Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Chương 11: Lại nổi giận rồi




Editor: Typard

Beta-er: Hằng Lê​

“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Khởi La nghiêng người kéo khóa sau lưng áo đầm lên, cất tiếng trong trẻo: “Vào đi.”

Vào cửa là Nhị phu nhân, toàn thân mặc sườn xám nhung tuyết tay áo tám phân, bưng một chén tổ yến trong tay, săn sóc đặt lên bàn nhỏ, ôn hòa quan tâm: “Tối hôm qua A La ngủ có ngon không? Sớm nghĩ con đường xe vất vả hẳn là mệt mỏi, sáng sớm lúc cha con dùng cơm cũng không kêu con. Đến đây, uống một chén cháo tố yến cho ấm dạ dày.”

Bạch Khởi La ngẩng đầu nhìn một cái, mười giờ.

Đúng là không còn sớm.

cô ngồi xuống, cúi đầu khuấy cái muỗng, nếm thử một miếng.

Nhị phu nhân thuận thế ngồi xuống ghế nhỏ đối diện, nhìn thấy cô ăn nho nhã, trong lòng đoán có lẽ tâm tình cô vẫn đang tốt, thế nên khá yên tâm, tiếp tục mở miệng nói: “Cách đây không lâu ba con chọn cho con mấy căn biệt thự, chẳng qua là sợ tùy tiện quyết định mà con không thích, nên vẫn chờ con về đó. Đúng lúc Phùng công tử cũng ở đây, hay là để cậu ấy đi cùng con nhìn xem rồi lựa chọn được không?”

Bạch Khởi La đang ăn dừng lại, giương mắt nhìn Nhị phu nhân.

Trong lòng Nhị phu nhân giật mình một cái, vội vàng cười bổ sung: “Tất nhiên, mẹ Hai biết hôm nay có lẽ con muốn đi qua bên chỗ quý cô Trần, chẳng qua là hôm qua quý cô Trần trở về, hẳn là muốn gặp vị hôn phu một lần, hâm nóng tình cảm. Nếu sáng nay con qua đó, lỡ gặp phải, sợ là không ổn lắm.”

Nhị phu nhân không muốn nói những lời này chút nào, ai lại tình nguyện đắc tội cô gái có tính tình nóng nảy này chứ!

Nhưng mà không nói thì không được.

Nhị phu nhân khá căng thẳng, thậm chí còn nghĩ rằng cái chén của tiểu tổ tông này sẽ ụp lên đầu mình.

Chỉ là, ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ Bạch Khởi La nghe lọt tai, cô dừng lại trong chốc lát rồi đồng ý, sau đó tiếp tục ăn.

Nhị phu nhân kinh ngạc một chút, sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng cũng yên tâm.

Nhị phu nhân: “Bên Mẹ Hai có mấy vé kịch của rạp hát Mỹ La, nếu các con xem nhà xong còn thời gian rảnh, nghe chút kịch cũng được. Gần đây đang thịnh hành “Đại ngọc táng hoa”, thật sự rất hay, chỗ ngồi cũng chật kín.”

Bạch Khởi La: “Để nói sau.”

Nhị phu nhân đặt vé kịch lên bàn, cười nói: ”thật là, người trẻ bây giờ đều thích xem chiếu bóng, người thích xem kịch chẳng có mấy. Có điều đổi khẩu vị giết thời gian nói chung cũng tốt. Mẹ Hai để đây cho con, muốn coi thì đi ngay, nếu không muốn thì cho ai cũng được.”

Làm xong tất cả những dặn dò của chồng mình, Nhị phu nhân đứng dậy, cười mỉm chi: “Vậy mẹ Hai đixuống trước nha, để Phùng công tử ở dưới lầu một mình hoài cũng không ổn.”

Bất kể Phùng công tử còn trẻ bao nhiêu, thì cũng là nam giới, mà nhà họ Bạch có một thứ không tiện chính là phụ nữ trong nhà quá nhiều, nếu là cùng tuổi với mình và em Ba cũng khá tốt, lớn hơn Phùng công tử hơn mười tuổi, cũng không có gì để lo lắng. Thế nhưng, phần lớn nữ giới trong phủ còn trẻ. Đừng thấy tuổi của em Năm, Sáu, Bảy đã lớn, cũng khó bảo đảm không xảy ra chuyện gì. Nếu để các em ấy chiêu đãi khách, thì sẽ cực kỳ khó xử.

Dù sao cũng phải chú ý một chút.

Nhị phu nhân vội xuống lầu, chẳng qua là mới đi tới đầu cầu thang, giật mình trong lòng, chẳng biết Bát phu nhân xuống lầu lúc nào, đứng cách không xa nói chuyện với Phùng công tử, mang trên mặt nụ cười ngượng ngùng ôn nhu uyển chuyển, nhìn cực kỳ gai mắt.

Trong bụng Nhị phu nhân nổi cơn giận, chỉ có thể nói đúng là cái thứ không an phận, nhưng trên mặt vẫn phải kiềm nén: “Em Tám, sao em lại xuống đây?”

