Hoa Ngũ đưa Úc Bạch Hàm đến cổng đại học C.
Úc Bạch Hàm đi vào trong, chẳng mất bao lâu đã tìm thấy tòa nhà ký túc xá.
Gian phòng mà Tiết Cần xin giúp cậu nằm ở tầng 5, là tầng dành cho nghiên cứu sinh. Úc Bạch Hàm xách hành lý đi lên, quẹt thẻ phòng rồi đẩy cửa, đèn vừa sáng lên, một căn phòng sạch sẽ gọn gàng đập vào mắt.
Nhìn có vẻ là phòng cho hai người ở, còn có riêng một phòng vệ sinh, một bộ chăn đệm mới tinh được đặt trên giường.
Úc Bạch Hàm dọn giường trước rồi mới sắp xếp hành lý.
Lúc xếp đồ, dưới tay bỗng nhiên "leng keng" một tiếng, giây tiếp theo, cậu xách ra một đôi tai mèo.
"......"
Shh, cậu để nó trong cặp sách, cứ thế mà mang luôn đến đây.
Nhưng mà cũng chẳng sao, nếu để ở nhà mà bị Lục Hoán nhìn thấy, vậy thì chẳng còn bất ngờ gì nữa cả.
Úc Bạch Hàm rất vừa lòng với sự vô tình "gãi đúng chỗ ngứa" này.
Cậu đang định nhét tai mèo vào lại cặp sách, bỗng chợt khựng lại. Nhìn chằm chằm cái lông xù kia vài giây, cuối cùng vẫn là không nhịn được cầm lấy nó đeo lên đầu - "leng keng".
Đừng trách cậu ngứa tay, ai mà có thể từ chối mèo con nhỏ được cơ chứ!
Úc Bạch Hàm đeo xong bèn ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của mình phản chiếu trên cửa sổ kính trước bàn học. Một đôi tai mèo xù xù dựng đứng trên đỉnh đầu, mái tóc mềm mại xoã ra ôm lấy phần chân cái tai, hoàn mỹ hoà vào làm một với nhau.
Cậu hít một hơi thật sâu.
... Tiểu yêu tinh này ở đâu ra đây?
Úc Bạch Hàm hoảng hốt chớp chớp mắt, sau đó lại vuốt ngực: Ầu, thì ra lại chính là bản thân mình.
Úc Bạch Hàm lấy lại bình tĩnh, sau đó lôi điện thoại ra chụp vài tấm selfie làm kỷ niệm.
Cậu chụp xong lại mở WeChat ra nhìn lướt qua.
WeChat không có tin nhắn gì mới, cuộc đối thoại của cậu và Lục Hoán vẫn dừng ở tin nhắn hắn nói phải khuya mới trở về.
Cũng đúng, giờ này Lục Hoán phỏng chừng còn đang bận đi xã giao.
Úc Bạch Hàm rất hiểu chuyện mà đóng WeChat lại.
Không sao, khi Lục Hoán tan làm về nhà, sẽ có một đoạn "chim nhỏ call back" kinh điển đang chờ đợi hắn ~.
Cũng chẳng biết chú Phùng có thể diễn tả lại một cách sinh động và chuẩn xác nhất lời nhắn của cậu hay không.
Úc Bạch Hàm nghĩ nghĩ, lại không nhịn được phun ra một chuỗi tiếng cười "Ha ha ha". Cậu cười đến mức cả người run rẩy, chiếc chuông trên đỉnh đầu cũng "leng keng leng keng" mà vang lên không ngừng.
Đang run rẩy, bỗng nghe thấy ngoài cửa vang lên mấy giọng nói:
"Đệt mợ, ai đang doạ ma vậy?"
"Nói linh tinh gì đấy, ma ở đâu ra mà ma."
"Nhưng cái giọng cười với cái tiếng chuông kia nghe kinh dị vãi..."
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
Úc Bạch Hàm, "......"
Cậu nhẹ nhàng tháo tai mèo xuống, rất yên phận mà chuẩn bị đi ngủ.
...
Tiết học buổi sáng bắt đầu lúc 8 giờ.
Khu ký túc xá chỉ cách viện Văn học mười phút đi bộ, Úc Bạch Hàm thức dậy lúc 7 rưỡi, vẫn còn dư dả thời gian để mua bữa sáng trên đường.
Cậu đang xách bánh sandwich cuộn với sữa đậu nành đi xuyên qua hàng cây xanh thì đụng phải Tôn Dĩ Thanh.
