Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 99




Ninh Tễ bình tĩnh nêu ra suy nghĩ của mình, như thể chẳng qua đây chỉ là một chuyện bình thường. Nhưng Sở Tẫn Tiêu lại vui vô cùng, sau khi phản ứng lại hắn gần như không cách nào kiềm chế được niềm vui của mình.

Nếu không phải biết trước công chúng da mặt của sư tôn mỏng thì có lẽ hắn đã làm ra ít chuyện quá đáng rồi.

"Sư tôn, người nói thật chứ?" Dù biết rằng sư tôn nhất ngôn cửu đỉnh nhưng Sở Tẫn Tiêu vẫn nhịn không được hỏi lại lần nữa.

Ninh Tễ chỉ nhấc áo choáng lên, để lộ ra đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Lúc này đã xử lí xong lính Ma tộc tự hàng, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía này. Ngay từ đầu họ không biết rõ kiếm tôn và Long quân nắm tay nhau.

Tư thế như vậy đã hoàn toàn vượt qua quan hệ sư đồ, mọi người tròn mắt nhìn, có hơi hoang mang.

Bọn họ chưa từng gặp chuyện như vậy, nhưng thái độ thẳng thắn của Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu lại đè sự ngạc nhiên trong lòng họ xuống.

Sau khi thể hiện thái độ của mình, chuyện còn lại Ninh Tễ giao cho Sở Tẫn Tiêu. Lúc này mọi việc kết thúc, hiếm khi y có vài phần hào hứng, rất hứng thú nhìn Sở Tẫn Tiêu.

Vị Long quân bước ra từ biển máu có vẻ ngoài tuấn tú khí chất cao quý. Khi đứng chung một chỗ với kiếm tôn chỉ khiến lòng mọi người bất giác hiện ra hai từ "xứng đôi".

Chuyện coi thường luân lý như vậy vì tu vi và thân phận của hai đương sự mà ngoài ngạc nhiên ra, mọi người không dám có ý nghĩ gì không tốt.

Khi hai người đứng cùng một chỗ, dường như không cho ai khác xen vào. Dược Mục đã sớm đoán được chuyện này, hiện giờ cũng không ngoại lệ.

Sở Tẫn Tiêu dùng linh lực ủ ấm bàn tay lành lạnh của sư tôn rồi xoay người nói: "Ít ngày nữa bản quân sẽ tổ chức nghi thức hợp tịch cùng kiếm tôn, đến lúc đó sẽ đãi tiệc ở Long vực, mong lúc chiêu đãi chư vị sẽ không từ chối."

Từ lâu hắn đã trưởng thành thành dáng vẻ một mình gánh vác mọi việc, khi uy áp thuộc về Long tộc bao phủ lên trời Ma vực, Sở Tẫn Tiêu vừa dứt lời là một khoảng yên lặng, sau đó là một loạt các âm thanh chúc mừng.

Cách làm này của hắn quả thực có hơi ngang ngược.


Ninh Tễ nhìn hắn rồi mỉm cười.

"Ta cũng nào để ý ánh mắt của người khác." Y nói.

Sở Tẫn Tiêu lại nói: "Nhưng ta không muốn bọn họ bàn tán sau lưng sư tôn."

Sư tôn của hắn chính là thần minh trong lòng hắn, hắn không muốn đối phương chịu bất kỳ phê bình gì, dù chỉ một chút cũng không được.

Ánh mắt của Sở Tẫn Tiêu kiên định, khuôn mặt khôi ngô nhìn không rõ thần sắc, nói xong lại mỉm cười.

Dường như người này luôn có thể chọc trúng chỗ mềm trong lòng Ninh Tễ, y khẽ giật mình, đuôi chân mày thoáng giãn ra.

"Trước khi hợp tịch, đưa ký ức cho ta đi."

Vẻ mặt của mọi người bên dưới khác nhau, Tô Phong Diễm siết chặt tay, giấu thần sắc xuống đáy mắt.

Mà Tạ Phong trước sau vẫn không ngẩng đầu, từ lúc bắt đầu hắn ta đã cách kiếm tôn rất xa, bây giờ thấy thế cũng không ngạc nhiên.

Dù mọi người có nghĩ thế nào thì Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu đều không quan tâm. Nói xong thì xoay người rời đi.

Sau khi xử lý các chuyện xong, Dược Mục thoáng do dự rồi đi sang lều bên kia.

"Kiếm tôn." Ông dừng một chút rồi lên tiếng.

"Sao thế?" Thấy ông bước vào, Ninh Tễ ngẩng đầu lên.


Dược Mục cười khổ lắc lắc đầu: "Lúc trước ta đã mơ hồ có chút phỏng đoán, nào ngờ thế mà là thật." Ông nói đến đây thì thoáng chững lại, "Chúc mừng kiếm tôn và Long quân."

Lúc này Sở Tẫn Tiêu mới mỉm cười.

Ninh Tễ không nỡ nhìn dáng vẻ ấu trĩ của hắn, y khẽ nâng mắt, Sở Tẫn Tiêu lập tức thu vẻ mặt vừa rồi về.

Dược Mục thấy cảnh tượng này thì giật giật khóe miệng, lấy hết dũng khí nói tiếp: "Kiếm tôn có muốn về Ngọc Thanh Tông không?" Ông vừa nói vừa nghiêm mặt, "Ta vẫn luôn nói chuyện này với kiếm tôn, chỉ là không biết kiếm tôn có bằng lòng hay không."

"Lấy tư chất của ta thì quả thật ta khó có thể quản lý Ngọc Thanh Tông, ta vẫn luôn muốn ngài về..."

Dược Mục thật lòng thành thực.

