Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 46





Lý luận dù hoàn mỹ đến đâu, thì đều cần phải đi chứng minh thực tiễn.

Sau khi bổ sung xong các bộ phận nhỏ, Sở Ngự bảo Tần Nghĩa tìm cho hắn một phòng thí nghiệm loại nhỏ, rồi tìm đủ các bộ linh kiện hắn cần, để chuẩn bị lắp ráp một ít máy móc thực dụng*.
*Có ứng dụng trong thực tế.
Mà nói đến hai chữ thực dụng này, Sở Ngự dự tính thiết kế trước một máy kéo nông nghiệp.

Hoa Quốc lấy nông làm gốc, ở cái thời đại này vẫn còn có rất nhiều người ăn không đủ no, bọn họ đều mang rất nhiều rất nhiều hy vọng vào trong lòng đất, mong hương thơm bùn đất ấy có thể giảm bớt sợi hãi trong nội tâm.
Máy kéo chủ yếu được tạo thành từ ba bộ phận lớn là động cơ, sàn xe và thiết bị đồ điện.

Trước mắt trong nước đã có máy kéo công suất nhỏ, nhưng đối với các loại canh tác quy mô tác lớn thì vẫn tốn thời gian rất lâu.
Làm một cái mô hình máy kéo loại nhỏ với Sở Ngự mà nói, không tính là quá khó khăn.

Nghiêm túc nhìn qua các bộ phận vật liệu trong phòng thí nghiệm, Sở Ngự bắt đầu vẽ bản thiết kế máy kéo.
Đường nét hội tụ, một bộ linh kiện tinh tế chậm rãi thành hình.

Đèn dây tóc trên đỉnh đầu rất sáng, mà trên bản thiết kế lại càng thêm tỉ mỉ hơn.
Sở Ngự dự định một bên vẽ bản thiết kế, một bên viết nguyên lý vận hành, tính toán sau đó trực tiếp bỏ nguyên lý máy móc vào bên trong, làm như một cái ví dụ, vậy nên thời gian tương đối dài, những lúc đó đều Tần Nghĩa đưa cơm trưa, cơm chiều tới.
Dùng hai ngày vẽ xong bản thiết kế, sau khi làm xong, trên mặt bàn nhìn qua cũng chỉ là nhiều hơn vài tờ giấy, không có gì da tiết, nhìn qua vẫn rất chỉnh tề.

Chỉ là phòng thí nghiệm lại không sáng giống như hai ngày trước, trên chóp đỉnh đèn dây tóc có một chút biến thành màu đen.
Hiện giờ, mỗi lần làm xong một chuyện, Sở Ngự đều sẽ ngủ một giấc thật ngon.

Đêm nay cũng không ngoại lệ, sau khi rửa mặt xong, cũng không đọc sách, mà an an tĩnh tĩnh nằm xuống nhắm mắt lại.


Hoa hồng trên chóp mũi không có mùi hương, nhưng lại là liều thuốc trấn an thể xác và tinh thần mỏi mệt rất tốt, một đêm không mộng.
Tuy rằng rất nhiều linh kiện mà Sở Ngự nhờ Tần Nghĩa hỗ trợ tìm giúp đều đạt yêu cầu, nhưng vẫn có một ít bị sai lệch, cũng may là mấy linh kiện có vấn đề này, sau khi trải qua mài giũa gia công, vẫn có thể dùng được.
Một tuần sau, mô hình máy kéo đã được lắp ráp xong rồi.

Không có quét sơn, màu cũng rất đơn giản, là màu của sắc mới bình bình thường thường, có hơi sáng.

Động cơ sử dụng vẫn động cơ dầu diesel như cũ, nhưng công suất lại cao hơn trước kia tận 3 lần.
Sở Ngự làm thêm ít thực nghiệm, phát hiện tính năng máy kéo còn tốt hơn dự đoán một chút, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Tần Nghĩa quả là một thư ký danh xứng với thực, mặc kệ Sở Ngự tìm anh khi nào, thì anh đều có thể đến trước mặt đối phương trong thời gian rất ngắn.
Sở Ngự lần nữa khởi động máy kéo, biểu diễn cho Tần Nghĩa xem một lần, bởi vì mô hình đã nhỏ lại, Sở Ngự chỉ có thể ở bên cạnh dùng tay khống chế, cố gắng đạt tới hiệu quả tương đối trực quan*.
*Trực quan theo tui tra gg là trực tiếp quan sát á.
Nghe Sở Ngự giảng giải, Tần Nghĩa đại khái đã hiểu được một ít nguyên lý.

