Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm

Chương 4: Di dời thương tổn




Phòng tiếp khách rơi vào yên tĩnh, không một tiếng động.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Úc Bạch Hàm, chờ cậu trả lời cái vấn đề như kiểu "em và mẹ anh cùng rớt xuống sông thì anh cứu ai" này.

Úc Bạch Hàm hít sâu một hơi.

Cậu đang áp chế cái miệng cứ mở ra là xỉa xói người này của mình.

Thật ra cậu muốn nói với Tư Nguy: Nếu anh đã muốn lấy 1% kia như thế, vậy thì cho anh luôn 1%.

Sau đó Lục thị lấy 50% còn lại, gia đình vui vẻ.

Nhưng cậu có thể dự đoán được hậu quả của màn kiến tạo kia: Gói tẩy não nhất định phát tín hiệu cảnh báo!

Úc Bạch Hàm mím môi, nhẹ nhàng uống nước, "Không thì đem 1% kia để tạm chỗ em trước... Còn lại, chia đều cho anh ba và Lục tiên sinh."

Chẳng phải tất cả đều "yêu chiều" cậu lắm sao?

Không tới nỗi chỉ 1% cũng tiếc với cậu chứ.

Lục Hoán ma sát lòng bàn tay, cười như không cười mà nhìn Úc Bạch Hàm.

Tư Nguy cười một tiếng chế giễu, ánh mắt có chút lạnh lùng, "Tiểu Hàm thật sự không hiểu sao? 1% này cho em, vậy sẽ tính thành tài sản chung sau kết hôn của hai người."

Úc Bạch Hàm chớp mắt, kinh ngạc nhướn mày: Tên mù luật này đang dạy luật cho cậu sao?

Ánh mắt ngạc nhiên của cậu không giống giả vờ, Tư Nguy thấy thế, thái độ cũng hoà hoãn lại, "Bây giờ Tiểu Hàm đã biết, nghiêm túc nói chuyện chút nào."

Trong giọng nói cất giấu thâm ý.

Đây là cơ hội cuối cùng mà Tư Nguy dành cho cậu, xem xem "quân cờ" nghe lời nhất này có còn chịu khống chế của bọn hắn hay không.

Úc Bạch Hàm hạ mắt, tua nhanh một lượt cốt truyện trong đầu.

Trên chiếc bàn thấp trước mặt, tách trà đã thấy đáy.

Một giọt trà lạnh trượt khỏi thành ly sứ trắng, để lại những vệt nước đứt đoạn.

Suy nghĩ của cậu loạn thành một nùi.

Hai giây sau, Úc Bạch Hàm mở miệng, "Vậy anh ba 25%, Lục tiên sinh 26% đi."

Lục Hoán nhéo cổ tay cậu, vô thanh vô thức mà cong cong môi.

Sắc mặt Tư Nguy lập tức lạnh xuống.

Nhưng ngay sau đó, liền nghe thấy Úc Bạch Hàm nhẹ nhàng nói tiếp, "Anh ba nhường 1% cho tiên sinh, vậy không bằng tiên sinh cũng có thành ý một chút, nhường dự án Cung Sơn cho anh ba, được không?"

Lục Hoán bỗng nhiên nhướn mày nhìn cậu.

Tư Nguy cũng ngẩn người.

Úc Bạch Hàm cân nhắc thiết lập của bản thân hiện tại, ở điểm cân bằng của "con rối" và "kiều thê", cậu rụt rè lại to gan mà quấn lấy eo Lục Hoán, ngửa đầu hỏi, "Tiên sinh, được không?"

Lục Hoán nhìn chằm chằm cậu không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, Lục Hoán đang định mở miệng, bỗng nhiên cảm nhận được sau eo bị chọc vào, "......"

Úc Bạch Hàm chọc lên eo Lục Hoán. Một chút, một chút, lại một chút.

Vì để biểu hiện sự chân thành và khẩn thiết của mình, mỗi lần chọc lên eo Lục Hoán cậu đều vô cùng dùng sức, như thể đang cầm một cái máy khoan khoan vào tường.

Úc Bạch Hàm điên cuồng ám chỉ: Tôi giở trò sau lưng Tư Nguy đó, hoả tốc gật đầu!

...

