Editor: Panacea
Chương 78.
Đêm nay Thẩm Trình Miên mất ngủ đúng như dự đoán, trong đầu cậu toàn là cảnh tượng Hoắc Dục Tiêu cúi đầu hôn lên ngón tay mình, vừa nhớ tới lại cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến, mãi đến khuya cậu mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu không mất ngủ đột nhiên lại ngủ không ngon, tất nhiên sẽ gây ra ảnh hưởng rất rõ ràng. Khi bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, Thẩm Trình Miên ngơ ngơ ngác ngác như một chú nai con, cậu lim dim mơ màng được một lúc, vừa xốc não lên đã nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, cả người lập tức tỉnh như sáo.
Rửa mặt xong, Thẩm Trình Miên thấy sảng khoái hơn nhiều. Cậu nhìn vào gương, xác nhận trên mặt mình không có dấu hiệu vừa bị mất ngủ cả đêm mới mở cửa rời khỏi phòng. Đi được vài bước ra ngoài, nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu đang ngồi trong phòng khách, bước chân cậu vô thức dừng lại.
Chắc là nghe thấy tiếng mở cửa, Hoắc Dục Tiêu quay đầu nhìn về phía cậu. Thẩm Trình Miên ép bản thân bình tĩnh lại, "Chào buổi sáng."
Hoắc Dục Tiêu khẽ cong môi, "Chào buổi sáng."
Thẩm Trình Miên hơi tránh né hắn, tim bắt đầu đập mất kiểm soát.
Cậu chợt nhận ra nụ cười của Hoắc Dục Tiêu cực kì quyến rũ.
Thẩm Trình Miên cố gắng phân tán sự chú ý bằng cách đi rót cho mình ly nước. Lúc này, dì Vương bưng đồ ăn sáng từ trong bếp ra, gọi hai người vào dùng bữa.
Thẩm Trình Miên ăn sáng như một người đã mất đi linh hồn. Lúc ngồi vào xe đến trường học, tinh thần sảng khoái vừa được cậu miễn cưỡng vực dậy dần cạn kiệt, cơn buồn ngủ ập đến, cậu dụi mi, hơi có cảm giác muốn chợp mắt một lát.
Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn để ý đến cậu, "Mệt à?"
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu, cơn buồn ngủ của Thẩm Trình Miên bay sạch. Cậu nhìn hắn, mơ màng nói: "Vẫn ổn..."
Hoắc Dục Tiêu khẽ nhướng mày, người đối diện đang mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, con ngươi toát lên ý cười nhàn nhạt, "Hai mí mắt của cậu đang dính vào nhau kìa."
Thẩm Trình Miên không ngờ biểu hiện của mình lại rõ ràng đến vậy. Ánh mắt tràn ngập ý cười của Hoắc Dục Tiêu khiến người khác cảm thấy rất áp lực, cậu ho nhẹ một tiếng, không hề mạnh miệng: "Tôi hơi buồn ngủ một xíu thôi."
"Ngủ một chút đi." Hoắc Dục Tiêu chăm chú nhìn cậu, hắn nhẹ giọng nói, hệt như đang dỗ trẻ con.
Thẩm Trình Miên không khỏi nhẹ giọng theo, "Sắp đến trường rồi."
Hoắc Dục Tiêu giơ tay nhìn đồng hồ, "40 phút nữa mới vào học, bảo chú Triệu đi vòng vòng quanh đây một lát là được."
Chú Triệu ngồi ở ghế trước nghe thấy tên mình, lập tức trả lời một tiếng "vâng" rồi bắt đầu bẻ lái.
Chú Triệu lái xe rất êm, lúc trước Thẩm Trình Miên vẫn thường ngủ bù trong xe mỗi lần bị mất ngủ, bây giờ hình như cũng không còn lý do gì để từ chối.
"Ừm." Cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng đến khi thật sự dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại, không hiểu sao cậu không muốn ngủ nữa, tuy vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng tinh thần đột nhiên trở nên phấn chấn hơn nhiều.