Nhìn máy kéo vận hành linh hoạt như thế, Tần Nghĩa nhịn không được mà cười một cái, lúc này, nội tâm anh không có cái loại cảm giác trào dâng mênh mông, mà là bình bình đạm đạm, một loại cảm giác rất an tâm.

Bởi vì anh biết, từ trên người thanh niên này, anh có thể nhìn thấy tương lai của Hoa Quốc.
Mưa liên tục rơi vài hôm, tinh tế mà kéo dài, mang đi cái nóng bức của mùa hè, để lại gió lạnh phất phơ.
Bốn giờ chiều, Thẩm Kiêu khép sách lại, gõ nhẹ hai cái vào mặt bàn, "Thanh ca, tôi đi trước đây."
Trương Thanh gật gật đầu, "Đi đi, nhớ chú ý an toàn, lúc đi đường cẩn thận một chút."
"Ừm."
Ra khỏi thư viện, một trận gió lạnh liền thổi đến, rất thoải mái.

Lá cây rơi xuống đầy đất, có vài miếng tương đối nghịch ngợm, chơi đùa trong gió.
Thẩm Kiêu về ký túc xá trước một chuyến, sau khi cất xong sách vừa mượn, cậu mở ngăn tủ, lấy ra một cái túi nhỏ bên trong.


Mang túi nhỏ lên, Thẩm Kiêu rời khỏi ký túc xá.
Bác Vương gần đây tâm tình không tốt lắm, cả ngày ụ mặt, nên học sinh tới mua đồ giảm đi không ít.

Ở trong tiệm có chút quạnh quẽ, bác Vương nhịn không được hừ hai tiếng, "Kẻ lừa đảo." Tuy rằng trời lạnh đi nhiều rồi, nhưng quạt hương bồ trong tay bác vẫn phe phẩy từng chút.
"Bác Vương à, bên ngoài lạnh lắm, sao bác còn ở đây quạt vậy?" Thẩm Kiêu bước vào Cung Tiêu Xã, nhìn bác Vương nằm trên ghế bập bênh mà quạt quạt, có chút tò mò.
Nghe thấy giọng nói đó, bác Vương vội vàng mở bừng mắt, sau khi nhìn thấy Thẩm Kiêu, tâm tình ông tốt lên không ít, nhưng lại nghĩ đến bản thân đã đợi đối phương hơn một tuần, thì có chút không vui.

Bác nhắm mắt lại, không để ý tới cậu.
Thẩm Kiêu cũng không có không vui, mà đặt túi nhỏ lên bàn.
"Bác Vương, đây là đặt sản con mang cho bác đó, hạt dẻ và một ít dưa muối, hương vị cũng không tệ lắm, hy vọng bác sẽ thích."
Xù lông mấy ngày, cuối cùng cũng bị vuốt xẹp xuống.

Bác Vương hừ nhẹ hai tiếng, "Ta còn tưởng cậu quên rồi chứ, đã khai giảng hơn một tuần, mà cũng không tới chổ ta một chuyến."
Thẩm Kiêu cười cười, "Không quên mà, nhưng mà mới khai giảng có hơi bận, nên cuối tuần con mới đưa đồ đến chổ bác được."
"Còn có lương tâm."
Nhìn nhìn thời gian, Thẩm Kiêu nhẹ giọng nói: "Bác Vương người tiếp tục nghỉ ngơi nha, con đi trước."
Bác Vương lắc lắc cây quạt, ý bảo đối phương rời đi.
Ngõ nhỏ hẻm nhỏ, sâu tận bên trong.

Thẩm Kiêu gõ nhẹ hai cái vào cửa, an an tĩnh tĩnh chờ đợi.
Chỉ một lát sau, cửa mở.
Hạ phu nhân nhìn Thẩm Kiêu đứng trước cửa, cười cười, rất ôn hòa.

