Edit: Manh ManhThẩm Kiêu điền vào đơn rồi cùng Sở Ngự về chung cư.
Bó hoa trong lòng thực mềm mại, từng giọt sương lấp lánh dưới ánh đèn, hương thơm quấn quanh, bàn tay đang bị nắm lấy, không tự giác nhéo nhéo đối phương, tâm tư nhỏ bé trước kia giờ đã nắm được vào tay, Thẩm Kiêu có chút cao hứng, làm sao cũng không ngăn được nụ cười trên môi.
Hắn cười khẽ một tiếng, đánh gãy chút đắc ý của Thẩm Kiêu, “Vui vậy sao?” Nói xong, Sở Ngự buông tay ra, một lát sau lại lần nữa áp lên, biến thành mười ngón tay đan nhau.
Thẩm Kiêu duỗi thẳng bàn tay bị nắm lấy, ngón tay khe khẽ đụng vào mu bàn tay đối phương, mang theo điểm nghịch ngợm của thiếu niên, “Rất vui.”
Ánh sáng trong mắt thiếu niên quá chói mắt, đầy ấp thân ảnh của bản thân, làm đầu quả tim Sở Ngự có chút tê dại, hắn khẽ cười nói, “Anh cũng vui lắm.”
Tới chung cư, Thẩm Kiêu mở đèn lên.
“Sở Ngự ca, anh ngồi xuống trước đi, em tìm cái lọ cấm hoa vào.
“Anh giúp em.”
Lúm đồng tiền lộ ra, giống như mang theo chút đắc ý, “Dạ.”
Thẩm Kiêu tìm một cái bình thủy tinh lớn, để lên bàn. Trên bàn đã chất đầy hoa hồng, Sở Ngự đang tỉ mỉ cắt tỉa từng nhánh từng nhánh.
Cậu ngồi ở đối diện, không chớp mắt nhìn Sở Ngự. Đối phương đã cởi áo khoác, trên người chỉ còn một chiếc áo lông màu xám, có thể nhìn ra nó rất được chủ nhân yêu quý, nhiều năm trôi đi, nhưng nhìn qua nó vẫn còn mới như trước.
Mỗi lần cắt xong một hoa, Thẩm Kiêu lại cầm lên, đếm đếm, tổng cộng 24 nhánh.
Sở Ngự cầm lọ hoa đã cấm xong, đi đến bênh cạnh Thẩm Kiêu, cúi người ngồi xổm xuống, “Biết vì sao anh tặng em 24 đóa hoa hồng không?”
Thẩm Kiêu nghĩ nghĩ, trả lời nói, “Bởi vì năm nay em 24 tuổi?”
Sở Ngự nở nụ cười, sáng ngời dưới ánh đèn, lỗ tai hắn có chút đỏ lên, “Cũng có nguyên nhân này, vốn dĩ định một tuổi tặng em một nhánh, vừa vặn 24 đóa, sau đó mới nghĩ tới 24 đóa hoa hồng đại biểu cho sự nhớ nhung, cho nên, dùng nó tặng cho em là thích hợp nhất.”
Thẩm Kiêu nghe xong, cúi người đặt lên má đối phương, một nụ hôn thực nhẹ, trong đó chứa đựng ấm áp, cũng mang theo yêu thương, “Cảm ơn, em cũng rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, 24 tiếng đồng hồ, mỗi giây mỗi phút.”
Sở Ngự đứng lên, ôm lấy đối phương, “Cho nên anh đã tới.”
Ban đêm có chút lạnh, trong ổ chăn ấm áp, hai người gắt gao ôm lấy nhau. Đối với bọn họ đây chính là mối tình đầu, ngượng ngùng, mặt đỏ tim đập; hơn hết đó lại là tình yêu say đấm đã lên men mà nhiều năm qua bị cất giấu trong lòng.
Sáng sớm, ánh sáng xuyên thấu vào phòng, ánh mặt trời đầu tiên của năm mới thật nhu hòa.
Sở Ngự mở mắt ra, Thẩm Kiêu còn nằm ở trong ngực hắn. Hàng lông mi dài làm tim hắn có chút ngưa ngứa, nhịn không được mà hôn một cái lên mặt đối phương. Thiếu niên giống như bị kinh động, dùng gương mặt tròn tròn, cọ cọ vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái rồi lại tiếp tục ngủ say. Sở Ngự ôm chặt lấy thiếu niên, eo đối phương rất nhỏ, cách lớp quần áo cũng biết được cậu thật gầy. Gương mặt đã rút đi sự ngây ngô, đã thành thục hơn rất nhiều, còn mang theo chút thanh lãnh, vây ôn nhu vào bên trong kín mít.
Thẩm Kiêu mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là Sở Ngự.
“Dậy rồi?”
“Ừm, ngủ cũng hơi nhiều rồi.” Đây là lần Thẩm Kiêu an tâm ngủ nhất trong mấy năm gần đây.
“Không nhiều, còn sớm lắm.” Nói xong Sở Ngự đứng dậy, lấy một cái áo lông trong ngăn tủ ra cho Thẩm Kiêu, “Duỗi tay, anh mặc cho em.”
Thẩm Kiêu không cự tuyệt, vươn tay ra, nhắm mắt lại, trên mặt treo lên nụ cười, thoạt nhìn rất lười biếng.
Trong phòng tắm có nước ấm, hai người đứng rửa mặt. Bồn rửa mặt là thiết kế cho một người dùng, có hơi nhỏ, Sở Ngự đứng phía sau ôm lấy Thẩm Kiêu, cậu vắt khô khăn lông xoay người lau mặt cho Sở Ngự.