Lúc này, cậu chợt có cảm giác bàn tay đang buông thõng bên người mình bị ai đó nắm lấy.
Thế này thì ngủ kiểu gì nữa. Thẩm Trình Miên bồn chồn mở to mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu.
Ngón tay cậu hơi rụt lại, nhưng không nỡ rút về.
Hoắc Dục Tiêu dùng tay kia ôm lấy vai Thẩm Trình Miên, để cậu dựa vào người mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về phần tóc hai bên tai Thẩm Trình Miên. Hắn rũ mắt nhìn cậu: "Ngủ đi."
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Trình Miên là căng thẳng liếc nhìn chú Triệu đang ngồi ở ghế trước, thấy chú không để ý đến hai người, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Trình Miên ngẩng đầu chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu, tim đập thình thịch. Cuối cùng, cậu khẽ dụi đầu vào hõm vai hắn, bàn tay vừa được Hoắc Dục Tiêu nắm lấy nhẹ nhàng ghì chặt lại rồi từ từ nhắm mắt.
Ban đầu cậu còn hơi căng thẳng nhưng về sau lại dần thả lỏng hơn. Mùi hương và nhiệt độ cơ thể của Hoắc Dục Tiêu đều mang đến một cảm giác dễ chịu cực kì quen thuộc, cậu hơi cựa quậy một chút, sau đó quen đường quen nẻo tìm một tư thế thoải mái nằm dựa vào lòng hắn.
Cảm nhận được hơi thở bên cổ dần trở nên đều đặn theo từng nhịp, Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng cong môi.
Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của chú Triệu qua gương chiếu hậu thì hờ hững liếc nhìn ông một cái.
Chú Triệu lập tức dời mắt. Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng nhớ đến đủ kiểu ngoại lệ mà đại thiếu gia chỉ dành riêng cho cậu Thẩm, ông lại cảm thấy chuyện này hoàn toàn hợp lí.
Nghĩ vậy, ông không khỏi lái xe cẩn thận hơn, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ bù của Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên cũng không ngủ được bao lâu, cậu chỉ thật sự ngủ say đâu đó khoảng mười phút, phần lớn thời gian còn lại đều nửa tỉnh nửa mê, cậu mơ hồ cảm giác được Hoắc Dục Tiêu đang đắp chăn cho mình.
Một tấm chăn mỏng che kín đến vai, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy rất an toàn.
Dưới tấm chăn, bàn tay Thẩm Trình Miên hơi ngọ nguậy, luồn vào giữa năm ngón tay của Hoắc Dục Tiêu, muốn đổi thành kiểu đan mười ngón vào nhau. Hoắc Dục Tiêu nhận ra suy nghĩ của cậu thì lập tức đan chặt hai bàn tay lại.
Gần đến giờ vào học, chú Triệu lái xe đến trường. Cổng trường đã hiện ra trong tầm mắt, Hoắc Dục Tiêu khẽ cau mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhéo tay Thẩm Trình Miên.
"Đến rồi."
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên chậm rãi mở mắt, dần dần tỉnh táo lại. Cậu ngồi thẳng dậy, thả tay hắn ra, hơi mất tự nhiên gật đầu một cái.
Khi cậu và Hoắc Dục Tiêu bước vào lớp, Triệu Tử Huy ngạc nhiên nhìn hai người, "Lạ thế, sao hôm nay các cậu đến muộn vậy?"
Thẩm Trình Miên ho nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác, "Cậu làm bài tập xong chưa?"
Sắc mặt Triệu Tử Huy lập tức suy sụp, y quay người lại, vùi đầu làm bài tập.
Thật ra Thẩm Trình Miên cũng chưa làm, nhưng hôm qua cậu xin nghỉ bệnh nên sáng nay cũng không phải nộp gấp.