Đối phương vừa mới từ phía cổng trường quay trở lại, sương sớm lạnh lẽo dường như vẫn còn đọng trên vai.
Úc Bạch Hàm gọi hắn dừng lại, hỏi: "Sáng sớm ra cậu đi đâu mà mới về vậy?"
Tôn Dĩ Thanh đứng lại trước mặt cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chiến thắng, "Không ngoài dự liệu của tôi, tờ mờ sáng đi ngồi canh, nhanh tay cướp được một bộ não mới."
"......"
Cả người hắn thoạt nhìn vô cùng sảng khoái.
Úc Bạch Hàm xem mà hốt.
Tôn Dĩ Thanh như vậy, trông cực kỳ giống cậu của trước kia, rạng sáng đặt đồng hồ báo thức đi nông trường QQ của người khác trộm lương thực.
Đang nghĩ ngợi, Tôn Dĩ Thanh bỗng cắt ngang mạch tư tưởng của cậu, "Sao cậu cũng đến sớm thế?"
Úc Bạch Hàm lấy lại tinh thần, "Hôm nay có tiết sớm."
"Ồ." Ánh mắt Tôn Dĩ Thanh rơi vào túi đồ ăn bên người cậu, "Mua ở căng tin số hai? Tôi cứ tưởng cậu ăn sáng ở nhà rồi mới đi học."
Úc Bạch Hàm giải thích: "Hôm qua tôi về nhà dọn đồ chuyển đến ký túc xá rồi."
Vừa dứt lời, ánh mắt đối diện bỗng chốc dịch đến trên mặt cậu, đáy mắt bình tĩnh dường như hơi chấn động!
Khuôn mặt mưu lược kia của Tôn Dĩ Thanh hiếm hoi mà nứt ra một vết.
Úc Bạch Hàm:?
Cậu cẩn thận thò mặt lại gần, "Làm sao vậy?"
Cứ như ván cờ đang đi tới nước cuối cùng bỗng bị người ta chiếu tướng hết cờ.
"......"
Đường cây yên tĩnh lâm vào trầm mặc mười giây.
Một hồi lâu sau, Tôn Dĩ Thanh mới đẩy đẩy mắt kính, "Không có gì."
Úc Bạch Hàm nhìn chằm chằm khóe miệng đã kéo thành một đường thẳng của hắn, "Nhưng cậu không cười nữa."
Tôn Dĩ Thanh nhìn cậu, trưng ra một nụ cười nhuốm đầy mỏi mệt.
Úc Bạch Hàm thương hại: Xem ra là ngồi xổm lâu đến nỗi đầu óc cũng mệt luôn rồi, y chang cậu năm đó đi trộm lương thực.
Đúng lúc cậu cũng đang vội lên lớp, bèn chào tạm biệt Tôn Dĩ Thanh, "Trở về cho đầu óc cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi học đây."
Tôn Dĩ Thanh nhẹ giọng, "Được."
·
Úc Bạch Hàm tạm biệt Tôn Dĩ Thanh, vội vàng chạy vào lớp.
Cậu học xong tiết đầu tiên của buổi sáng rồi lại đi tự học, đến tối còn bị Hà Việt lôi đến CLB luyện bắn tên thêm một lúc, mỹ miều gọi là "kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi".
Luyện bắn xong về phòng cả người mệt mỏi, Úc Bạch Hàm tắm rửa rồi lên giường ngủ luôn. Ngày hôm sau lại tiếp tục dậy sớm đi học.
Hai ngày này có thể nói là trôi qua một cách vô cùng phong phú. Mãi đến trưa thứ sáu cậu mới được rảnh rỗi một chút, nằm ở ký túc xá lướt điện thoại.
Trên WeChat, Lục Hoán vẫn chưa gửi tin nhắn gì cho cậu.
Úc Bạch Hàm thấu hiểu: Bạn học Lục của chúng ta đang bận kiếm tiền nuôi gia đình, tốt nhất đừng nên làm phiền anh ấy.
Dù sao tối nay cậu cũng sẽ về nhà, có nói gì thì chờ gặp nhau rồi nói cũng được. Tương phùng sau hai ngày chia ly, vừa hay còn có thể mang "món quà" trễ hẹn này tặng cho hắn.
Úc Bạch Hàm tính toán vô cùng thoả đáng.
Cậu đã nói trước với Hoa Ngũ 5 giờ chiều phải đến đón mình, nên lúc này dứt khoát ở lại ký túc xá đọc sách luôn, không buồn lượn lờ đi đâu.
...
Cậu ở bên này cảm thụ năm tháng yên bình.
