Yết hầu của Thiếu Đế chuyển động, nhìn chằm chằm mặt nàng một hồi, đuôi mắt hẹp dài nhướn lên, lông mày hơi nhíu lại, ý vị không rõ “hừ” một tiếng.
Vẻ tức giận trên mặt vừa rồi đã lắng xuống, thiếu niên tuấn mỹ ngược lại còn khẽ mỉm cười, đưa tay phải buông thõng bên người ra một chút.
Vốn dĩ đêm nay là Hàm Xảo hầu hạ, nhưng thái giám thiếp thân của Thiếu Đế, Triệu Đồng nói là truyền nàng đến thị tẩm. Lạc Thù không biết mấu chốt trong đó, còn nhìn quanh bốn phía một chút, muốn nhìn xem có người nào khác hay không.
Doanh Chính không biết từ khi nào đã tiến lên hai bước đứng ở trước mặt nàng, áo mỏng rộng rãi, lộ ra một mảng ngực rộng lớn rắn chắc, khi tiểu cung nữ ngước mắt lên, vành tai lặng lẽ đỏ bừng lên.
Hắn dựa vào gần như vậy, hơi ấm từ trên người hắn không ngừng vờn quanh Lạc Thù.
Đặt ít câu hỏi ít sai lầm.
Tiểu cung nữ thức thời không hỏi thêm gì nữa, chỉ là ngoan ngoãn chuẩn bị hầu hạ Doanh Chính thị tẩm.
Thiếu Đế cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, ra lệnh cho nàng cởi quần áo.
“Vâng, Vương thượng.” Lạc Thù thấp giọng đồng ý, cởi áo ngoài của hắn, sau đó quỳ xuống cởi quần lụa cho hắn, d//ục long Doanh Chính đã bắt đầu to lên khi thấy khuôn mặt trắng hồng của tiểu cung nữ vừa mới tỉnh ngủ, thẳng tắp vểnh lên, đẩy quần lụa lên cao.
Nếu tiểu cung nữ muốn thuận lợi cởi ra, thì phải nắm lấy ống quần hắn, lại dùng một bàn tay ấn nhẹ cây g//ậy th//ịt của Thiếu Đế xuống một cái, mới không gây trở ngại gì cho nó.
Nàng làm như vậy, quần lụa cũng thuận lợi cởi ra.
Doanh Chính hít thở gấp gáp, đùi nháy mắt căng ra, g//ậy th//ịt to dài màu đỏ tím bật lên một cái, l//ỗ s//áo trên q//uy đ//ầu vừa lúc ở ngay trước mặt tiểu cung nữ.
Lạc Thù vội vàng quay mặt đi, nàng đang định đứng dậy, đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh ấn mạnh lên trên vai.
Thiếu Đế đè nàng lại, hờ hững nói: “Chỉ như vậy thôi.”
“Dạ?” Tiểu cung nữ sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không hiểu được: “Đêm nay Vương thượng không cần nô tỳ hầu hạ sao?”
Nàng cho rằng ý của Thiếu Đế là, cởi áo xong là có thể lui ra.
Doanh Chính bị nàng chọc cười, vẻ mặt tối tăm tản đi không ít.
Nhìn xem, tiểu cung nữ ngu ngốc này còn không biết điều gì đang chờ mình ư? Ngây thơ ngẩng mặt lên hỏi vấn đề thật nực cười.
“Cần.” Doanh Chính khẳng định trả lời nàng, lại bổ sung, “Đêm nay cũng phải cần ngươi hầu hạ.”
Bình thường hắn luôn lời ít mà ý nhiều, hiếm khi như vậy.
Doanh Chính nói xong, cụp mắt xuống nhìn xem d//ục v//ọng vểnh lên cao của mình, còn có khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ở gần trong gang tấc của tiểu cung nữ.
Hắn cứ như vậy ở trước mặt Lạc Thù, tầm mắt rơi vào khuôn mặt của tiểu cung nữ, vươn tay cầm g//ậy th//ịt của mình, vuốt từ trên xuống dưới th//ủ d//âm.
Thiếu Đế dùng ánh mắt thẳng thắn như lửa lại như đao, đặt tiểu cung nữ lên trên giá lửa rồi xoay người lại, làm cho nàng nóng mặt không chịu nổi.
Mùi xạ hương thoang thoảng tràn ngập khắp không khí.
Nàng biết hắn muốn hầu hạ thế nào.
D//ương v//ật màu đỏ tím càng lúc càng phình to, gân xanh bên trên lồi lên, hai túi t//inh bên dưới theo động tác của Doanh Chính đập vào cạnh bàn tay hắn.
Thiếu Đế chạm vào cằm tiểu cung nữ, đẩy lên, l//ỗ s//áo tràn ra chất lỏng khiến cho q//uy đ//ầu trơn trượt, chạm phải bờ môi phiếm hồng ẩm ướt của nàng.
Lạc Thù ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ như nai con ươn ướt, giống như đang im lặng lắc đầu.
Doanh Chính nhìn từ cao xuống thu vào đáy mắt, g//ậy th//ịt căng trướng làm hắn càng đau, hắn ra lệnh cho nàng: “Lạc Thù, há miệng.”
Hắn nói xong, thậm chí còn không thèm quan tâm tiểu cung nữ có nghe hắn nói hay không, chỉ dùng sức đẩy lên.
Tay thiếu niên nắm chặt lấy vai nàng, để nàng không đến mức ngã ngửa về phía sau, cây g//ậy th//ịt kia áp vào môi của tiểu cung nữ, đẩy đi vào, khiến cho hai bên má nàng phồng cả lên.