Thẩm Trình Miên chuyên tâm học hành và hoàn thành bài tập cả buổi sáng. Vì có việc để làm nên tâm trạng bồn chồn căng thẳng suốt từ tối qua đến giờ của cậu cũng dần trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Đến giờ ăn trưa, ba người gặp Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy ở nhà ăn, Triệu Tử Huy gọi bọn họ đến ngồi cùng, "Các cậu không biết đâu, mấy ngày nay Trình Miên với anh Dục cứ như song sinh dính liền ấy, mỗi lần ba người bọn tôi ở cạnh nhau thì tôi lại biến thành người tàng hình, cứ như tôi chỉ là người dư thừa trong mối quan hệ này vậy á!"
Thẩm Trình Miên dừng đũa, không hề chột dạ nói: "Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi."
Triệu Tử Huy lầm bầm: "Lời cậu nói không tính."
Ánh mắt Lưu Tề Huy đảo qua đảo lại giữa Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu, cười cười, "Thế hay là cậu chuyển lớp đi? Tôi với Thiên Diệu vây xung quanh cậu cả ngày luôn chịu không?"
"Thôi đi, không phải gần đây Thiên Diệu bị người ta quấn lấy hả? Còn cậu thì cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu hết, gửi tin nhắn cũng trả lời lâu ơi là lâu, mấy hôm nay bận bịu gì thế?" Triệu Tử Huy hỏi.
Từ lúc cậu sống chung với Hoắc Dục Tiêu thì bọn họ không còn đi ra cổng trường cùng nhau sau khi tan học nữa. Thẩm Trình Miên đã lâu không gặp Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy, nghe Triệu Tử Huy nói vậy, cậu cũng không khỏi tò mò.
"Thiên Diệu bị người ta quấn lấy? Ai thế?"
Lý Thiên Diệu cười nhạt, "Chuyện trong nhà. Vấn đề nhỏ thôi, đừng lo."
Nghĩ đến tình hình trong nhà Lý Thiên Diệu, Thẩm Trình Miên gật đầu, thấy anh không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi nữa.
Triệu Tử Huy lại nhìn Lưu Tề Huy, "Còn cậu nữa, bận gì thế, nghe nói mấy ngày trước cậu không tới trường."
Lưu Tề Huy cười cười, "Cũng là chuyện trong nhà thôi."
Triệu Tử Huy tặc lưỡi, "Thôi được rồi."
Tuy rằng trông Triệu Tử Huy có vẻ rất tùy tiện nhưng y làm việc gì cũng chú ý chừng mực. Thấy bọn họ không muốn nói, y bắt đầu nhảy sang chuyện khác.
Triệu Tử Huy nói liên tục hàng tá chủ đề khác nhau. Thẩm Trình Miên không tham gia vào, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, như vừa phát hiện ra một bí mật động trời, hai mắt cong lên, "Cậu không thích ăn rau mùi à?"
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, hắn nhìn đĩa thịt bò xào ngò, món ăn duy nhất trên bàn có bỏ rau mùi. Đúng là hắn gắp món này ít hơn những món khác vài đũa, không ngờ Thẩm Trình Miên lại tỉ mỉ đến vậy.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu khẽ cong môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy chuyện yêu ghét của Hoắc Dục Tiêu rất hiếm khi bị phát hiện, Thẩm Trình Miên có hơi vui vẻ, "Tôi lựa ra giúp cậu."
Toàn bộ rau mùi trên bàn đều bị lựa ra sạch sẽ, Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Ăn được rồi đó."
Hoắc Dục Tiêu cong khóe miệng, "Được."
Đồng thời, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt Thẩm Trình Miên, suy nghĩ tại sao cậu lại vui vẻ đến vậy khi phát hiện ra thứ mà hắn không thích.
Nhìn Hoắc Dục Tiêu ăn xong, Thẩm Trình Miên mới dời mắt, lúc này, cậu chợt nhận ra hình như đám người Triệu Tử Huy hơi im lặng. Thẩm Trình Miên nghi hoặc ngẩng đầu lên, phát hiện ba người đối diện đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, đặc biệt là Lưu Tề Huy và Lý Thiên Diệu, ánh mắt phảng phất ý tứ sâu xa.
"Các cậu nhìn đi!" Triệu Tử Huy ầm ĩ, "Tôi căn bản không hòa nhập vào bầu không khí giữa hai người bọn họ được, thế khác nào tôi bị bọn họ bỏ quên đâu chứ?"