Trong lòng ông, không ai khác có thể làm chưởng giáo Ngọc Thanh Tông ngoài Ninh Tễ, nhưng vì thân thể nên kiếm tôn mới không thể không lui để ông nắm quyền mà thôi. Ngay cả trận chiến này cũng là vì kiếm tôn mới có thể thắng lợi, ông ngồi ở vị trí này thực sự thấy thẹn lòng.

Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn kiếm tôn, Ninh Tễ thấy ông như thế thì khẽ lắc đầu.

"Không cần phải như thế đâu."

"Hiện nay Ma tộc tháo chạy ba trăm năm không trở ra, mà từ xưa đến nay Yêu giới không để ý đến thế sự, sau khi Ma giới mất thế, dù có muốn làm gì cũng không thể."

"Ba trăm năm thái bình, cần có một minh chủ điềm tĩnh không phát động chiến sự. Dược Mục, ngươi là người thích hợp nhất."

"Huống chi khi không có ta ngươi vẫn làm rất tốt, đừng khiêm tốn."

Mấy năm nay Ninh Tễ mây nhàn hạc nội đã quen. Y vốn không phải là người thích gò bó, bây giờ mọi chuyện kết thúc, sau khi kết làm đạo lữ với Sở Tẫn Tiêu có lẽ y sẽ có thể trút bỏ gánh nặng như thời niên thiếu.


Giọng y thản nhiên.

Dược Mục vẫn muốn nói gì đó nhưng lại nghe Sở Tẫn Tiêu nói: "Đạo quân biết sư tôn mà quyết định thì sẽ không thay đổi mà."

Dược Mục đành phải khom người không nói nữa.

Cuối cùng ông vẫn ngẩng đầu lên cảm kích nói: "Chỉ cần kiếm tôn bằng lòng, bất cứ lúc nào Giải Kiếm phong và vị trí chưởng giáo đều là của kiếm tôn."

Ninh Tễ khẽ lắc đầu.

Thật ra lấy thân phận và tu vi của y, y đã không cần những vật điểm xuyết này nữa. Có điều dù sao Dược Mục cũng có lòng, y vẫn không nói ra.

Mãi đến khi Dược Mục rời đi, lều trại mới lần nữa yên tĩnh lại, Sở Tẫn Tiêu từ phía sau ôm lấy sư tôn. Trước đó ở bên ngoài hắn đã rất kiềm chế, bây giờ thì không cần nữa.

"Sư tôn, ta vui lắm."

"Cả đời này ta chưa từng vui như vậy." Hắn thấp giọng nói.

Ninh Tễ khựng lại rồi đẩy Sở Tẫn Tiêu ra, khi thanh niên ấy giấu căng thẳng nhìn y, rốt cuộc y thỏa hiệp: "Ta cũng thế."

Vẻ mặt y lãnh đạm, trong mắt lại là nuông chiều bất đắc dĩ, Sở Tẫn Tiêu chỉ cảm thấy tim mình vừa ấm lại nóng.

Đêm đã khuya, cũng may Sở Tẫn Tiêu quá vui mừng không nói gì nữa.

Sau khi tiếp nhận ký ức Ninh Tễ có hơi mệt, trong lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, y hốt hoảng cảm thấy có thứ gì đó đang nhẹ nhàng xoa ấn đường của y. Giúp y giãn đôi mày đang nhíu chặt ra.

Linh khí dịu dàng khiến mày Ninh Tễ giãn ra, qua hồi lâu y mới thật sự chìm vào giấc ngủ.

Tối này Sở Tẫn Tiêu không hề buồn ngủ, có lẽ đây chính là cảm giác ôm trân bảo vào lòng.


Dưới ánh trăng, hắn nhìn sư tôn đang ngủ không chớp mắt, chỉ cảm thấy tim mình mềm lại nóng. Chỉ khẽ chạm vào thôi thì sẽ có gì đó tràn ra.

Một thân sát khí ngày thường và uy áp Long tộc đều biến mất vào lúc này.

Trong mắt Sở Tẫn Tiêu chỉ có sư tôn, đây là sư tôn mà hắn vất vả lắm mới cầu được.

Cuối cùng dưới ánh trăng hắn từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi y.

Đó là nụ hôn không mang theo dụ.c vọng, lại khiến đốt ngón tay Sở Tẫn Tiêu trắng bệch, tim cũng mềm hẳn.

Không ai biết hắn đã đợi ngày này bao lâu.

Cầm trên tay lễ vật hợp tịch cho sư tôn, Sở Tẫn Tiêu cứ vậy nhìn Ninh Tễ cả đêm.

Từ đêm tối đến hừng đông, tim hắn căng đầy, cuối cùng không thể bình ổn được.

............

Tin Ninh Tễ kiếm tôn sẽ hợp tịch với Long quân cùng tin Ma tộc thua cuộc lui vào vực Vô Tẫn truyền đi. Tin tức này tựa gió, trong nhất thời mọi người ai cũng biết.

Mọi người không ngờ kiếm tôn và đệ tử lại có quan hệ như thế, sau đó lại nghĩ đây là chuyện đương nhiên. Người như kiếm tôn cũng chỉ có Long quân mới xứng.

Cả Tu Chân giới đều mong chờ việc trọng đại này.

Sau khi nghe thấy tin này, tay Tạ Dữ Khanh thoáng dừng lại, quân cờ rơi xuống đất.

"Lâu chủ." Đệ tử sau lưng nhặt lên, Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, chậm rãi rủ mắt.

Khổng Linh hóa thân vào Tu Chân giới cũng nghe được này, lúc này hắn đi đến chân núi Ngọc Thanh Tông, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ. Cuối cùng hắn dừng lại, khuôn mặt diễm lệ vô cùng phức tạp.

Mãi đến lúc hừng đông, Khổng Linh mới hồn bay phách lạc rời đi.