Cậu nhớ tới một tình tiết vô cùng quan trọng trong nguyên tác.

Lúc Lục Hoán bị Tư gia chèn ép đến gần như cùng đường, dự án Cung Sơn trở thành con bài cuối cùng còn sót lại của hắn, cũng là hợp đồng duy nhất hắn cướp về được từ trong tay Tư gia.

Lục Hoán đem toàn bộ hy vọng ký thác ở dự án Cung Sơn, kết quả khi dự án sắp hoàn thành, tác giả đột nhiên ra tuyệt chiêu, dùng một trận lở đất trực tiếp đem toàn bộ dự án chôn vùi.

Giống như trời cao cũng không cho phép Lục Hoán sống.

Úc Bạch Hàm chọc chọc eo Lục Hoán, nghĩ thầm: Vừa hay nhân cơ hội này, nhường phúc lành đấy lại cho Tư gia.

Dù sao Tư gia mạng cứng, cứ thoải mái ha ha*.

*(Tác giả chơi chữ: 嚯là tiếng cười lớn, đồng âm với 活: sống. 随便嚯嚯 đọc nghe như "Sống sao cũng được.")

Úc Bạch Hàm chọc rồi chọc, một bàn tay to đột nhiên bắt được bàn tay đang múa may của cậu. Lục Hoán trở tay, đem ngón tay kia của Úc Bạch Hàm nắm chặt trong lòng bàn tay, kéo rời khỏi lưng hắn.

Đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cậu hai giây, sau đó môi mỏng hé mở, "Được."

Úc Bạch Hàm chớp chớp mắt: Hả?

Thế mà đã đáp ứng rồi? Đơn giản như vậy?

Buff giảm trí tuệ trong nguyên tác của Lục Hoán không phải vẫn còn đấy chứ?

Tư Nguy cũng không nghĩ tới, Lục Hoán vậy mà lại đồng ý.

Dự án Cung Sơn hắn ta biết, là một tảng thịt mỡ.

Nếu Lục gia đồng ý rời khỏi tranh giành, vậy bảo hắn dùng 1% ruồi muỗi này tới đổi có tính là gì?

Tư Nguy sợ Lục Hoán đổi ý, đồng ý ngay lập tức, "Được thôi, vậy cứ thế mà làm. Chỉ là nói miệng không có căn cứ, để Lục tổng lập một tờ cam kết không quá đáng chứ?"

Lục Hoán phân phó, "Diêu Tinh Nhiễm."

"A... Vâng." Diêu Tinh Nhiễm lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, dừng một chút như muốn nói lại thôi, mới xoay người đi xuống chuẩn bị.

Trước khi ra ngoài, Diêu Tinh Nhiễm không thể không quay đầu lại liếc nhìn Úc Bạch Hàm một cái, rất giống đang nhìn một tiểu yêu tinh hại nước hại dân.

Công trình lớn vài tỷ nhân dân tệ, cứ như vậy mà tặng đi rồi!

Cuộc đàm phán lần này xem như đã kết thúc, bầu không khí trong phòng tiếp khách cũng thoải mái trở lại.

Úc Bạch Hàm vừa rồi uống quá nhiều nước trà, bây giờ chỉ cảm thấy "tiểu ý dạt dào."

*(Cải biên từ "Tiếu ý dạt dào").

Cậu nói với Lục Hoán, "Tôi đi vệ sinh."

Tư Nguy liếc mắt đánh giá, như là trêu đùa, "Đi vệ sinh cũng phải nói với nhau một tiếng, tình cảm chồng chồng các cậu đúng là tốt thật đấy."

Úc Bạch Hàm đang lách khỏi người Lục Hoán đi ra ngoài, nghe vậy vấp một cái.

Đây không phải là phép lịch sự sao?

Lục Hoán mắt lanh tay lẹ, nắm gáy áo cậu kéo lên.

Úc Bạch Hàm một tay chống ở trên đùi Lục Hoán, quay đầu nhìn lại, vừa lúc hai mắt chạm nhau - Gương mặt kia của Lục Hoán phóng đại ở cự ly gần, vẫn như cũ đẹp trai vô bờ.

Ánh mắt Tư Nguy từ phía sau xuyên tới.