Mặt Thẩm Trình Miên nóng lên, "Các cậu nói đến đâu rồi?"
"Nghe đi! Nãy giờ tôi lớn tiếng như thế mà cậu lại không biết gì hết." Triệu Tử Huy nói.
"Không chú ý lắm." Thẩm Trình Miên nói.
Lưu Tề Huy cười nhạt, "Hình như lúc nãy tôi vừa thấy Dục Tiêu cười, chắc không phải ảo giác đâu nhỉ?"
Triệu Tử Huy cũng phản ứng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Tôi cũng thấy đó!"
Hoắc Dục Tiêu ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt, ý tứ sâu xa cong cong khóe miệng, "Còn muốn nhìn nữa không?"
Triệu Tử Huy lập tức dời mắt, "Ăn đi ăn đi, sắp nguội hết rồi!"
Lưu Tề Huy cười khẽ. Hắn liếc nhìn Thẩm Trình Miên, thấy cậu chỉ đang chăm chăm chú ý đến Hoắc Dục Tiêu, bèn nghĩ thầm có lẽ mối quan hệ giữa hai người này lại tiến thêm một bước rồi.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Lưu Tề Huy. Bây giờ trong nhà hắn đang rối ren đủ điều, hắn xen vào chuyện giữa Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên thì không có lợi lộc gì, cho dù có cũng chẳng được bao nhiêu, không cần phải lãng phí thời gian.
Lưu Tề Huy nhìn sang nơi khác. Lý Thiên Diệu vốn đang im lặng đánh giá Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên cũng lập tức dời mắt sau khi nhận được ánh nhìn cảnh cáo từ Hoắc Dục Tiêu.
Ngoài mặt không thể hiện rõ ràng, nhưng trong lòng anh đang cực kì kinh hãi.
Gần đây Lý Thiên Minh bị người ta gây khó dễ. Thấy công ty mà mẹ mình để lại sắp phá sản, hắn mới hoảng hốt đến tìm anh, thậm chí còn nói người làm ra chuyện này chính là Hoắc Dục Tiêu, muốn Lý Thiên Diệu giúp đỡ, tạo một cơ hội để hắn đến cầu xin Hoắc Dục Tiêu tha thứ.
Lý Thiên Diệu vốn không tin, anh chướng mắt cả Lý Thiên Minh lẫn công ty của hắn, chưa kể đến Hoắc Dục Tiêu, nói Hoắc Dục Tiêu ra tay với Lý Thiên Minh thì chẳng khác nào tuyết rơi giữa mùa hè.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy ​​Hoắc Dục Tiêu đối xử với Thẩm Trình Miên đặc biệt thế nào, anh đột nhiên tin tưởng lý do thoái thác của Lý Thiên Minh.
Về cơ bản, Lý Thiên Diệu đã nắm trong tay từng đường đi nước bước của những đứa con ngoài giá thú trong nhà mình, anh cũng biết chuyện Lý Thiên Minh tìm một tình nhân trông giống Thẩm Trình Miên từ sớm.
Bây giờ ngẫm lại, đây hẳn là nguyên nhân Hoắc Dục Tiêu ra tay với Lý Thiên Minh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Thiên Diệu khẽ lay động, anh vô thức bắt đầu suy nghĩ: Nếu mối quan hệ giữa hai nhà Thẩm-Hoắc dần thân thiết hơn trong tương lai thì sẽ tạo ra ảnh hưởng gì đối với gia tộc của bọn họ?
Thẩm Trình Miên không hề hay biết bọn họ đang nghĩ gì. Cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt đánh giá của những người kia, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Hoắc Dục Tiêu một cách khó hiểu. Cậu không hiểu tại sao đám người Triệu Tử Huy lại sợ hắn đến vậy.
Rõ ràng Hoắc Dục Tiêu chỉ trông hơi lạnh lùng thôi mà.
Lời editor: Chương này hơi nghiêm túc ha =))) Yên tâm đi, tui thề chương sau không cháy không lấy tiền mấy bà luôn.