Sở Ngự rất phối hợp cong lưng, hơi ấm phà lên mặt, thực thoải mái.
“Sở Ngự ca, em cạo râu cho anh được không?” Qua một đêm cầm Sở Ngự đã mọc rất nhiều râu, lúc cậu rửa mặt cho hắn có hơi đâm vào tay.
“Được, cảm ơn em Kiêu Kiêu.”
Một tiếng Kiêu Kiêu này, làm lỗ tai Thẩm Kiêu đỏ lên, có thể nói là do mới rời giường, nên giọng nói đối phương nghe tới có chút trầm thấp, Thẩm Kiêu chỉ cảm thấy hai lỗ tai mình nóng lên.
“Sở Ngự ca, anh có thể đừng gọi em là Kiêu Kiêu được không?” Thẩm Kiêu cảm thấy bản thân có chút chịu không nổi, ngượng quá.
Sở Ngự ôm chặt thiếu niên trong lòng ngực, cười nhẹ ra tiếng, “Không gọi Kiêu Kiêu, vậy gọi cục cưng? Em nghe lời như vậy, gọi cục cưng* cũng được nha.”
*乖乖: có nghĩa là ngoan ngoãn, nghe lời; ngoài ra thì còn có nghĩa là cục cưng.Trong gương, mặt Thẩm Kiêu đỏ lên, cậu cúi đầu, không dám nhìn người phía sau, chỉ nhỏ giọng nói, “Tùy…… Tùy anh.”
“A.” Trong lồng ngực phát ra một tiếng cười nhẹ, Sở Ngự toàn thân đều bị vui sướng vây quanh, hắn đặt cầm lên đầu vai Thẩm Kiêu, trong mắt mang ý cười, “Anh vui lắm, trêu em thôi.” Quả thật hắn rất vui, nhiều năm như vậy mới đuổi được Thẩm Kiêu tới tay, cũng nhiều năm như thế mới có thể cảm nhận được loại cảm tình mãnh liệt này, hắn có chút mê muội, nhịn không được muốn trêu chọc đối phương.
Thẩm Kiêu nghiêng người, giơ tay xoa đầu hắn, điểm đỏ ửng trên mặt như tan ra, cậu có thể cảm nhận được niềm vui của đối phương, chút ngượng ngùng trong lòng như bị cuốn trôi, nhẹ giọng nói, “Anh gọi gì cũng được, em đều rất thích,”
“Được, Kiêu Kiêu của anh.”
Ánh mặt trời thực tốt, quá mức ấm áp.
Màu trắng bọt biển dính đầy cằm, Thẩm Kiêu cẩn thận cạo râu cho Sở Ngự, mà trong mắt Sở Ngự đều tràn ngập hình bóng Kiêu Kiêu của hắn.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, hai người nắm tay, cùng nhau ra cửa.
Ngày đầu tiên của năm mới, hai người đến siêu thị mua rất nhiều đồ, mà đồ Sở Ngự mua tất cả đều là món Thẩm Kiêu thích ăn, trong đó còn mua hai hộp chocolate lớn. Thẩm Kiêu đứng cạnh xe đẩy, nhìn Sở Ngự rồi lại nhìn thứ bên trong xe từng chút từng chút một lấp đầy, trong lòng ùng ục ùng ục sôi trào, có chút vui vẻ.
Cơm chiều là thịt kho tàu, thịt viên chiên, cá hấp, đậu hủ rán. Đồ ăn rất thơm, hai người ngồi đối diện nhau, chầm chậm ăn cơm. Sau khi ăn xong, Thẩm Kiêu ngồi trong lòng ngực Sở Ngự, hai người tìm một quyển sách, lật từng tờ từng tờ.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, sắm chớp ầm ầm, có điều Sở Ngự bọn họ lại không bị quấy rầy, an an tĩnh tĩnh đọc sách như cũ.
Ngày thứ tư, Thẩm Kiêu đưa Sở Ngự tới sân bay, trước khi chia tay đưa cho đối phương một cái hộp nhỏ.
Sở Ngự mở ra nhìn, là một cái kẹp cà vạt màu bạc.
“Vốn dĩ định về nước rồi tặng cho anh, nhưng bây giờ anh đã đến rồi, em liền tặng anh trước.”
Sở Ngự sờ sờ kẹp cà vạt, thích không buông tay, “Cảm ơn em, anh rất thích.”
“Thích là tốt, chỉ là có chút đáng tiếc, anh không mặc âu phục, em không thể kẹp lên cho anh được rồi.”
Đóng hộp lại bỏ vào trong túi, Sở Ngự ôm lấy đối phương, dịu dàng nói, “Lần sau tới gặp em, anh sẽ mặc tây trang, thắt cà vạt, để em kẹp lên cho anh.”
Thẩm Kiêu cười cười, trả lời, “Dạ, em chờ anh.”
“Ừm, chờ anh, đến khi em tốt nghiệp, anh sẽ trở về.”
“Được”.
Lúc máy bay cất cánh, Thẩm Kiêu đứng bên ngoài một hồi lâu, lòng bàn tay giống như còn lưu lại độ ấm của đối phương, không bị hắn mang đi. Chờ mùa hè đến, bọn họ lại có thể gặp mặt rồi, không cần sốt ruột, không cần sốt ruột, cậu vuốt vuốt đầu ngón tay, cất bước rời đi.
Gió xuân cuốn theo mong nhớ, chờ đến giữa mùa hè, bọn họ sẽ lại lần nữa gặp được nhau.