Thiếu Đế thần sắc bình tĩnh, thong dong ăn hết đồ ăn của Lạc Thù mang vào.
Tiểu cung nữ nằm sấp ở một bên nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra hắn thích ăn loại nào, không thích ăn loại nào.
Thật sự là một chút cảm xúc cũng không lộ ra.
Lúc Lạc Thù bưng chén ăn xong đi ra phòng bếp, mẹ Lạc cực kỳ kinh ngạc.
Bà chỉ cho rằng khẩu vị con gái tốt lên, vui vẻ nói ngày mai sẽ dẫn nàng đi mua đồ ăn, những món mà nàng thích ăn.
Lạc Thù chột dạ nở nụ cười, ngoan ngoãn đồng ý, sau đó lại chạy vào phòng chứa đồ tìm mấy bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân và khăn tắm sạch sẽ, ôm trở về phòng mình, lạch cạch một chút lại khóa lại.
Ba Lạc ngồi ở phòng khách hạ kính xuống, nhìn bóng lưng nàng, dáng vẻ trầm tư nghi hoặc.
–
Lạc Thù kích động trở về, Thiếu Đế đang đứng bên cạnh tủ sách của nàng tùy ý lật xem những bộ sách kia.
Hắn có vẻ như rất tò mò với trang giấy, giữ giữa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Vương thượng.”
Tiểu cung nữ hơi cúi người, từ dưới cánh tay nâng lên của hắn chui vào trong lòng hắn, phía sau là tủ sách kia.
Nàng ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Có phải ngài đã đoán được hết rồi không?”
Hắn thực sự quá bình tĩnh, nhưng Lạc Thù bén nhạy phát hiện hắn đang ẩn giấu sự suy sút ủ dột dưới vẻ bình tĩnh.
Thiếu Đế rũ mắt khẽ gật đầu.
“Cô, là nhân vật trong này đúng không?” Hắn lắc lắc sách trên tay, chỉ vào rồi hỏi.
“Bởi vì có mối liên hệ không thể bị xoá nhoà với Thù nhi, ngươi biến mất, mà Cô bởi vì một ít nguyên nhân nên thoát ra, đi tới bên cạnh ngươi.”
Thiếu đế hơi nhíu mày, tầm mắt dừng lại ở những mẫu giấy vụn trên mặt đất.
Hắn chính là từ nơi đó đi ra.
“Thế giới kia tựa như vốn không có điểm cuối, Cô lên ngôi vua chính là kết cục, cho nên cuộc sống về sau đó một mực dần dần sụp đổ.”
Thiếu Đế bắt đầu là nghi vấn, sau đó là phỏng đoán, cho đến câu nói cuối cùng đã trở nên vô cùng chắc chắn.
Lạc Thù gật đầu, lo lắng nhìn hắn, sợ hắn không thể nào chấp nhận cũng không thể nào thích ứng được nơi này.
Trong mắt nàng tràn đầy cảm xúc vụn vặt, thật lâu sau, nhẹ giọng nói: “Nếu như Vương thượng muốn trở về, ta sẽ luôn cùng ngài tìm ra biện pháp.”
Trong lời nói của nàng có quá nhiều tình nguyện cũng không tình nguyện, nhưng lại là chân thành.
Nam nhân thoải mái khẽ cười một tiếng, xoa đầu nàng, ấm giọng: “Vốn là một quyển sách đã đi đến hồi kết, muốn Cô về nơi nào.”
Lạc Thù ôm eo hắn, vùi mặt trong ngực hắn, rầu rĩ dạ một tiếng.
Chợt nghe thấy giọng điệu của Thiếu Đế có chút nghiền ngẫm: “Đây là?”
Hắn buông tay ôm eo nàng ra, lật xem cuốn truyện tranh cầm trên tay. Nhìn nhân vật bên trong, thần sắc càng trở nên không thích hợp.
“A, Vương thượng, trả ta! Đó, đó không phải của ta, là bạn của ta để ở chỗ ta…”
Sau khi Lạc Thù phản ứng lại thấy hắn lấy cái gì, lập tức mặt nóng đến nỗi giậm chân, nàng vươn tay ra, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao quá lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiếu Đế nâng tay lên, cười như không cười lật từng trang một.
Hắn lật vài trang, lại ý vị thâm trường nhìn vành tai trắng non đã đỏ ửng của thiếu nữ.
Lạc Thù căn bản không muốn nhìn hắn nữa, tự ngã nằm nhoài trên giường, chán nản cầm chăn trùm đầu lại.
Ở thời cổ đại có tấm tranh lụa kia, lúc này lại là truyện tranh, tại sao luôn bị hắn bắt gặp chứ… mất mặt quá đi thôi.
Thiếu Đế mỉm cười, đặt sách trở về trên kệ, hơi cúi người xuống, túm nhẹ tóc đuôi ngựa nàng buộc ở sau đầu, “Trong phòng này ngột ngạt, Cô muốn tắm rửa.”
Lúc trước cung điện rộng rãi, bốn bề đều là được bao quanh đá, Thiếu Đế mặc dù mặc quần áo truyền thống cũng sẽ không cảm thấy nóng nực.
Nhưng nơi này lại không giống, tiểu cung nữ nghe vậy đứng dậy, bật điều hoà lên, sau đó mở tủ quần áo lục lọi một hồi, muốn tìm cho hắn một bộ quần áo có thể mặc để tắm rửa thay quần áo.
Nàng nhìn thân hình cao lớn của Thiếu Đế, vẻ mặt buồn bã, trong ngăn tủ của mình hình như hoàn toàn không có quần áo mà hắn có thể mặc vừa.