"Kiêu Kiêu tới à, mau vào đi."
"Cảm ơn sư mẫu."
Nho trong viện đã chuyển tím, hoa rơi xuống không ít, xanh xanh hồng hồng.
Thẩm Kiêu ngồi xuống rồi đưa một cái hộp gỗ nhỏ cho Hạ phu nhân, có chút câu nệ, "Sư mẫu, đây là quà cho người và lão sư ạ, hy vọng hai người sẽ thích."
Hạ phu nhân không từ chối, bà sờ đầu Thẩm Kiêu đầu, nhẹ giọng nói, "Đứa trẻ tốt, chúng ta rất thích." Nói xong bà nhận lấy hộp gỗ, "Chờ lão sư con ra tới, ta và ông ấy cùng nhau mở ra."
Ánh mắt đối phương quá mức chân thành, Thẩm Kiêu cười cười, "Vậy là tốt rồi."
"Thứ gì, chờ ta cùng nhau mở ra?"
Vừa nói xong, trong phòng liền truyền đến âm thanh của Hạ Lận Khải.
"Kiêu Kiêu đưa quà đến, còn chờ ông tới rồi mở đây này."
Hạ Lận Khải đến trước mặt phu nhân, nhìn hộp gỗ trong tay đối phương, ông mỉm cười nói, "Vậy thì mau mở ra đi."
Bên trong là hai lão nhân được chạm khắc, thoạt nhìn rất hiền từ.
Hạ phu nhân nhìn kỹ, rồi lần nữa cảm tạ Thẩm Kiêu, "Cảm ơn Kiêu Kiêu, khắc rất tốt, chúng ta thích lắm."
Hạ Lận Khải tuy rằng cũng rất thích, nhưng vẫn nhịn không được mạnh miệng, "Tuy là khá đẹp đó, có điều khắc không giống rồi, lần sau phải nghiêm túc hơn."
Đôi mắt là nơi thể hiện rõ cảm tình của một người nhất, nhìn hai vị lão nhân trước mắt, Thẩm Kiêu nhẹ nhàng gật đầu hai cái, "Dạ."
Xưởng máy kéo Kinh Thị thuộc sở hữu của quốc gia, giữa trưa hôm nay xưởng trưởng nhận được một cuộc điện thoại, nói tập hợp nhân viên sở hữu kỹ thuật lại, buổi chiều sẽ có người tới tiến hành chỉ đạo cho bọn họ.

Thời buổi này nhân viên kỹ thuật đều mang trên người một cổ ngạo khí, có thể ở xưởng máy kéo đệ nhất thủ đô làm nhân viên kỹ thuật, năng lực bản thân tự nhiên là phi thường rồi.

Nhưng đối với người có năng lực hơn, bọn họ cũng rất ít khi sinh ra ghen ghét, chỉ biết tin phục.
Từ khi biết bên trên phái người xuống dưới chỉ đạo, công nhân trong xưởng vẫn luôn trong trạng thái hưng phấn, có thể nâng cao năng lực bản thân, là chuyện mà mỗi công nhân kỹ thuật đều tha thiết ước mơ.

Nhưng ánh mắt khi bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Ngự, lại có chút thất vọng.
Sở Ngự còn quá trẻ, mới 20 tuổi đầu, phải biết rằng, mỗi một công nhân kỹ thuật đều đã công tác mười mấy năm, thậm chí vài thập niên mới gánh nổi một tiếng "Thầy" này.
Xưởng trưởng Vệ Minh cũng có chút thất vọng, nhưng y vẫn nhanh chóng phản ứng lại, tiến lên chào hỏi Sở Ngự.
"Chào đồng chí, tôi là người phụ trách xưởng máy kéo, Vệ Minh, rất vinh hạnh khi ngài có thể tới xưởng máy kéo chúng tôi làm chỉ đạo." Tuy rằng Vệ Minh lúc mới nhìn thấy Sở Ngự cũng có chút thất vọng, nhưng hắn hiểu rõ, người này là do cấp trên cố ý phái tới để trêu chọc bọn họ, bởi vậy y biết, tuy thoạt nhìn Sở Ngự trẻ tuổi như thế, nhưng khẳng định là hắn hiểu biết rất nhiều.
"Chào Vệ xưởng trưởng, ngài có thể gọi tôi Sở Ngự, lần này tôi tới là muốn cùng mọi người giao lưu một chút về cái nhìn của tôi đối với máy kéo." Nói xong, hắn lấy bản thiết kế của mình ra, "Đây là ít bản thiết kế mà tôi đã vẽ xong, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận một chút."
Vệ Minh ở trong xưởng đã hơn ba mươi năm, cũng là một công nhân kỹ thuật ưu tú.


