong cuộc tranh đoạt quyền thừa kế.



Ban đầu Phó Minh Nghĩa đi công tác, nhưng vì tham gia party anh ấy vẫn phải dời ngày lại, có thể thấy được anh ấy cũng rất coi trọng kết giao cùng với Cố Thanh Vân.



Sau khi Phó Tiểu Ngư tỏ vẻ cũng muốn tham gia party, Phó Dũng bảo trợ lý đưa thêm một tấm thư mời tới, vì thế hôm nay Phó Tiểu Ngư mặc lễ phục, danh chính ngôn thuận đi gặp Cố Thanh Vân.



Trước khi xuất phát, chú Phương sắp xếp cho ba người bọn họ một chiếc xe hơi dài, nhưng Phó Minh Lễ ghét bỏ siêu xe kia quá cũ, từ gara chọn siêu xe siêu ngầu của mình, sau đó thuận tay xách theo Phó Tiểu Ngư cùng nhau lên xe.



Lần đầu Phó Tiểu Ngư ngồi một chiếc xe ngầu như vậy, không nhịn được huýt sáo: “Thật ngầu.”



Phó Minh Lễ đắc ý mà sờ sờ xe yêu, cười nói: “Đương nhiên là ngầu rồi, định chế toàn cầu có mấy cái thôi đấy.”



Phó Tiểu Ngư thấy tâm tình anh ta rất tốt bèn hỏi anh ta: “Anh hai, ba sắp xếp anh cùng anh cả đi làm quen Cố Thanh Vân, hai người đều không bài xích sao?”



Phó Minh Lễ cười nhẹ, nói: “Vì sao lại bài xích? Phó Minh Nghĩa 27 tuổi, anh đây 25 tuổi, đều tới tuổi động dục rồi, muốn tìm phụ nữ cũng rất bình thường.”



Phó Tiểu Ngư: ……



Đồ lưu manh!



“Lo lắng cho bọn anh còn không bằng lo lắng cho mình trước đi.” Phó Minh Lễ nói: “Em dễ dàng lên xe của anh đây như vậy, không sợ anh đây lại bán em đi sao.”



Phó Tiểu Ngư nói: “Em cho rằng sau khi em biểu diễn tay không bổ gạch anh đã đánh mất ý niệm bắt nạt em.”



Phó Minh Lễ cười gian trá, nói: “Nếu thật đánh không lại em, anh đây không thể hạ dược sao?”



Phó Tiểu Ngư không chút sợ hãi, nói: “Trừ phi anh một lần độc chết em, bằng không chờ em tỉnh lại anh thảm rồi!”



Phó Minh Lễ cười đến hai vai run lên, làm ra bộ dáng nhu nhược, nói: “Anh đây thật là sợ quá nha.”




Siêu xe chở hai người dẫn đầu ra sân, Phó Minh Nghĩa đi ra phát hiện hai đứa em đã chạy không thấy người đâu cũng không quá kinh ngạc, im lặng nhìn chiếc siêu xe màu đen dài bị ghét bỏ kia.



Phó Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn thấy một màn Phó Minh Nghĩa lên xe ở xa xa, cảm khái nói: “Anh hai, sao anh không thành thục ổn trọng như anh cả thế?”



“Thành thục ổn trọng?” Phó Minh Lễ khinh thường mà cười nhạo, mở khóa di động của mình rồi ném cho Phó Tiểu Ngư, nói: “Em xem vòng bạn bè của anh ta trước đã, sau khi biết anh ta là mặt hàng gì lại đến đánh giá tính cách của anh ta!”



Phó Tiểu Ngư nhận di động, nửa tin nửa ngờ vào WeChat. Phó Minh Lễ có không ít bài đăng WeChat, cũng có rất nhiều bạn, bên trên có một đống tin nhắn chưa đọc nhưng Phó Tiểu Ngư không dám chạm loạn, trực tiếp dựa theo phân phó của anh ta, tìm được Avatar WeChat của Phó Minh Nghĩa, nhấn vào vòng bạn bè của anh ấy.



Vòng bạn bè mới nhất của Phó Minh Nghĩa là tin ngày hôm qua.



“Em gái tôi sáng nay ăn hai cái bánh bao, ba cái gạo nếp kê, một vỉ bánh bao nhỏ, hai cái bánh quẩy, một cốc sữa đậu nành lớn. Sau khi ăn xong em ấy còn mắt trông mong nhìn chằm chằm cháo hải sản của tôi, miệng phồng lên như con hamster nhỏ, thật moe mà!! Nhưng tôi cố ý không cho em ấy cháo, vẻ mặt em ấy thất vọng cũng thật đáng yêu!!!”



Phó Tiểu Ngư: ……



Cô nghiêm túc nghĩ lại, sáng ngày hôm qua cô thật sự ăn nhiều như vậy sao???



Cũng không biết vòng bạn bè này của anh ấy có phải chỉ có nhóm nhỏ có thể thấy được hay không, phía dưới chỉ có hai lượt thích, một cái là Phó Minh Nghĩa tự mình thích, một cái khác vậy mà là đến từ ba Phó Dũng của họ!



Ngày hôm qua Phó Minh Lễ cũng trả lời lại vòng bạn bè này: Anh thật biến thái!



