Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 90




Công chúa Sở quốc có thân phận tôn quý, thị tẩm cũng không cần giống như cung nữ thông phòng, ở trong cung điện của mình chờ đợi đế vương thánh giá là được.

Thiếu Đế nghe vậy, dừng bước lại.

Hắn chần chờ trong giây lát, nện bước vững vàng, vẫn đi về phía tẩm điện, Triệu Đồng sửng sốt một chút, sốt ruột đưa tay ngăn cản, chỉ vị trí ngược lại, nhắc nhở: “Vương thượng, Vực Dương cung là chỗ đó mà.”

Ông mới ngăn cản một chút, rất nhanh đã kịp phản ứng mình lại chặn đường Doanh Chính, Triệu Đồng thu tay lại, có chút sợ hãi cúi thấp đầu.

Thiếu Đế lạnh lùng nhìn ông một cái: “Chê mình sống lâu?”

Triệu Đồng bị hắn cảnh cáo dọa trán túa mồ hôi lạnh, biết là những hành động nhỏ bí mật trong khoảng thời gian này của mình đã bị Thiếu Đế phát hiện, đi theo sau lưng Doanh Chính không dám nói gì nữa.

Tiểu cung nữ vẫn còn chưa đi ngủ, ngồi xếp bằng ở trên đệm mềm, ghé vào trên bàn gật gà gật gù.

Thiếu Đế thần sắc nhu hòa, đi tới bên cạnh nàng, quỳ một gối xuống, cụp mắt nhìn bên mặt nàng đang buồn ngủ.

Hẳn là đang đợi hắn, hơn nữa đã buồn ngủ lắm rồi, nằm sấp ngủ một lúc lại tỉnh dậy chống đầu.

Bên má trắng nõn của Lạc Thù còn có một vết đỏ do thẻ tre trên mặt bàn hằn lại.

Nhận thấy được bên cạnh có một bóng đen, tiểu cung nữ mở mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác, giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn, nhu hòa với âm sắc vốn trong trẻo của nàng, ở trong đêm nghe thật thoải mái.

“Vương thượng.”

Nàng khẽ kêu, sau đó uể oải lười biếng muốn ngã vào trong lòng hắn.

Thiếu Đế mỉm cười, chân sau dùng lực chống xuống đất, ngồi xổm như vậy cũng vững vàng đón được nàng vào trong ngực, thấp giọng hỏi bên tai nàng: “Đang đợi Cô?”

Tiểu cung nữ vùi mặt vào trong lòng hắn, vành tai vẫn còn đỏ, nhưng vẫn lắc đầu: “Không có không có, chỉ là ở trong điện nhàm chán, ngồi ở đây đọc sách thôi.”

“Vậy Cô đi đây.” Thiếu Đế vẫn cười, mệt mỏi mấy ngày nay, nhìn thấy tiểu nhân thích nũng nịu này thì không khỏi cảm nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tiểu cung nữ gật gật đầu, nhưng tay ôm lấy eo hắn không hề lơi lỏng.

Mấy ngày trước trên tay nàng đeo vòng đồng hằn vết đỏ, Thiếu Đế liền thay đổi cách đeo, chỉ đeo ở chỗ mắt cá chân nàng, dây xích đồng cũng được đặt rất dài, có thể hoạt động hơn phân nửa diện tích trong điện.

Có lúc hắn ở tẩm điện, thì dứt khoát tháo hết toàn bộ xích ra, nhưng những lúc khác, cho dù Lạc Thù có nài nỉ hắn cũng không đồng ý tháo ra.

Người trong lòng cũng là kiểu người khẩu thị tâm phi, Thiếu Đế cũng không để ý, vươn tay ra để nàng đưa cổ tay lên.

Đợi một hồi lâu sau, Lạc Thù mới nói một câu: “Chân của nô tỳ đã tê rần.”

Nhìn điệu bộ còn có chút hờn dỗi.

Thiếu Đế vừa nhìn đã biết nàng không đang không vui điều gì đó, mặt mày bất đắc dĩ, véo khuôn mặt phụng phịu của nàng, khom lưng bế nàng lên.

Cho dù hắn muốn che giấu, nhưng tiểu cung nữ áp vào bụng hắn và bên đùi, vẫn cảm nhận được d//ục v//ọng bừng bừng hưng phấn của hắn, dựng đứng lên chọc vào nàng qua một lớp vải mỏng manh.

Rõ ràng hai người mới vừa rồi ngay cả một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cũng không có.

Thiếu Đế vừa rồi không muốn ôm nàng, lúc này không có cách nào, biết nàng phát hiện ra, có chút không được tự nhiên quay mặt đi, tiểu cung nữ nép vào trong lòng hắn cũng run run hàng mi, mặt đỏ bừng.

Lần trước hắn dặn dò thái y kê đơn phục hồi sức khoẻ cho nàng, lại gặp phải tiểu cung nữ đến tháng, mà bản thân Thiếu Đế cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.

Hai người đã lâu rồi không có thân mật như vậy, đều là thiếu niên, khí huyết hừng hực, chẳng trách vừa rồi Thiếu Đế đã không khống chế được phản ứng khi nàng nhào vào trong lòng mình.

Hắn chỉ cảm thấy không được tự nhiên trong chớp mắt, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nhẹ nhàng ôm nàng trở lại giường, đứng ở một bên đắp chăn cho nàng.

Vành tai tiểu cung nữ đỏ bừng, kéo kéo ống tay áo hắn, im lặng mời gọi.

Thiếu Đế dừng một chút, xoa đầu nàng, giọng khàn khàn: “Ngủ đi, đêm nay Cô còn phải đến Vực Dương cung, ngày mai sẽ ở với ngươi.”