Lục gia ở đầu bên kia cũng chào đón một một buổi chiều vui vẻ.
Ba, bốn giờ chiều là thời gian Phùng quản gia rảnh rỗi nhất. Hôm nay vẫn như thường lệ, ông dựa vào sofa trong phòng khách phụ, mở app lên, tiếp tục theo dõi cuốn tiểu thuyết đang đọc dở: của mình.
Phông chữ trong app quá nhỏ, chú Phùng theo thói quen bật tính năng "Đọc sách" lên.
Xong xuôi, ông phơi mình trong nắng chiều, nhắm mắt đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết.
Chẳng biết qua bao lâu, một tiếng mở cửa rất nhẹ vang lên. Thanh âm hỗn loạn hoà vào với giọng đọc diễn cảm đang bật ở mức lớn nhất của app đọc truyện, không hề kinh động đến vị quản gia đang nằm trên sofa.
Ở huyền quan, Lục Hoán đang mở cửa vào nhà.
Hôm nay là thứ sáu, công việc bận rộn lúc trước cũng vừa vặn hoàn thành xong. Hắn dứt khoát cho những nhân viên đã tăng ca thời gian vừa rồi được về sớm một tiếng, chính hắn cũng về nhà sớm nghỉ ngơi.
Cánh cửa vừa đóng lại, hắn bỗng nghe thấy một giọng nói như có như không phát ra từ sườn bên phòng khách.
Động tĩnh trong phạm vi mười mét.
Phản ứng đầu tiên của hắn là, Úc Bạch Hàm đã trở về.
Ngón tay đặt trên tủ giày của Lục Hoán hơi cuộn lại, thay xong giày liền lập tức đi về phía phòng khách phụ.
Khi hắn đi tới nơi mới phát hiện, người tạo ra thanh âm đấy lại là Phùng quản gia.
Đồng thời, nội dung cuốn tiểu thuyết bay qua tai hắn, từng câu từng chữ vô cùng rành mạch:
"Hắn từng nghĩ rằng, cho dù có mặc kệ cô ấy đến thế nào, thì cô ấy vẫn sẽ ở nơi đó."
"Chỉ là ba ngày không về nhà mà thôi. Cô ấy yêu hắn như vậy, sao có thể rời đi chẳng quay đầu lại?"
"Nhưng không ngờ, lần này, cô ấy thật sự đã đi rồi."
"Cô ấy đi rồi, hắn cũng phát điên rồi! Hắn nhìn cô ngồi trên ghế lái phụ của một người khác, khóe mắt đỏ ngầu: Em chỉ đang cố ý chọc giận tôi thôi, đúng không?"
"......"
Giọng đọc diễn cảm run rẩy chui vào lỗ tai.
Lục Hoán đứng ở cửa phòng khách phụ, đáy mắt âm trầm như bóng đêm.
Đại khái là không nghĩ đến chuyện Lục Hoán sẽ về sớm như vậy, chú Phùng vẫn còn đắm chìm trong tiểu thuyết, không cách nào thoát ra.
Ông nghe mà như si như say, đến đoạn cảm động còn đập mạnh vào ghế sofa dưới thân, "Tận ba ngày không về nhà. Phải đuổi theo vợ đi chứ trời! Phải đuổi theo!"
"........."
"Chú Phùng."
Giọng nói lạnh lùng cuối cùng cũng đánh thức lão quản gia đang đấm đá loạn xạ trên sofa.
Chú Phùng giật mình mở mắt ra, trông thấy Lục Hoán mặt không cảm xúc đứng ở trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo.
Ông nhanh chóng ấn di động đứng dậy, "Sao ngài đã về rồi ạ?"
Lục Hoán bình thản, "Xong việc sớm."
Sau vài giây, hắn lại mở miệng, "Cậu ấy còn chưa về?"
Chú Phùng liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, "Vâng ạ, vẫn chưa."
Bây giờ mới bốn giờ rưỡi, Hoa Ngũ chắc cũng mới vừa ra ngoài đi đón người.
Không ai nói gì, tiếng đọc truyện trong app cũng đã ngừng, trong phòng bỗng trở nên có chút yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ngoài sân thổi qua cỏ cây, phát ra từng cơn "xào xạc".
Chú Phùng đang định nói tiếp, chợt bỗng thấy Lục Hoán xoay người bỏ đi, chỉ quẳng lại một câu, "Cơm tối chuẩn bị phần cho hai người."
Nói xong xuyên qua phòng khách, bước nhanh khỏi cửa.