Vòng bạn bè phong cách thanh kỳ như thế, thực sự làm Phó Tiểu Ngư chấn động, cô khó có thể tin hỏi Phó Minh Lễ: “Đây thật sự là vòng bạn bè của anh cả?”



Phó Minh Lễ: “Cam đoan không giả.”



Phó Tiểu Ngư: …



Cô lại lướt tiếp vòng bạn bè của Phó Minh Nghĩa, là ảnh chụp lén hôm qua lúc cô biểu diễn bổ gạch, caption là: “Giới thiệu với mọi người nữ hán tử nhà tôi một chút, vậy mà lại bổ gạch, có phải rất moe hay không?”



Vòng bạn bè này Phó Dũng cũng thích, Phó Minh Lễ âm dương quái khí mà trả lời: “Anh đây là xâm phạm riêng tư, tin em đi nói cho Tiểu Ngư hay không!”



Phó Minh Nghĩa trả lời anh ta: “Cút.”



Phó Tiểu Ngư xem thế là đủ rồi. Cô cho rằng Phó Minh Nghĩa là nam chính rất chính trực rất đứng đắn, không nghĩ tới vậy mà anh ấy thích chơi vòng bạn bè, còn thích khoe em gái, chút moe này còn có chút sai lệch!



Không chờ cô xem thêm mấy cái vòng bạn bè của anh cả mà đã tới biệt thự Cố Thanh Vân tổ chức bể bơi party rồi, cảm giác cách nhà bọn họ không xa lắm.



Hoàng hôn bắt đầu chênh chếch, thời gian vẫn còn sớm.



Phó Minh Lễ dừng xe xong thì dẫn theo Phó Tiểu Ngư đi vào biệt thự.



Một đường đi vào, Phó Minh Lễ vừa chào hỏi với người quen, vừa nhỏ giọng nói với Phó Tiểu Ngư: “Đợi lát nữa nhìn thấy Cố Thanh Vân, em hành sự tùy theo hoàn cảnh.”



Phó Tiểu Ngư có chút ngốc, vội hỏi: “Thấy cái gì cơ? Hành sự gì?”



“Đương nhiên là chế tạo cơ hội thích hợp để anh đây có càng nhiều thời gian nói chuyện với Cố Thanh Vân.” Phó Minh Lễ nói đến đương nhiên.



Phó Tiểu Ngư: ……



Hai người tìm một hồi lâu mới nhìn thấy chủ nhân party Cố Thanh Vân ở hậu viện trống trải. Cô ấy cùng mấy người trẻ tuổi đang chơi xạ kích bên ngoài, nhân viên chuyên nghiệp phi đĩa ra, Cố Thanh Vân cầm đạn, súng nhắm chuẩn xạ kích, động tác chuẩn đẹp trai, kỹ thuật bắn súng rất chuẩn.



Phó Tiểu Ngư híp mắt đánh giá cô gái trong đám người sắp khiến anh em nhà họ Phó tranh đoạt kia: cô ấy rất cao, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, nhìn ra hơn 1m8, đứng ở trong một đám cả trai lẫn gái, tuyệt đối là hạc trong bầy gà.



Cô ấy cột đuôi ngựa thoải mái nhẹ nhàng, cổ buộc khăn lụa nhạt màu, mặc áo sơ mi xanh lục màu quân phục, túi xách cùng màu quần, chân mang quân ủng ngầu. Trang phục trung tính như vậy đặt ở trên người nam sinh không thấy không khoẻ, mà mặc ở trên người Cố Thanh Vân lại là vừa A vừa đẹp, làm người ta cảm thấy kinh diễm.



Lại có hai cái đĩa đồng thời bay ra, Cố Thanh Vân nhắm chuẩn, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, phanh phanh hai tiếng, hai cái đĩa theo tiếng mà vỡ nát.



Mọi người đồng thời phát ra tiếng hoan hô tán thưởng.



Cố Thanh Vân ném súng cho người trẻ tuổi bên cạnh nóng lòng muốn thử, câu khóe miệng, nghiêng người về một bên thì nhìn thấy anh em nhà họ Phó đang đến gần. Cô ấy nhướng mày, trên mặt treo nụ cười nhẹ, hữu hảo gật gật đầu với bọn họ.



Phó Tiểu Ngư đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi người ta, không nghĩ tới gót chân đột nhiên bị người ta đá thật mạnh, cô phản xạ có điều kiện mà rụt chân lại, thân thể nháy mắt liền mất cân bằng, sau khi lảo đảo về phía trước hai bước thì thẳng tắp bổ nhào về phía trước.



Trong nháy mắt té ngã, Phó Tiểu Ngư ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi mà mắng Phó Minh Lễ, tiện nhân này, vì chế tạo cơ hội có thể nói chuyện nhiều một chút với mỹ nữ vậy mà ám toán chính em gái ruột của mình!!



Nhưng mà, ở trong nháy mắt ngã xuống, phía trước có người nhẹ nhàng ôm lấy cô.



Phó Tiểu Ngư hoảng loạn mà vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó để đỡ, kết quả vội vàng làm lỗi, một phen liền bắt lấy …… ngực của đại mỹ nhân!



Trong nháy mắt bắt lấy, đầu Phó Tiểu Ngư trống rỗng, cảm nghĩ duy nhất chính là: Đại mỹ nhân không chỉ có dáng người đẹp, ngực cũng mềm……