Hèn gì ban đầu lúc vừa cưới Bát phu nhân vào cửa thì tiểu tổ tông quậy dữ nhất. Bát phu nhân này đúng là xứng với đôi mắt hồ ly, không an phận.

Ánh mắt sắc bén, còn nói: “Vừa rồi em Bảy còn tìm em đó, nói là có đọc kiến thức trong một cuốn sách muốn nhờ em chỉ cho, vậy mà chớp mắt đã không tìm được em, không nghĩ tới em ở trong phòng này. Em nhanh đi chỉ em ấy bài kia đi. Em ấy còn vội tìm quanh đó.”

Những thứ này cũng chỉ là bịa, có điều mọi người đều hiểu trong lòng không nói ra.

Bình thường Bát di nương ăn mặc đơn giản, so với người khác trang điểm diễm lệ, bỗng dưng thêm mấy phần tinh tế hàm súc chọc người thương tiếc.

Nghe thấy Nhị phu nhân nói, mặt mũi Bát phu nhân ảm đạm đi mấy phần, nhẹ giọng vâng lời. Ả áy náy cười với Phùng Kiêu một tiếng, thướt tha xoay người lên lầu. Chẳng qua là chưa đi được bao xa, đã thấy Bạch Khởi La dựa vào tay vịn lầu hai nhìn ả, trong mắt chứa ý giễu cợt đậm sâu.

Ả lập tức không biết ứng xử thế nào cho phải, đứng đó không biết làm gì.

Đại khái là ả quá kỳ lạ, Phùng Kiêu theo tầm mắt ả nhìn sang, nhíu nhíu mày.

Bạch Khởi La chưa cho anh sắc mặt gì tốt, lạnh lùng xuống lầu, đi ngang qua Bát di nương, đột nhiên cômở miệng: “Hứa Giai Di, nếu cô có thể quyến rũ Phùng công tử hủy bỏ hôn ước với tôi, tôi tôn cô làm anh hùng.”

Cảnh sắc lập tức yên ắng lại, Bát di nương lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy không thể tin, có điều rất nhanh biến thành tổn thương nồng đậm.

Dù vào lúc như thế này, Nhị phu nhân cũng thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Mình chỉ là mẹ kế, nhưng cũng chưa phải là chính thức, nên không dám xen vào việc của người khác, vì thế cúi thấp đầu, tựa như mình không hề tồn tại. Người làm trong nhà nghe câu này, càng không dám thở mạnh.

Phùng Kiêu nghiêng người dựa sát vào ghế salon, cánh tay nâng lên khoác sau ghế, cà lơ phất phơ nhìn Bạch Khởi La: “Tôi có thể hiểu là, tôi nói chuyện với người phụ nữ khác nên em ghen không?”

Bạch Khởi La trợn mắt há hốc miệng, ý cô là vậy à?

Sao người này có thể tự đề cao bản thân mình như thế chứ?

cô bĩu môi, một lời khó nói hết: “anh tự luyến như vậy, sao chưa bị ai đánh chết thế?”

Phùng Kiêu: “thật ra thì rất nhiều muốn đến đánh chết tôi, có điều bọn họ nghe nói tôi có một vị hôn thê đánh người rất giỏi, nên đành từ bỏ.”

Bạch Khởi La: “......”

Phùng Kiêu mỉm cười: “Dù sao, nếu đánh chết tôi, vị hôn thê của tôi cũng không chịu để yên đâu.”

Bạch Khởi La từ nhỏ đến lớn như thế này, thật sự cho tới bây giờ cũng chưa thấy người nào mặt dày như vậy. Trong lúc nhất thời lại cạn lời.

Ngay cả Nhị phu nhân cũng cực kỳ kinh hãi, có điều cũng may là mình phản ứng nhanh hơn, dù sao đinữa, mình ăn muối còn nhiều hơn cô gái nhỏ này đi đường.

Nhị phu nhân vội vàng hòa giải: “Phùng công tử giống A La nhà chúng tôi ghê, tính tình thì vui vẻ lại thích nói đùa, thật đúng là trời sinh một đôi.”

nói rồi tiến lên kéo Bạch Khởi La, cười nói: “Các con không quen thuộc Bắc Bình lắm, để mẹ Hai đề cử cho các con một chỗ ăn trưa thật ngon. Có một quán cà phê Gaither ở bên kia cửa trước, khá được. Tuy là tiệm cà phê nhưng thức ăn cũng được, khá ngon. không giống nhà hàng Tây dương, ăn nửa đời cũng không quen, khiến người khác khó chịu.”

Nhị phu nhân biết Bạch Khởi La không thích ăn đồ Tây, bổ sung nói: “thật ra thì thức ăn vị Trung, lại lấy tên Tây, có lẽ là theo trào lưu.”

nói xong lại sai bảo tài xế lái xe, có điều bị Phùng Kiêu ngăn cản. Tuy nói không quen đường, nhưng cũng không đến nỗi nơi đó cũng không nhìn thấy. Ăn chơi, cho đến bây giờ anh chưa từng thua kém ai.

Hơn nữa, hai người bọn họ ra ngoài, lại có một người tài xế đi theo, nói chung cũng hơi lúng túng.

