Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 134




“Chờ một chút!” Lạc Thù sốt ruột, vội vàng đi tới, “Cứ, cứ để ở cửa đi, một lát nữa con tự thu dọn.”

Nàng từ trước đến nay không biết nói dối, trong lúc căng thẳng nói chuyện, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Thế nhưng đã muộn rồi.

Ba Lạc đã vặn mở cửa, mở ra hơn phân nửa, cảnh tượng trong phòng nhìn không sót thứ gì.

Mấy ngày qua ông cũng đã cảm thấy rất nghi ngờ thái độ kỳ lạ của con gái mình, trước khi nghe Lạc Thù ngăn cản đã vội vàng nhìn lướt qua trong phòng.

Ngoại trừ hơi bừa bộn một chút, trên mặt đất chất đống các món đồ mà nàng mua mấy ngày nay, không có gì bất thường.

Nghe Lạc Thù lo lắng ngăn cản, ba Lạc kịp thời thu hồi tầm mắt, còn có mấy góc khác, ông không nhìn qua.

Con gái lớn rồi, ông là cha cũng phải chú ý đúng mực.

Lạc Thần Vinh và Trang Văn Thu liếc nhau một cái, nhìn Lạc Thù thở phào nhẹ nhõm dọn toàn bộ đồ chuyển phát nhanh trở về phòng.

Ba Lạc: “Tiểu Thù lớn rồi, phòng này không đủ dùng, hay là về lại Hà Yến đi, chỗ đó rộng rãi hơn.”

Lúc trước ba Lạc chuyển công tác, để cách đơn vị gần hơn nên mới chuyển tới nơi này, lúc này ba Lạc lại cảm thấy không ổn, vẫn nên tự mình lái xe đi lại.

“Được, lát nữa em hỏi Tiểu Thù xem sao.” Mẹ Lạc gật gật đầu, bà càng cẩn thận hơn, tầm mắt còn dừng ở cửa phòng.

Lạc Thù không hề biết bên ngoài đang bàn bạc việc gì.

Nàng vừa tiến vào đã nhìn thấy Thiếu Đế khoanh tay đứng ở sau cửa, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng, thấy vẻ mặt phức tạp của nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân khẽ nở nụ cười.

“Làm cái gì mà trông như thế?”

Hắn xoa đầu nàng.

Lạc Thù tiến lên ôm lấy eo hắn.

Nàng biết, đây không phải là hắn.

Người vừa rồi lại đong đầy ý cười, kéo nam nhân ngồi xuống đất, bày ra từng cái cho hắn xem quần áo đã chọn cho hắn.



Lạc Thù đã suy nghĩ mấy ngày.

Bật đèn bàn sáng lên, đồng hồ treo trên tường chỉ bốn giờ rưỡi sáng.

Trên bức thư bày ra trước mặt có mấy chục dòng chữ.

Nàng cẩn thận gấp nó lại, sau đó rón ra rón rén đặt ở cửa phòng cha mẹ.

Trở về phòng, chui vào trong lòng nam nhân, mở to mắt nhìn khuôn mặt sắc sảo của hắn, chờ hừng đông.

Khoảng chừng sáu giờ rưỡi sáng.

Cửa phòng bị gõ vang, là ba Lạc, ông đã thay quần áo thể thao, thúc giục Lạc Thù vẫn còn tóc tai rối bù: “Nhanh đi rửa mặt thay quần áo, cùng ba chạy bộ buổi sáng đi.”

Bây giờ?

Lạc Thù nhìn Trang Văn Thu đã mua thức ăn xong trở về, lại nhìn Lạc Thần Vinh không ngừng giục nàng, thần sắc hai người thật sự nhìn không ra cái gì khác thường.

Cái này… Có phải còn chưa nhìn thấy thư của nàng không?

“A.” Lạc Thù ngơ ngác đáp một tiếng, thay quần áo rồi đi ra ngoài với ba Lạc, Trang Văn Thu vừa làm bữa sáng, vừa kêu một tiếng: “Đúng bảy giờ mười lăm về ăn sáng.”

Hai người chạy một vòng quanh công viên, ba Lạc giảm tốc độ lại, cuối cùng đã đến lúc đi vào vấn đề chính

“Tiểu Thù, thư của con, ba và mẹ con đều đã đọc được.”

“Con phải biết, chuyện trong thư của con đối với cả hai ba mẹ mà nói thật sự quá sức tưởng tượng. Ba mẹ không thể tin được, nhưng cũng không nghĩ ra lý do con gạt ba mẹ.”

Thiếu nữ chạy bên cạnh, đuôi tóc lấp lóe dưới ánh nắng ban mai, mờ mịt luống cuống trong chớp mắt, rồi rất nhanh trở nên kiên định.

“Lời con nói đều là sự thật.”

Lạc Thù nhẹ giọng, nhưng có thể làm cho ba Lạc nghe rõ ràng.

“Những điều đó đều là những gì mà con từng trải qua, có ngưỡng mộ, thấp thỏm, trả giá, do dự và bàng hoàng, từng bước tiến lên thì sẽ dần dần mất đi.”

Nàng nói bước chân chậm lại, dần dần dừng lại, tựa như không còn nói với ba Lạc nữa, mà là nói với bản thân.

Hắn nói, nàng là mất mà tìm lại được của hắn.

“Thật ra lúc gặp lại anh ấy, con mừng thầm cũng đau lòng.”

“Trong sách không có kết cục gì, nhưng ở đây, con muốn có một cái kết với anh ấy.”

Nếu có một ngày hắn có thể trở về, vậy thì nàng sẽ ở phía sau nâng kiếm tiễn hắn.

Ba Lạc sửng sốt nhìn con gái thay đổi rất nhiều so với trong trí nhớ, rất nhiều hoài nghi đều bị đánh tan, ông nhéo nhéo mi tâm, hàn huyên hồi lâu với nàng.