Úc Bạch Hàm nhẹ nhàng, "Cảm ơn Lục tiên sinh."

Lục Hoán lộ ra ánh mắt thưởng thức, như xem kịch mà cong cong môi, "Không có gì."

Úc Bạch Hàm, "..."

Gáy cậu vừa lúc đối diện với Tư Nguy. Ỷ vào tình thế người kia không nhìn thấy, Úc Bạch Hàm bỗng nhiên cười với Lục Hoán, thổi một cái hôn gió: Moaz moaz chíuuu =3=

Sau đó thừa dịp Lục Hoán còn chưa hoàn hồn, liền nhanh chóng đứng dậy bay khỏi cửa.

"Cạch", cửa phòng khách đóng lại.

Khoảnh khắc lén lén lút lút tán tỉnh kia cũng bị bỏ lại phía sau cánh cửa.

...

Nhà vệ sinh cách góc ngoặt hành lang chưa đầy mười mét.

Toàn bộ mặt tường đều được ốp gạch sứ đen bóng, vừa hoành tráng lại vừa sang trọng. Úc Bạch Hàm nhìn quanh một vòng, cảm giác chỉ cần trải một cái thảm đỏ là có thể trực tiếp đi catwalk luôn.

Bồn rửa tay được thiết kế ở khu vực công cộng bên ngoài nhà vệ sinh, ngay đối diện với hành lang.

Úc Bạch Hàm đi vệ sinh xong, ra ngoài rửa tay rồi lại cúi người rửa mặt. Một tay mới vừa lau nước trên mặt xuống, thông qua tấm gương đã trông thấy Tư Nguy đang đứng ngay phía sau mình.

Bóng người cao gầy đứng nơi cánh cửa, lặng yên không một tiếng động.

Cục tức đang đè nén trong lòng Úc Bạch Hàm suýt chút nữa phóng lên luôn! Cậu lấy lại bình tĩnh quay đầu, gọi một tiếng, "Anh ba."

Tư Nguy hơi nheo mắt, nói thẳng vào vấn đề: "Sao mày biết chuyện dự án Cung Sơn?"

Úc Bạch Hàm thuận miệng nói bậy, "Thấy nó trong thư phòng của Lục tiên sinh."

"Mày vào thư phòng của hắn rồi? Lúc nào?"

"Tối hôm qua."

Sau hai giây trầm mặc, Tư Nguy bỗng nhiên tiến lên một bước.

Ánh mắt quét qua khuôn mặt đầy nước của cậu, sau đó dọc theo vết nước lan xuống, nhìn chằm chằm vào cổ áo thấm ướt của Úc Bạch Hàm.

"Ngủ với Lục Hoán rồi?"

Úc Bạch Hàm:...

Đúng là tâm linh tương thông, 1 like.

Úc Bạch Hàm rũ mi, yết hầu khẽ động, "Ừm."

Tư Nguy nhướn mày, giọng điệu lười biếng mà tuỳ tiện, "Mày đúng là hữu dụng hơn tao tưởng nhiều đấy."

Toàn bộ hành lang vắng tanh, không một bóng người.

Tư Nguy đè nặng thanh âm, cũng không sợ có người khác nghe thấy.

Úc Bạch Hàm nghĩ đến một thoáng kinh hồng* tối hôm qua, đáy lòng hổ thẹn: Không, cậu vẫn còn chưa đủ hữu dụng.

*(Một thoáng kinh hồng: Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, mà đã bị vẻ đẹp của người làm cho rung động nhung nhớ.)

Bằng không khẳng định tối hôm qua nửa chương đều là XXXXXXXXX.

Vừa nghĩ tới, trong đầu cậu đã tự động nảy ra vô số tình tiết có liên quan, nhất thời quên mất trả lời.

Tư Nguy nhìn bộ dạng đờ đẫn uỷ khuất của Úc Bạch Hàm, cười nhạo một tiếng, "Thật không biết Lục Hoán nhìn trúng thứ gì của mày nữa? Mà như vậy cũng tốt, chúng mày muốn tình nồng ý mật thế nào tao không quan tâm, chỉ là..."

Hắn tạm dừng một chút, xung quanh trong vòng một tấc yên tĩnh trở lại.