Phùng Kiêu kiên quyết: “Tôi tự lái đi.”

Nhị phu nhân chần chờ một chút, rồi dứt khoát đáp ứng.

Mắt thấy hai người cùng lên xe ra ngoài, Nhị phu nhân lau mồ hôi trán một chút, cảm thán: “Từ khi tiểu tổ tông này về đến giờ, tính tình đã tốt hơn một chút.”

Lại gặp Ngũ phu nhân đi từ trên lầu xuống, cười nhạt, nói: “Ái chà, nghe nói hôm trước còn đánh người mà. Em thấy á, là không để ý tới chúng ta thôi...” Trề môi, hạ giọng: “Sao em cảm thấy, tiểu tổ tông không hài lòng với cô gia, không cẩn thận lại hư bột hư đường hết.”

Nhị phu nhân nhíu nhíu mày, đáp lại: “Chị thấy không hẳn, xưa có câu, đánh là thương mắng là yêu, biết đâu bọn họ có duyên phận làm người một nhà. Hơn nữa, cô gia này cũng không phải một người bình thường, bị đánh hộc máu mà cũng không để ý, hôm nay mặt vẫn vui vẻ chào đón như cũ. Hôn sựnày, khó mà chia rẽ. Với lại, tiểu cô nương nhà mình ngại ngùng thẹn thùng, có khi thích người ta mà cũng làm mình làm mẩy ấy chứ?”

Dĩ nhiên, câu cuối cùng này, chính Nhị phu nhân cũng thấy không khó tin lắm.

Có lẽ cũng không muốn bàn về Bạch Khởi La nhiều ở nhà, nói đến đây, cũng ngừng chủ đề này lại, nhắc tới chuyện khác: “Dì Tám đâu? Chị đã dặn lúc nhà có đàn ông tốt nhất không nên xuống lầu, mà cô ta lại xem như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để ý. Còn chạy tới trước mặt cô gia tương lai làm gì? Trong nhà chỉ còn mình cô ta chắc?”

Nhị phu nhân cực kỳ bực bội.

Nếu cứ để cô ta quyến rũ cô gia, như vậy chẳng phải tạo phản hay sao?

Suy nghĩ một chút lập tức không lạnh mà run, đúng là không an phận.

nói tới đây, Ngũ phu nhân cũng sững sờ: “cô ta điên rồi chăng?”

Nhị phu nhân lại nhìn thấu Bát phu nhân, cười lạnh một tiếng, nói: “cô ta luôn giả bộ làm khuôn mặt đáng thương lừa gạt đàn ông, thật là bỉ ổi. đi, chúng ta đi lên lầu, chị phải hỏi cô ta kỹ một chút, có phải không biết xấu hổ là gì không?”

Mấy Di phu nhân trong nhà rất ghét Bát di nương, mà lúc này Bạch Khởi La và Phùng Kiêu cũng nói đến Bát di nương.

cô cười hỏi: “Vậy cái thứ đồ chơi xui xẻo đó nói gì tôi?”

Phùng Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, cười như không cười: “Còn dám nói không ghen hả?”

Câu này, thật giống như bọn họ rất quen thuộc vậy.

cô nghiêm túc: “anh có tin không. Tôi đạp anh từ trên xe xuống đó?”

Phùng Kiêu nhìn vào mắt cô, sáng sủa trong suốt, anh gật đầu: “Tin.”

Bạch Khởi La mỉm cười: “Tin thì cũng đừng tự cho là đúng.”

Phùng Kiêu bình tĩnh: “Nhưng tôi cũng biết em sẽ không làm thế.”

anh cực kỳ tốt bụng chỉ ra: “Em nhìn gương chiếu hậu đi, chiếc xe phía sau em, chiếc xe đó đã đi theo chúng ta nãy giờ. Chủ nhân chiếc xe này là chủ tòa soạn báo lá cải đứng đầu thành Bắc Bình. Cực kỳ ưa thích tung chuyện của người nổi tiếng. Tôi thấy, bọn họ nghe nói em trở về, chuyên tâm đi theo em tìm tin tức đó!”

Phùng Kiêu cười càng dữ: “Cho nên mới nói, chân trước em đạp tôi xuống, chân sau lập tức lên báo ngay.”

Bạch Khởi La nhìn phía kính chiếu hậu, sau đó liếc mắt, cười lạnh, gằn từng câu từng chữ: “Có lẽ anhkhông biết, tôi vốn là khách quen của đám báo chí đấy?”

Dĩ nhiên Phùng Kiêu biết, sự tích Bạch tiểu thư gây sự ở đâu là nổi tiếng khắp Bắc Bình, Phụng Thiên cũng thế, không ai là không biết, không ai là không hiểu.

“Nhưng mà...” Phùng Kiêu đánh tay lái, mỉm cười: “Lúc trước là báo tin em gây chuyện, tôi lăn từ trênxe xuống như vậy, sợ là có người nghi ngờ chúng ta làm chuyện khó tả gì ở trên xe thôi?”

Bạch Khởi La đỏ mặt trong nháy mắt, tức giận nói: “Phùng Kiêu!”