Thiếu Đế sửng sốt một chút, dời mắt đi.
Một lát sau, khi Lạc Thù tưởng rằng hắn sẽ không đáp lời nữa, hắn lại hỏi nàng:
“Tạ ơn Cô làm gì? Còn không phải đều là ngủ giường nhỏ thôi à?”
Tiểu cung nữ cười tủm tỉm, nói thẳng: “Tẩm điện của Vương thượng ấm áp hơn nhiều so với chỗ nô tỳ, nô tỳ chỉ ở đây một lát, trên người cũng đã ấm lên.”
Suốt cả buổi chiều nàng vùi mình trong chiếc chăn nhỏ, còn không hữu dụng bằng chậu than bạc tinh xảo được bày khắp nơi trong tẩm điện đế vương.
“Cho nên phải đa tạ Vương thượng rồi.” Tiểu cung nữ cảm thấy ấm áp dễ chịu hơn, người cũng có tinh thần, nói một tiếng cảm tạ còn kéo dài âm cuối, giống như đang làm nũng.
Có lẽ là lúc sinh bệnh nên người ta càng yếu ớt hơn, luôn cảm thấy có chút ỷ lại đối với bất cứ ai quan tâm mình vào lúc này.
Có thể còn bởi vì vào đêm càng dễ nói ra chút lời thật lòng hơn.
Tóm lại thiếu nữ ngửa mặt lên, ánh mắt sáng rực, cứ như vậy trực tiếp chỉ ra dụng ý thầm kín của hắn.
Thiếu Đế hừ một tiếng, trên mặt không hề lộ ra vẻ gì nhưng thật ra rất hưởng thụ: “Cũng biết cách ăn nói, nếu là nam nhi, Cô sẽ phái ngươi đi thuyết phục các nước làm sứ thần.”
“Nếu một ngày nào đó Vương thượng dụng nô tỳ, nữ tử cũng có thể tạo tác dụng lớn.” Tiểu cung nữ cũng không giận, vui cười hớn hở che thân mình bằng chiếc chăn hắn ném cho nàng, quấn lại giống như gấu nâu, rồi đề nghị với hắn.
Đương nhiên nàng không hề ngây thơ đến mức đi tranh cãi với một đế vương cổ đại, lại còn là đế vương cường quốc kiêu ngạo độc tôn nhất, đi nói những lời vô bổ như nam nữ bình đẳng.
Lạc Thù chỉ theo bản năng mà nói theo lời hắn, nghĩ đến thời cổ Chiến quốc có Tây Thi là hiến thân vì nước, mới buột miệng thốt ra.
Vốn là vô tình, nếu là các cung nữ trong cung cười nói với nhau thì chỉ là lời nói đùa, nhưng nàng vừa nói ra khỏi miệng, liền có chút hối hận, cẩn thận nhìn thần sắc Thiếu Đế.
Quả nhiên Doanh Chính có vẻ không vui hẳn.
“Đại Tần không cần phải dùng hiến mỹ kế.” Hắn lạnh giọng, còn muốn nói thêm gì nữa, lại thấy tiểu cung nữ vừa rồi còn nhìn hắn bằng ánh mắt sáng rực dường như có vẻ ủ rũ, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí.
Thiếu Đế dừng một chút, giống như cười mà không phải cười nói: “Huống chi nếu thật sự dùng được, cũng nhất định phải có dung mạo khuynh thành, nếu không làm sao có thể thực hiện hoặc quân kế kia?”
Tiểu cung nữ cắn môi, cảm thấy hắn thật sự đáng ghét, vòng vo nói nàng không đủ xinh đẹp để dùng mưu kế khiến cho nước khác dùng thành trì đổi lấy nàng.
Nàng trở mình bọc kín người lại, đưa lưng về phía Thiếu Đế.
Thực sự là kỳ lạ.
Bản thân Thiếu Đế cũng cảm thấy hiếm lạ.
Nhìn xem, những ngày gần đây nếu nói sủng ái tiểu cung nữ này, ngược lại cũng không phải thật sự có ý đó, chỉ là trong lúc vô tình dụng nhiều tâm tư hơn một chút, nhưng cũng không đủ để cho tiểu cung nữ này cậy sủng mà kiêu mới đúng.
Thế mà cũng dám cáu kỉnh với hắn.
Từ trước đến nay tính tình của hắn là đối nghịch, tiến lên vài bước, cường ngạnh ôm nàng vào trong ngực, bàn tay to lớn kẹp cằm nàng, cúi đầu nhìn nàng.
“Càng ngày càng to gan.”
Thiếu Đế chỉ nói như vậy. Đương nhiên hắn không nổi giận, đáy lòng cũng rất bình tĩnh, hắn đột nhiên nhớ tới một con mèo mướp mà lúc nhỏ hắn từng chơi đùa với nó trong cung của Vương thái hậu Hoa Dương, cũng là như vậy, mất hứng thì sẽ đưa lưng về phía hắn, túm đuôi nó cũng không để ý tới.
Lạc Thù.
Hắn đã nhớ kỹ tên của nàng, lúc trước hắn nghĩ nàng chỉ thú vị hơn khoá Khổng Minh một chút, bây giờ xem ra, nàng còn thú vị hơn mèo con một ít.
Thiếu Đế đang nghĩ như vậy, động tác trên tay không ngừng, xoa xoa vành tai của nàng, lại đi sờ trán nàng.
Lúc này hắn mới phát hiện dưới lòng bàn tay mình nóng hổi, tiểu cung nữ rúc vào trong lòng hắn có chút khó chịu rầm rì vài tiếng: “Vương thượng, nô tỳ khó chịu.”
Doanh Chính khẽ nhíu mày, muốn mở miệng gọi Triệu Đồng đi mời thái y tới, trầm mặc một lát, lại từ bỏ.