Úc Bạch Hàm lấy lại tinh thần giữa một đống XXX, ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta.

Tư Nguy vươn tay ấn lên bờ vai gầy của Úc Bạch Hàm, dưới lòng bàn tay là cổ áo đã thấm ướt. Hắn dùng ngón tay cái ấn mạnh vào xương quai xanh nhô ra của cậu, như thể cảnh cáo.

"Đừng quên mày lớn lên ở đâu, và mang thân phận gì."

"..."

Úc Bạch Hàm bình tĩnh: Cậu lớn lên trong xã hội pháp trị, thân phận công dân, cảm ơn.

Tư Nguy nhìn cậu vẫn luôn cúi đầu yên lặng tiếp thu tẩy não, bèn hài lòng thu tay, lùi lại một bước. Nói cũng nói đủ rồi, hôm nay hắn cũng hứng được kinh hỉ ngoài ý muốn, không cần thiết phải cắm cọc ở đây nữa.

"Tao đi đây, nhớ tuỳ thời chờ thông tin."

Úc Bạch Hàm ngoan ngoãn trả lời, "Vâng." Mau bò đi đi.

Sau vài bước, bóng dáng Tư Nguy liền biến mất ở chỗ ngoặt hành lang.

...

Lúc Úc Bạch Hàm ra tới hành lang, vừa lúc gặp Diêu Tinh Nhiễm đang vội vội vàng vàng.

Diêu Tinh Nhiễm thấy cậu thoáng chốc sửng sốt, ánh mắt lại trở nên phức tạp.

Yêu phi đó, yêu phi!

Úc Bạch Hàm không biết suy nghĩ trong lòng cô, hỏi, "Thư ký Diêu, Lục Hoán đâu?"

Diêu Tinh Nhiễm bình tĩnh lại, "Lục tổng đang ở phòng dự án, tôi quay lại giúp ngài ấy lấy tài liệu."

Úc Bạch Hàm đi theo cô vào phòng chủ tịch, "Vậy tôi đợi anh ấy ở đây."

Văn phòng rộng lớn được chiếu sáng lộng lẫy, tầm nhìn cũng rất tốt.

Đối diện với cửa là bàn làm việc của Lục Hoán, một bên là tủ sách và một phòng khách nhỏ, bên còn lại là phòng nghỉ riêng của Lục Hoán.

Bây giờ đã hơn mười một giờ.

Úc Bạch Hàm không biết Lục Hoán khi nào mới trở về, cổ áo cậu mới bị ướt lúc rửa mặt, lạnh căm căm mà dán lên ngực.

Còn bị Tư Nguy xoa thành một nùi nhăn nhúm, cứ cảm thấy sẽ bị hàn khí xuyên tim.

Cậu quay đầu hỏi Diêu Tinh Nhiễm có bộ quần áo nào để thay không, Diêu Tinh Nhiễm cầm tài liệu đang định ra khỏi cửa, chần chờ nói, "Phòng nghỉ có quần áo dự phòng của Lục tổng."

"Vậy phiền cô giúp tôi hỏi anh ấy một câu."

Diêu Tinh Nhiễm nói thầm trong lòng: Lục tổng cũng bị cậu mê hoặc đến thất điên bát đảo rồi, mặc một bộ quần áo mà còn phải hỏi sao?

Nhưng cô vẫn gọi điện thoại cho Lục Hoán.

"Lục tổng, là tôi... Không phải, tài liệu tôi tìm thấy rồi. Chỉ là... Ừm, Lục phu nhân hỏi có thể mượn quần áo ngài mặc được không."

Úc Bạch Hàm bị câu "Lục phu nhân" kia chọc cười.

Lục phu nhân, cũng không biết Lục Hoán nghe xong sẽ phản ứng như thế nào.

Diêu Tinh Nhiễm rất nhanh đã cúp điện thoại, mang theo vẻ mặt "Tôi biết ngay" nói với Úc Bạch Hàm, "Lục tổng nói, cứ thoải mái mặc."

Thực ra câu gốc hắn nói là "tuỳ", có điều chắc cũng là ý "thoải mái mặc" thôi mà, phải không?

"Cảm ơn." Úc Bạch Hàm quay đầu bước vào phòng nghỉ.

...

