Thiếu Đế nhướng mí mắt lên nhàn nhạt trêu ghẹo nàng, sau đó lại cúi đầu xuống.
“Thái hậu gọi ngươi rồi?”
Lạc Thù dừng một chút, không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, khẽ nói: “Phải.”
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói thêm điều gì.
Doanh Chính ừm một tiếng, buông cổ tay nàng ra, cầm bút vẽ lên trên tấm vực đồ kia.
Tiểu cung nữ do dự đứng tại chỗ, bị hắn ngăn cản một chút như vậy, cũng không biết nên lui xuống hay không.
Lạc Thù cẩn thận pha một chén trà, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Doanh Chính, tầm mắt dần dần rơi ở trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Thiếu niên mím chặt đôi môi mỏng, mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt chuyên chú lật xem thẻ tre.
Sắc trời bên ngoài điện chuyển từ màu xanh xám sang rặng mây đỏ.
Thiếu Đế thả lỏng chân mày, cuối cùng hạ xuống bút cuối cùng, giang hai tay duỗi lưng một cái, đầu ngón tay vô ý đụng phải vạt áo của Lạc Thù, hắn mới liếc một cái, bắt gặp ánh mắt Lạc Thù còn nhìn chằm chằm hắn.
Tiểu cung nữ hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, rơi vào ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, lại dao động rơi trên mặt đất.
Doanh Chính cười một tiếng, giọng nói sau một hồi lâu không nói chuyện có chút khàn khàn: “Biết chữ không?”
Tiểu cung nữ lắc đầu, lại bổ sung: “Nô tỳ ít học, chỉ biết được một chút.”
Thiếu niên Doanh Chính còn chưa thống nhất lục quốc, cũng chưa đưa ra “Sách đồng văn”, chữ thời đại này còn ở giai đoạn phức tạp không đồng nhất, Lạc Thù chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra mấy chữ rất đơn giản.
Trong dự liệu.
“Lại đây.” Doanh Chính vẫn cười, tâm tình hắn có vẻ rất tốt, giữa lông mày lại còn có vài phần nhu hòa, vẫy vẫy tay với nàng.
Tiểu cung nữ tới gần hai bước, còn chưa kịp đứng vững đã khẽ kêu một tiếng.
Thiếu Đế đột nhiên nắm lấy eo nàng, dùng một tay ôm nàng ngồi lên đùi.
Bàn án thấp, một bên chất hơn mười cuốn thẻ tre. Hắn ngồi xếp bằng ở bên trên một tấm nệm gấm.
Lạc Thù bị hắn kéo vào trong lòng, vừa vặn ngồi ở chỗ lõm nhỏ giữa hai chân hắn đang ngồi, bàn tay nhỏ bé đặt ở bên hông hắn.
“Vương thượng.”
Tiểu cung nữ đỏ mặt, luống cuống tay chân muốn điều chỉnh tư thế.
Thiếu Đế đưa một tay đè lên vai nàng, rồi đặt một ngón tay lên môi nàng ý bảo nàng đừng cử động.
Doanh Chính ôm nàng càng chặt hơn, lồng ngực rộng lớn áp sát trên lưng Lạc Thù, hắn ghé vào bên tai nàng, ngón trỏ gõ gõ tấm vực đồ trải ra trên bàn.
“Ngươi xem.”
Lạc Thù nhìn sang, ước chừng là một tấm bản đồ núi sông thành trì của Tần quốc, bên trên là những đường nét do Doanh Chính dùng bút than sửa đổi.
“Vương thượng, nô tỳ nhìn không hiểu.” Tiểu cung nữ thành thật nói.
Nàng còn quay đầu đi, nhìn thẳng vào mắt Thiếu Đế, cực kỳ chân thành, tựa như đang nói nàng không nói dối, thật sự xem không hiểu.
Doanh Chính giống như không nghe thấy.
Đôi mắt hắn hẹp dài, lông mày nhíu vào thái dương, thần sắc phấn khởi.
Thiếu Đế vẫn nắm tay Lạc Thù, bàn tay to lớn bao bọc tay nàng, dẫn nàng đi theo một con đường trên vực đồ.
Đầu ngón tay trắng nõn của thiếu nữ nhuốm than đen.
“Cô muốn đào một cái kênh mương từ đây đến đây, dẫn nước đến Lạc Thủy.”
Thiếu Đế lải nhải nói một hồi, tiểu cung nữ vẫn là vẻ mặt mơ hồ, nàng vốn cách hắn không biết bao nhiêu thế hệ, hắn giảng rất nhiều những thuật ngữ liên quan đến việc đào kênh mương, khai thác thung lũng hay sơn thuỷ, nàng cũng nghe không hiểu.
Nhưng Doanh Chính cũng không trông cậy tiểu cung nữ này có thể hiểu, hắn chỉ là rất muốn có người tới nghe một chút về hoành đồ của hắn, nhìn xem kênh mương mà hắn vẽ có thể so với Đô Giang Yển, phát tiết một chút nhiệt huyết tràn đầy của hắn.
Người này là ai cũng được.
Tiểu cung nữ nghe không hiểu, nhưng rất biết ơn, đầu nàng gật như giã tỏi, thần sắc thán phục.
Dư quang Doanh Chính thoáng thấy, dừng một chút, mỉm cười: “Thật sự xem hiểu rồi?”
Lạc Thù nóng bừng cả mặt, cố tình biện giải vài câu cho mình.
“Nô tỳ xem không hiểu, nhưng cũng có thể cảm giác được nếu cái kênh mương này được xây dựng thì sẽ rất lợi hại.” Trong lúc đó tiểu cung nữ chớp chớp mắt, khẽ cắn môi dưới, “Mà Vương thượng có thể nghĩ ra điều này, càng xứng là quân chủ thiên hạ.”