Edit: Manh ManhĐá xanh trải đường bị nước mưa làm ướt sủng, chỗ góc tường cũng nhiễm ít bùn, bên trong nở ra mấy đóa hoa nhỏ. Nước mưa tụ tập trên mái ngói đang từ từ nhỏ giọt, tí tách, bắn bùn đất lên hoa nhỏ bên cạnh. Rễ cây màu trắng lộ ra, bùn đen xung quanh bị cọ rửa sạch sẽ, lưu lại một ít sỏi đá nhỏ xíu.
Khói nhẹ lượn lờ, trong mưa Giang Nam, tươi tắn đẹp đẽ.
Ô trên đỉnh đầu hơi nghiêng, tay Thẩm Kiêu phủ lên bàn tay cầm ô của Sở Ngự, bẻ bẻ cán dù về hướng hắn, ánh mắt cậu nhu hòa, nhẹ nhàng nói, “Ô đủ lớn mà.”
Sở Ngự cười khẽ, ngừng bước chân, “Anh biết ô đủ lớn.”
Mưa bụi bay tới se se lạnh lẽo, nhưng nụ hôn lại mang theo ấm áp. Phiến đá xanh trong ướt át, chiếu rọi vào mặt ô.
Sau cơn mưa, Giang Nam càng thêm dịu dàng, hoa đào trong chiếc ao bên cạnh góp nhặt từng đợt mưa phùn kéo dài, hương hoa bị hòa tan, có vẻ càng thêm trong suốt. Cá Koi nhảy lên mặt nước, phun bong bóng, từng vòng gợn sóng tỏa ra, thẳng đến khi tiêu tán.
Cuối mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, Sở Ngự ôm thật chặt thiếu niên vào trong lòng, “Có còn thấy lạnh không?”
Thẩm Kiêu cọ cọ vào cầm Sở Ngự, “Không lạnh, độ ấm vừa đủ tốt.” Cánh tay đã thủ sẳn bên hông, khẽ ôm chặt lấy, Thẩm Kiêu nhéo nhéo ngón tay thon dài của đối phương, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Sở Ngự ca, anh còn nhớ lần đầu tiên anh kể chuyện xưa cho em không?” Thẩm Kiêu nhích lại gần, có chút lười biếng.
“Anh nhớ, là《 Hoàng Tử Bé 》, em rất thích nghe, sau đó anh đã kể cho em rất nhiều lần.”
“Ừm, vậy anh biết em vì sao lại thích hoa hồng không?”
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, “Bởi vì Kiêu Kiêu là tiểu vương tử.”
Sở Ngự vừa dứt lời, mặt Thẩm Kiêu liền đỏ lên, lỗ tai nóng đến lợi hại, hai tay cậu không tự giác dùng sức siết chặt ngón tay Sở Ngự.
“Thế nào, chẳng lẽ không phải vì cái này sao?” Nhìn vành tai trước mắt chậm rãi phiếm hồng, Sở Ngự vẫn muốn tiếp tục trêu chọc người trong lòng.
“Bởi vì em đã tìm được một đóa hoa hồng vĩnh viễn sẽ không khô héo.” Nở ở trong tim, vĩnh viễn không tàn.
Thanh âm rất nhẹ, theo từng mạch đập thấm vào trong lòng Sở Ngự. “Ừm, đóa hoa này, tính tình rất tốt, em sẽ rất thích. Tiểu vương tử trong câu chuyện cũng sẽ quay về với hoa hồng của hắn, bất luận dùng cách gì.”
“Dạ, em thích.”
Ngữ khí thiếu niên vô cùng ngoan ngoãn, Sở Ngự nhịn không được dúi đầu vào cổ đối phương, ôn thanh nói, “Kiêu Kiêu, chúng ta mua một căn nhà nhỏ ở đây được không?”
“Được, em đi mua.”
“Bố cục bên trong cũng muốn làm theo dáng vẻ anh thích.” Đây là ảo tưởng của hắn, đã giấu thật nhiều năm. Nhưng đây cũng là một nổi tiếc nuối, bởi vì kiếp trước, hắn không tìm lý do về lại Giang Nam.
Thẩm Kiêu nghiêng đầu cọ cọ vào mặt đối phương, nhẹ giọng nói, “Được, em sẽ bố trí thành dáng vẻ anh thích nhất.”
Sâu trong nội tâm đã sớm có ý nghĩ như thế, bây giờ có thể thực hiện, má lúm đồng tiền trên mặt Thẩm Kiêu tự động tròn lên, “Sân nhà của chúng ta sẽ rất lớn, anh thích uống trà, em sẽ chừa lại một khoảng đất trong sân để trồng trà, làm một vườn trà nhỏ; xung quanh vườn thì trồng hoa hồng nè, hai loại màu sắc, màu đỏ và hồng nhạt, vừa đẹp cũng vừa không quá chói mắt; Còn phải làm một con đường nhỏ bằng trúc, bên trong xây một cái bàn đá, thỉnh thoảng chúng ta sẽ ở đó chơi cờ…… Thư phòng rất lớn, bắt ánh sáng vô cùng tốt, cạnh bàn làm việc đặt một cái bình phong bằng gỗ thật lớn, mặt trên thì chạm rỗng*, rồi khắc đầy “Ngôi sao”.” Nói xong cậu quay đầu nhìn về phía Sở Ngự, “Anh thích không?”
*Chạm khắc rỗng, còn được gọi là openwork, trước tiên đề cập đến việc thiết kế hình ảnh của tác phẩm trên vật liệu ngọc, sau đó làm rỗng phần vật liệu ngọc không thể hiện hình ảnh của tác phẩm thông qua khoan, cưa dây, mài và các kỹ thuật khác.Trong mắt thiếu niên lập loè ánh sáng linh động, âm thanh Sở Ngự có chút thấp, “Thích, chỉ cần nghĩ thôi anh cũng đã rất thích rồi.”
“Ừm, em cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến là sẽ rất thích. Hơn nữa, cuối cùng em cũng đã có thể thực hiện nguyện vọng năm 17 tuổi kia rồi.”
“Nguyện vọng gì vậy?”
Mặt Thẩm Kiêu đỏ bừng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Sở Ngự, kiên định nói, “Khắc cho anh thật nhiều thật nhiều ngôi sao.”
Cảm giác bản thân thiếu niên vô cùng nóng, Sở Ngự hôn vào trán cậu, nói, “Cảm ơn.”
Thẩm Kiêu lắc đầu, đáp lại, “Lúc tặng anh món quà đầu tiên, em đã muốn làm ngôi sao của anh rồi, khi đó còn nhỏ, tuy rằng thích anh, nhưng lại cảm thấy anh giống như ánh trăng vậy, quá xa vời, cho nên em khắc ngôi sao tặng anh, anh không đoán được tâm tư của em đâu, nhất định là anh chỉ cho rằng em gãi đúng chỗ ngứa mà thôi. Mà sau này, em càng ngày càng thích, lúc nhớ anh liền nghĩ tới hoa hồng, muốn tưới nó, muốn có được nó, cho nên tặng anh hoa hồng vàng. Kỳ thật so với hoa hồng, em càng cảm thấy anh giống ánh trăng hơn, cách em quá xa, nhưng em vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ có thể đổi cách khác.”
“Ánh trăng đã bị em hái xuống, không còn xa nữa.” Sở Ngự nhẹ giọng đáp lại.
“Ừm, anh là của em.”