Phòng nghỉ riêng của Lục Hoán có phong cách rất giống với phòng ngủ chính của Lục gia.

Tổng thể là màu xanh xám khói pha bạc, điểm xuyết thêm một vài vật trang trí, trông vừa đơn giản mà lại sang trọng.

Tủ quần áo chiếm toàn bộ bức tường, Úc Bạch Hàm mở ra xem: Hai dãy tây trang cao cấp chỉnh tề, sử dụng cho vô số các dịp khác nhau.

Cậu không mặc được mấy thứ này, tìm kiếm một lúc cuối cùng cũng tìm thấy một vài chiếc áo phông kiểu cách bình thường ở trong cùng, Úc Bạch Hàm chọn một chiếc màu nhạt mặc vào.

Mặc dù Lục Hoán trông có vẻ gầy, nhưng hắn cao hơn Úc Bạch Hàm rất nhiều.

Úc Bạch Hàm kéo kéo cổ áo to rộng, tiếc nuối trong lòng: Tình tiết truyện kinh điển cỡ vậy. Nếu đây không phải là một cuốn chiến văn, chiếc áo phông này đủ để tác giả viết từ phòng nghỉ đến phòng tắm, văn phòng, cửa sổ sát đất, bãi đậu xe ngầm...

Không thể tưởng tượng tiếp nữa, nếu cứ tiếp tục thì chương này sẽ bị khoá mất.

Úc Bạch Hàm thay quần áo xong Lục Hoán vẫn còn chưa về, cậu đành ngồi trên ghế xoay phòng nghỉ chơi điện thoại.

Game xe bay mới vừa chơi được hơn mười phút, một tin nhắn đột nhiên bật ra. Úc Bạch Hàm bị chắn tầm nhìn, chớp mắt liền lật xe.

Người gửi: [Tư Nguy]

Úc Bạch Hàm, "..."

Biết ngay cứ liên quan đến Tư gia là không có chuyện gì tốt.

Thoát game, mở tin nhắn, liền trông thấy hai tin nhắn không chút bổ ích nào.

[Tư Nguy]: Thân mật với Lục Hoán nhiều vào.

Úc Bạch Hàm: Còn phải để anh nói à.

[Tư Nguy]: Đừng để tao biết mày làm ra chuyện gì sai lầm.

Úc Bạch Hàm hiểu ý tứ của tin nhắn này. Dự án Cung Sơn lấy được quá thuận lợi, Tư Nguy cũng không bị ngu, về sau nhất định sẽ điều tra kĩ càng.

Chỉ là điều tra thì cứ điều tra đi, bên trong lại cũng chẳng có trò mèo gì.

Cho dù sau này có lở đất, vậy có thể trách được cậu sao? Cậu cũng không phải là Đất Mẹ.

[Úc Bạch Hàm]: Ừm, biết.

Cậu gửi xong tin nhắn, nhìn thấy tên liên lạc của Tư Nguy, ha hả cười, động thủ sửa lại.

Si—wei—sui. *(đánh vần tên của Tư Nguy)

Trong nhà xếp thứ ba.

Không bằng gọi là [suy tam nhi].*

*(Suy trong suy vong, phiên âm là shuai, đọc giống với sui bên trên, gọi tam nhi vì là con thứ ba:)))).

Úc Bạch Hàm "he he he he" sửa liên lạc, hoàn toàn không chú ý tới cánh cửa lớn phía sau lưng mở từ lúc nào.

Thẳng đến khi chiếc ghế xoay bị một bàn tay "ta da" xoay lại.

Úc Bạch Hàm trợn tròn mắt, trông thấy Lục Hoán đang đứng chình ình trước mặt mình.

Đèn trong phòng nghỉ là màu sáng trắng, Lục Hoán cởi áo khoác, trên người chỉ mặc một kiện áo sơ mi trắng và quần âu màu xám bạc, toàn thân toát ra khí chất cao quý.

Hắn một tay đút túi quần, một cái tay khác ấn lên khoé môi còn lưu lại nét cười lạnh chưa tan của Úc Bạch Hàm, không chút để ý mà cười cười.

"Bạch Hàm của chúng ta, còn có hai bộ mặt cơ à?"

Úc Bạch Hàm, "..."