Cửa lớn "rầm" một tiếng đóng lại! Phùng quản gia đứng trong phòng còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
... Cơm tối, không phải vốn là chuẩn bị cho hai người sao?
Ngoài sân vang lên tiếng khởi động xe, chú Phùng bỗng hồi tưởng lại giữa muôn vàn hoảng hốt:
Nhớ lại thì, hôm ấy ông chỉ lo bắt chước. Có nói với ngài Lục chuyện thiếu gia Bạch Hàm chỉ ở ký túc xá hai ngày chưa nhỉ?
·
Ký túc xá Đại học C.
Úc Bạch Hàm đang bận rộn dọn giường, sắp xếp đồ đạc để lát nữa mang về nhà.
Mười phút trước Hoa Ngũ gửi tin nhắn qua, nói cậu ta đã ra ngoài đi đón cậu, giờ này không bị tắc đường, ước chừng nửa giờ nữa sẽ đến nơi.
Úc Bạch Hàm vừa dọn giường xong thì điện thoại trên bàn rung lên.
Úc Bạch Hàm ngó qua nhìn, màn hình hiển thị người gửi: 【 Cá 】.
Hở? Lục Hoán??
Cậu bước thật nhanh đến cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra.
【 Cá 】: Ở đâu?
【 Your 】: Đang ở ký túc xá trường nè, sao vậy?
【 Cá 】: Gửi định vị cho tôi, tiện đường tới đón cậu.
Ầu, lại là tiện đường~
Vậy thì cứ tiện đường cũng được.
Úc Bạch Hàm vui vẻ tiếp nhận cái "tiện đường" của hắn, gửi định vị cho Lục Hoán xong liền gửi tin nhắn cho Hoa Ngũ.
【 Your 】: Mau quay xe về nhà, đừng tới đón tôi nữa!
Hoa Ngũ chắc là đang lái xe, trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua luôn, ngữ điệu nghe có vẻ như không thể tưởng tượng nổi, "Cái gì??"
【 Your 】: Mau về đi. [ chọc một cây sào phơi đồ ra ]
Hoa Ngũ, "???...... Ok."
Sau khi dùng cây sào chọc Hoa Ngũ đầy dấu chấm hỏi quay về nhà, Úc Bạch Hàm ngồi trong ký túc xá đợi Lục Hoán đến đón.
Gần ba mươi phút trôi qua.
Úc Bạch Hàm liếc nhìn điện thoại, Lục Hoán vẫn chưa gửi tin nhắn bảo cậu xuống.
Câu tự hỏi: Từ công ty đến trường mất nhiều thời gian đến vậy sao?
Cậu đang định gọi điện hỏi thăm, bỗng nhiên cửa ký túc xá bị gõ vào hai tiếng. Sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: "Là tôi."
Úc Bạch Hàm kinh ngạc quay đầu lại: Lục Hoán sao lại trực tiếp đến ký túc xá tìm cậu?
Omg, Lục Hoán thật là...
Cứ như tiểu biệt thắng tân hôn* vậy ~
Cậu ngượng ngùng mím môi, đang định đứng dậy đi mở cửa. Động tác chợt khựng lại, cậu nhìn về phía chiếc tai mèo trên bàn.
Ánh mắt Úc Bạch Hàm rơi trên đó hai giây, đột nhiên mỉm cười.
...
Lục Hoán đợi hơn mười giây ngoài cửa vẫn không nghe thấy cậu trả lời, hắn khẽ cau mày, đang định gõ cửa lần nữa, tiếng mở khoá "cạch cạch" vang lên.
Ngay sau đó, cánh cửa ký túc xá nhạt màu mở ra.
Trong nháy mắt, ánh sáng từ bên trong căn phòng chạy xuyên qua cánh cửa, chiếu sáng toàn bộ hành lang tối tăm phía sau hắn. Dưới ánh sáng rực rỡ được phóng đại, hắn nghe thấy một tiếng "leng keng".
Lục Hoán nhướn mày.
Một đôi tai mèo xù xù bất ngờ xuất hiện trước mắt hắn, khiến người không kịp phòng bị.
Hô hấp theo bản năng ngừng lại.
Tầm mắt hắn dịch xuống dưới, đối diện với khuôn mặt trắng trẻo của Úc Bạch Hàm. Đôi mắt kia đen láy sáng ngời, cánh môi nhạt màu đầu tiên là hơi dè dặt mím lại, sau đó rất nhanh chóng nhếch lên, "Đàn anh Lục là đích thân đến mở quà đó sao?"
*Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.