Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 47: Trấn an




Nói là kiếm, thật ra chỉ lớn hơn dao găm một chút, lưỡi ngọc cùn, chỉ có mũi kiếm có thể nhìn thấy được mài cực kỳ sắc bén, bên cạnh hộp gỗ còn đặt một bộ bao kiếm làm bằng da.

Tiểu cung nữ có chút vui mừng bất ngờ quan sát một hồi, vươn tay định nâng lên nhìn kỹ thì do dự, Thiếu Đế ở phía sau kịp thời mở miệng: “Cho ngươi. Lần trước Cô đồng ý với ngươi rồi.”

Thật ra đã qua rất lâu rồi.

Tiểu cung nữ còn tưởng rằng đêm đó hắn đã quên chuyện thuận miệng đồng ý, luôn đưa lưng về phía hắn, nụ cười trên mặt thiếu nữ lại không chút kiềm chế.

Nàng cầm lên trên tay cẩn thận sờ vài cái, tiểu ngọc kiếm tinh xảo lại xinh đẹp, tiểu cung nữ có chút yêu thích không thể buông tay.

Thiếu Đế ở sau lưng nhìn thấy mà nhíu mày, đưa tay cầm cái bao da nhỏ kia lại, kiên nhẫn dạy nàng: “Ngọc lớn như vậy thì không dễ tìm, nếu là tạp chất quá nhiều ngọc đục ngầu thì rất khó coi, chất ngọc dễ vỡ, chỉ có mũi kiếm được mài, ngày thường dùng bao da này, mở ra thế này rồi che nó lại, sẽ không bị thương vào tay.”

Đến khi Thiếu Đế dậy tiểu cung nữ tròng bao kiếm lên, nàng mới phát hiện bao da không thể bao bọc lại toàn bộ, chỉ có chỗ mũi kiếm nguyên vẹn, những chỗ thân kiếm còn lại có hoa văn được chạm khoét rỗng trên da, phản chiếu ánh ngọc trên trong thân kiếm, có một sự tinh xảo khác.

Tiểu cung nữ liên tục gật đầu, lại vội vã cầm kiếm về ôm trên tay mình, cười tủm tỉm nói lời cảm ơn với hắn: “Đa tạ Vương thượng.”

“Ngọc kiếm chất giòn, cũng không sắc bén, chỉ cho ngươi thưởng ngoạn thôi.” Thiếu Đế đưa mắt nhìn.

Ánh mắt Doanh Chính rơi ở trên Lộc Lư kiếm ở bên cạnh.

Hắn dường như đang nghĩ đến điều gì đó, chợt rơi vào trầm tư.

Tiểu cung nữ cũng không quấy rầy hắn, ôm tiểu ngọc kiếm lật qua lật lại xem xét.

Đến lúc đại thái giám Triệu Đồng đi vào, tiểu cung nữ đã nằm úp sấp ở trên bàn án ngủ thiếp đi, khuôn mặt cũng bị hằn ra vết đỏ, khi cửa điện nặng nề phát ra tiếng vang kẹt kẹt, lông mi nàng run lên, còn chưa tỉnh dậy, người sau lưng vỗ nhẹ lên lưng nàng, mang theo một chút trấn an.

Tiểu cung nữ lại ngủ thiếp đi.

Đại thái giám Triệu Đồng nhìn một màn này, bộ dạng nhìn trân trối há hốc mồm đầy khoa trương khiến cho Doanh Chính Chấn liếc xéo ông một cái.

“Chuyện này… Vương thượng, sắc trời đã tối, ngài hồi cung nghỉ ngơi thôi.” Đại thái giám Triệu Đồng không quá tán đồng mà nhìn, hơi hạ âm lượng một chút.

Thiếu Đế gật đầu, đang định nhẹ nhàng ôm Lạc Thù lên, đại thái giám Triệu Đồng bỗng nhiên nâng cao âm lượng, có chút lo lắng: “Vương thượng, ngài mệt mỏi cả một ngày, để nô tài giúp ngài đi.”

Thật là một nô tài không biết điều.

Thiếu Đế nghẹn lời.

Tiểu cung nữ bị tiếng động của bọn họ đánh thức, nhìn xung quanh một chút liền biết là chuyện gì, nàng đỏ mặt tự mình đứng lên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đại thái giám Triệu Đồng.

Đến khi trở về tẩm cung, Thiếu Đế vẫn không gọi nàng thị tẩm, chỉ phất tay bảo nàng lui ra.

Hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ, lạnh mặt nhìn Triệu Đồng.

“Tại sao?”

Triệu Đồng luôn là người sống an yên tính tình nhát gan, lại càng sẽ không can thiệp hắn cái gì, từ lúc rời khỏi Triệu quốc đã đi theo Doanh Chính.

Tuy Triệu Đồng vẫn luôn không chịu nổi trách nhiệm lớn, nhưng Thiếu Đế vẫn luôn rất kiên nhẫn với ông.

Thấy Triệu Đồng râu tóc đã có chút bạc trắng, phịch một tiếng quỳ xuống, đánh bạo khuyên bảo: “Vương thượng, ngài biết rõ Lạc Thù là mật thám Thái hậu phái tới, nhưng lại giữ ở bên người càng thêm sủng ái. Lễ đăng cơ của ngài sắp tới, nô tài cho rằng, đây…”

Ông còn muốn nói tiếp, đã bị Thiếu Đế mở miệng cắt ngang, đơn giản là nói sợ hắn đắm chìm trong nữ sắc, lười biếng chậm trễ triều chính.

“Trẫm biết, không cần nhắc lại.”

Đại thái giám Triệu Đồng với vẻ sắc buồn bã.

Doanh Chính dừng một chút, chưa từng giải thích nhiều, chỉ là lại nói: “Ngươi đi an bài hành trình, mấy ngày nay Cô muốn đi quân doanh ngoài thành xem một chút.”