Cố nãi nãi ôm chặt tôn nữ bảo bối vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vào lưng của tôn nữ, khuôn mặt lúc nào cũng đanh đá của bà, lộ ra một tia ôn nhu khó được.
Lại nói tiếp, Cố nãi nãi lúc còn trẻ rất xinh đẹp, cho nên mới được Cố gia gia sủng đến vô pháp vô thiên.
Nên dù là hiện tại tuổi lớn, Cố gia gia cũng vẫn như cũ sủng ái bà, cũng bởi vậy, tính cách của bà càng già càng không xong.
"Ngoan Bảo à, con làm sao vậy? Nãi nãi ở trong này a, nãi nãi ở trong này, con đừng sợ. . ."
Cố Linh ở trong ngực Cố nãi nãi khóc một hồi lâu:
"Nãi nãi, Linh Nhi thật sự rất sợ, Linh Nhi mơ thấy một lão gia gia tóc bạc trắng, còn mơ thấy người chết, ô ô ô. . . Con thật sự rất sợ. . ."
Cố nãi nãi vừa nghe đến lão gia gia râu trắng, bà không nghĩ nhiều, nhưng là vừa nghe đến tôn nữ bảo bối nói mơ thấy bản thân chết, vậy thì không giống nhau, thường thì một chính là đang nhắc nhở, chẳng lẽ nói bản thân thật sự sắp chết?
Nghĩ tới cái này, Cố nãi nãi cũng hoảng sợ: "Ngoan Bảo đừng sợ, nãi nãi vẫn còn tốt lắm, nãi nãi còn phải đợi Ngoan Bảo của nãi nãi xuất giá, nãi nãi chắc chắn sẽ không chết."
Trong lòng lại suy nghĩ, không được, ngày mai phải đi bái cùng Bồ Tát, sau đó thỉnh hòa thượng đoán mệnh nhìn xem.
Cố Linh: "Ô ô ô. . . Con. . . Linh Nhi còn mơ thấy lão gia gia râu trắng nói, phúc khí của con sắp không còn. . . Ô ô ô ô. . ."
Vừa nghe đến hai chữ phúc khí, Cố nãi nãi hoảng sợ. Bà sủng ái tôn nữ bảo bối là thật tâm, bởi vì cháu gái khá giống với bà thời còn trẻ, đương nhiên cũng có phúc khí quan hệ.
Bây giờ nghe tôn nữ bảo bối phúc khí nếu không có, trong đầu bà lại su nghĩ, chẳng lẽ nói cháu gái mơ thấy là. . . Thần tiên? Cố nãi nãi bình ổn lại tâm thần:
"Cháu nói cẩn thận lại cho nãi nãi nghe, chuyện này là như thế nào? Trong mộng mơ thấy những gì?"
Cố Linh đáng thương vô cùng gật gật đầu:
"Cháu mơ tháy một rừng cây, trong rừng cây ấy chúa nhặt được mấy quả trứng, cháu đang cao hứng có thể lấy nó để bối bổ cho nãi nãi, đột nhiên nghe được một tiếng kêu to tiếng, cháu nhìn lại, vậy mà là một con hổ lớn, cháu sợ vội vàng chạy. Chạy rồi chạy, ngay lúc sắp bị lão hổ vồ lấy, cháu thấy được trong rừng cây xuất hiện một ánh sáng, sau đó cháu chạy về phía sánh sáng đó, tiếp đó chính là một khu vườn xinh đẹp. Ở trong khu vườn đó, có một lão gia gia râu trắng ngồi ở chỗ kia, cháu xin lão gia gia cho cháu mọt chén nước, sau đó lão gia gia râu trắng nói với cháu, cháy vốn là thập thế đại thiện nhân đầu thai, cho nên kiếp này là một phúc hài tử, phúc khí tràn đầy. . . Lại khổ nỗi, người phúc khí là tạo phúc cho cả nhà, nhà chúng ta. . . Chúng ta có nhiều người quá, cho nên phân phúc khí của con. . ."
Cố nãi nãi vừa nghe, trong lòng giật mình. Năm đó khi vợ Lão nhị mang thai, bà đã đi bái Bồ Tát, thỉnh cầu cho bà một đại cháu trai. Kết quả gặp một người đạo sĩ, đạo sĩ nói, thai này của vợ Lão nhị là nữ hài tử, mà còn là phúc hài tử, có thể tạo phúc cho người nhà.
Chuyện này không ai biết, bởi vì bà sợ bị sau khi có người biết , đối với vợ Lão nhị không tốt, đối với hải tử trong nhà cũng không tốt, cho nên vẫn luôn lén gạt đi. Trong nhà ngoại trừ bà ra, không có người thứ hai biết, ngay cả lão nhân cũng không biết.
Mà nay, tôn nữ bảo bối vậy mà lại nói như vậy, vậy khẳng định đây là sự thật, không thì tôn nữ bảo bối sao biết được điều này? Lại cân nhắc, năm đó người mà bà gặp được, không phải là người râu trắng sao? Chẳng lẽ nói, đạo sĩ rây trắng kia chính là thần tiên?
Cố Linh nhìn dáng vẻ Cố nãi nãi trầm tư, cũng có thể đoán ra vài phần tâm tư của bà .
Trong tiểu thuyết, Cố Linh bị đạo sĩ nói là phúc hài tử sự tình, chỉ có một mình Cố nãi nãi biết được. Giờ phút này nếu nàng nói như vậy, Cố nãi nãi liên tưởng là chuyện tất nhiên.