Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 44: Cười trộm




Mắt thấy thiếu niên nho nhỏ trước kia, đến hôm nay đã lĩnh hội được đạo làm vua, hơn nữa ngày càng ham thích với quyền lực của một đế vương.

Vương Thái hậu Hoa Dương có chút vui mừng nhìn hắn, chỉ nói: “Con sắp tự mình chấp chính, Văn Tín hầu Lã Bất Vi là người có quyền tâm rất nặng, con cứ làm đi, phải phát triển thân tín của mình nhiều hơn, lúc rảnh rỗi cũng phải đến quân doanh giao lưu bàn luận nhiều hơn với những võ tướng trẻ tuổi, nhớ kỹ, binh quyền là thứ mà quân vương nhất định phải nắm trong tay.”

“Con đã chọn được người làm phó tướng rồi sao?” Vương Thái hậu Hoa Dương nhất thời vẫn không buông tay được, lắm miệng hỏi một câu.

Thiếu Đế mỉm cười gật đầu: “Xương Bình quân hiền tài, có thể nhận được trọng trách lớn lao. Lúc lâm triều sáng ngày mai Cô sẽ công bố việc này ngay trước mặt triều thần, mặc dù Lã Bất Vi có rất nhiều bất mãn, cũng không thể mượn danh nghĩa trọng phụ để trách cứ, bằng không sẽ chỉ để lại cho quần thần đầu đề câu chuyện chuyên quyền.”

Hắn đều đã suy nghĩ chu đáo cả hai mặt, sau khi Vương Thái hậu Hoa Dương cho phép, ngày hôm sau lúc Doanh Chính thượng triều tuyên bố việc này, Lã Bất Vi bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt hơi trầm xuống, ngoài miệng ôn hòa: “Thần tuân chỉ, đa tạ Vương thượng ban ân, thay thần phân ưu.”

Chúng triều thần liếc nhìn quân và thần một trên một dưới, nhạy bén phát giác được triều đình sắp biến thiên, Lã Bất Vi sẽ không còn khả năng một tay che trời, đế vương trẻ tuổi bắt đầu thiết lập thân tín của mình, chuẩn bị để tự mình chấp chính sau khi đăng cơ.

Sau khi hạ triều, Văn Tín hầu Lã Bất Vi đang định đi đến Kỳ Lân điện yết kiến Doanh Chính, nếu là gặp mặt riêng, gã nói chuyện sẽ bớt kiêng kỵ, chỉ tiếc gã mới đi được mấy bước về phía đó, thì bị đại thái giám Triệu Đồng cười híp mắt ngăn lại: “Lã tướng quốc, Vương thượng đã hồi cung, ngày mai xin hãy quay lại.”

Một số triều thần còn chưa rời đi cũng nhao nhao nhìn gã, Lã Bất Vi lạnh mặt, phẩy tay áo rồi rời đi.



Đến khi sắc trời tối đi, Thiếu Đế phê duyệt xong tấu chương hôm nay, giữa mày không giấu nổi sự mệt mỏi, hắn xoa xoa mi tâm, bưng nước trà ở bên cạnh lên nhấp một ngụm.

Nước trà đã nguội.

Tiểu cung nữ vén rèm lên bước vào đúng lúc nhìn thấy, vội vàng bước nhanh đến nhận lấy chén trà, vừa nói: “Vương thượng, nước trà nguội rồi, nô tỳ pha một chén mới cho ngài.”

Doanh Chính nhìn nàng một cái, uống cạn trà đã nguội, đặt vào lòng bàn tay nàng, giống như lơ đãng hỏi nàng.

“Sao hôm nay ngươi còn đang trực, không phải tới lượt ngươi nghỉ à?”

Tiểu cung nữ sửng sốt, không ngờ hắn vậy mà lại nhớ rõ lượt ngày nghỉ của mình, cụp mắt xuống, hơi mím môi khẽ cười, mới đáp lời hắn: “Một cung nữ khác về thăm hỏi người nhà, đổi ca với nô tỳ, như vậy hai ngày nghỉ liên tục có thể tụ họp với gia đình nhiều hơn, nàng ấy nói lần tới nàng ấy sẽ giúp nô tỳ làm việc, nô tỳ nghĩ hai ngày nghỉ kia có thể xuất cung ngắm nghía, nên đồng ý.”

Những công việc nhỏ nhặt này, đều đã báo cáo với tổng quản đại thái giám, không tính là làm trái quy định gì, cho nên Lạc Thù cũng không có kiêng dè, nói rất chi tiết.

Thiếu Đế dừng một chút, thoáng nhìn nàng vừa mới cười trộm, thần sắc có chút không được tự nhiên.

“Cười cái gì?”

Đôi mắt tiểu cung nữ sáng lấp lánh, vẫn cười nói: “Ô, nô tỳ nghĩ đến tròn hai ngày liên tiếp nghỉ ngơi, rất vui vẻ.”

“Ngoài cung có gì hay để chơi, nửa ngày sau ngươi nhận lệnh bài ra khỏi cung, sợ chỉ có thể đi dạo một vòng ở ngoài thành.”

Thiếu Đế hừ một tiếng, lại nghĩ đến điều gì đó mà hỏi nàng: “Ngươi muốn ở ngoài cung một ngày? Ngươi có người thân ở trong thành?”

Nàng nói hai ngày nghỉ đều xuất cung, vậy thì phải ở ngoài cung một đêm, ở nơi nào? Hắn nhớ rõ người thân của nàng đều không ở trong thành, nhưng Thiếu Đế lại trăm công ngàn việc, trước đó thuận miệng hỏi Triệu Đồng một câu, nhớ mang máng lúc ấy Triệu Đồng trả lời, nhưng bây giờ thế nào thì hắn cũng không biết.