Hắn nhận lấy bản vẽ của Sở Ngự, nhìn kỹ trong chốc lát, rồi chậm rãi trầm mê, mấy công nhân kỹ thuật khác trong xưởng thấy Vệ Minh xem đến mê mẩn như vậy, cũng dần dần bước lên.

Rất nhanh bên người Vệ Minh liền vây quanh một vòng tròn, chen chúc nhốn nháo, nhưng trước sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Sở Ngự.

Hầu như theo bản năng, bọn họ biết đối phương không thích ầm ĩ, tuy rằng chen chúc, nhưng cũng không phát ra thanh âm, đều nghiêm túc xem bản vẽ.
Một lát sau, Vệ Minh gắp bản vẽ lại, trả cho Sở Ngự, thanh âm có chút phấn khởi, "Sở đồng chí, khi nào ngài mới giảng cho chúng ta."
"Hiện tại liền có thể."
Phân xưởng trống trải, Sở Ngự trải bản vẽ ra, cầm bút chì lên, nghiêm túc giảng giải ý nghĩ thiết kế của mình.
Thẩm Kiêu đêm nay ăn rất no, Hạ phu nhân gắp cho cậu vài cái móng heo, "Kiêu Kiêu à, ăn nhiều một chút đi, trong nồi còn rất nhiều, đợi lát nữa con về ký túc xá rồi chia cho các bạn cùng phòng nha."
"Cảm ơn sư mẫu."
Hạ Lận Khải cười hai tiếng, "Ăn nhanh đi, ăn xong rồi thì chơi với ta hai ván cờ."
Lúc Thẩm Kiêu rời đi, Hạ phu nhân đưa cho cậu một cái hộp, bên trong có một ít đồ ăn.

Hạ Lận Khải cũng về phòng lấy kéo, cắt mấy chùm nho xuống.
Gió thu trong trẻo, trăng sáng ngời ngời.
Lá rụng tụ tụ tán tán, rơi đầy đất.
Thẩm Kiêu cầm theo hộp đồ ăn, cả nho nữa, chậm rãi trở về kinh đại, ra khỏi hẻm nhỏ liền đến đường cái.

Thẩm Kiêu rất ít khi ra ngoài, nhưng mặc kệ thế nào, mỗi lần ra khỏi trường đều sẽ đi qua con đường này, nhìn đại thụ ven đường đã bắt đầu rụng lá, một trận gió thổi qua, trùng hợp rơi xuống một mảnh, Thẩm Kiêu tay không tiếp được chiếc lá.

Rồi dùng đầu ngón tay niết niết hai cái mới sau buông lỏng ra, chiếc lá rơi xuống mặt đất, sau khi cười khẽ hai tiếng, cậu bước nhanh rời đi.
Bên kia, Sở Ngự mới từ xưởng máy kéo ra ngoài, hắn có chút buồn chán.

Nơi này cách viện nghiên cứu không xa, Sở Ngự tính toán lúc trở về, cũng coi như thả lỏng tâm trí.
Ban đêm người rất ít, ngẫu nhiên có mấy chiếc xe đạp chạy qua, linh linh linh vài tiếng.
Gió se lạnh, thổi vào người rất thoải mái, lúc đi ngang qua đường, thường sẽ có một chiếc lá rụng vào vai, Sở Ngự cằm chiếc lá xuống, nhìn vài cái, rồi buông lỏng tay ra.
Chiếc lá theo gió phiêu động, cuối cùng cũng rơi xuống nền đất, xung quanh có rất nhiều lá rụng, duy nhất nơi này, chỉ có hai chiếc lá..