Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 28




Edit: Trang

Beta: Laune

Bởi vì có Thẩm Vĩnh Hưng và Đường Tùng Phương nên bữa tối Trung Thu có chút ngượng ngùng và không được vui vẻ, mặc dù có cả một bàn lớn đồ ăn ngon nhưng không khí trầm mặc lại khiến Nguyễn Du Du ăn không nhiều.

Sau bữa tối, Thẩm lão gia tử cùng ba đứa cháu ra hoa viên đi dạo hai vòng để tiêu cơm rồi ông quay về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Mộc Dương không hề muốn nói chuyện cùng Đường Tùng Phương, vì vậy anh lên phòng khóa cửa lại mở nhạc thật lớn.

Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du trở về phòng ngủ, Thẩm Mộc Bạch biết cô ăn chưa no, liền chuẩn bị một ít bắp rang bơ, một đĩa trái cây đã cắt sẵn và mấy miếng bánh Trung Thu.

Nguyễn Du Du nằm trên giường lớn, một tay ôm bỏng ngô, vừa ăn vừa chơi di động.

Thẩm Mộc Bạch dựa vào đầu giường lấy ra một cuốn sách để đọc. Đột nhiên di động trên bàn vang lên, là Ngô Trung Trạch gọi đến.

"Anh Thẩm, Tống Cẩm Minh về nước đúng dịp lễ Trung Thu, bốn người chúng ta khi nào có thể gặp nhau?"

Thẩm Mộc Bạch vừa định trả lời cậu ta thì đột nhiên anh thấy Nguyễn Du Du quay đầu nhìn chằm chằm vào di động của mình, giống như chú mèo nhỏ xù lông vừa cảnh giác lại đề phòng.

Nguyễn Du Du trời sinh có thính giác nhạy bén, cô có thể nghe được tiếng nói phát ra từ điện thoại của anh, ngày thường cô đều phớt lờ và chưa bao giờ nghe trộm anh nói chuyện điện thoại, nhưng ba chữ "Tống Cẩm Minh" quá mức mẫn cảm, khiến cô lập tức chú ý đến.

Tống Cẩm Minh, nam chính trong sách, là người mà nguyên chủ lưu luyến si mê.

Cũng chính là lúc Tống Cẩm Minh trở về Trung Quốc một thời gian thì Thẩm Mộc Bạch gặp phải một tai nạn. Nguyễn Du Du tự hỏi liệu Tống Cẩm Minh có liên quan gì đến chuyện đó không.

"Du Du?" bàn tay to lớn của Thẩm Mộc Bạch quơ quơ trước mặt cô.

Lúc này cô mới tỉnh táo lại: "Hả?"

"Du Du ngày mai anh đi gặp mấy người bạn, em muốn đi cùng không?" Thẩm Mộc Bạch ngập ngừng hỏi.

Nguyễn Du Du vô cùng do dự.

Cô muốn tránh xa nam chính nguyên tác, nhưng cô lo lắng Tống Cẩm Minh có liên quan đến cái chết của Thẩm Mộc Bạch, nếu cô tiếp xúc với người này và biết được âm mưu của hắn ta thì chẳng phải cô sẽ kịp thời phát hiện sao?

Thẩm Mộc Bạch chỉ thấy cô do dự khi nói đến chuyện "đi học hay đi làm", anh chỉ đang thử xem phản ứng của cô ra sao, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ cau mày mím môi rối rắm, hiện tại anh chắc chắn cô gái nhỏ thất thố như vậy có liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi, hay nói là có liên quan đến Tống Cẩm Minh. Dù sao thì cô cùng Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong gặp mặt không nhiều, cũng chưa thấy cô thất thố như vậy.

Sau khi anh và cô gái nhỏ ở bên nhau, Tống Cẩm Minh vẫn luôn ở nước ngoài, cô biết anh ta từ khi nào?

Nguyễn Du Du do dự một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.

Trong sách, nguyên chủ si mê Tống Cẩm Minh, nhưng Tống Cẩm Minh không thích nguyên chủ, chỉ cần cô không thích hắn ta là được, dù cho hai người gặp nhau, cô có thể đảm bảo cô sẽ không ngã vào vết xe đổ của nguyên chủ.

Về việc Tống Cẩm Minh có liên quan đến cái chết của Thẩm Mộc Bạch hay không, cô chỉ có thể tiếp xúc với người này mới biết được những bí mật đó, không thể bỏ qua chuyện nguy hiểm này được.

Suy nghĩ xong, Nguyễn Du Du nhướng mày hỏi một cách tự nhiên: "Tụ họp? Có những ai vậy?"

Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen tuyền: "Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch, Tống Cẩm Minh"

"Tống Cẩm Minh là ai?"

Thẩm Mộc Bạch hai mắt tối sầm, nhìn không ra cảm xúc: "Là bạn của anh, bốn người bọn anh cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt."

Nguyễn Du Du gật đầu: "Nếu là bạn của anh thì em sẽ đi."

......

Sáng hôm sau, Nguyễn Du Du vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng xe khởi động và giọng nói của Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương.

Cô nhẹ nhàng xoay người lại, thấy Thẩm Mộc Bạch đã thức dậy từ bao giờ, đôi mắt đen láy đang nhìn cô với vẻ dò xét.

Nguyễn Du Du không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là anh mới tỉnh dậy nên vẫn còn mê mang, cô khẽ mỉm cười: "Thẩm tiên sinh, anh tỉnh rồi. Thẩm Vinh Hưng và Đường Phương Tùng đi rồi."

"Đi rồi thì càng tốt, đỡ làm ông nội tức giận." Thẩm Mộc Bạch đã thức dậy từ sớm, anh biết Nguyễn Du Du vừa mới tỉnh, nhưng cô lại khẳng định âm thanh cô nghe được là của Thẩm Vinh Hưng và Đường Phương Tùng. Căn phòng này cách âm rất tốt, khi anh thức giấc cũng không nghe thấy gì, mà cô lại nghe được có thể thấy thính lực của cô gái nhỏ cực kỳ không bình thường.

Vì vậy, cô mới nghe thấy Ngô Trung Trạch nhắc tới Tống Cẩm Minh qua điện thoại vào tối hôm qua.

Nguyễn Du Du nằm trên giường một lúc rồi mới rời giường đi rửa mặt.

Sau khi ăn tối với ông nội Thẩm, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch lái xe đến hội quán.

Nguyễn Du Du nhận thấy mỗi lần gặp nhau đều ở hội quán này, chưa bao giờ thay đổi địa điểm, cô dựa lưng vào ghế lái phụ, tò mò hỏi: "Anh Thẩm, sao lần nào tụ họp cũng gặp nhau ở một chỗ vậy?"

Lúc đợi đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn cô, đôi mắt hạnh xinh đẹp, đen bóng thanh triệt.

"Hội sở đó là của Triệu gia, tất cả phục vụ trong hội sở đều biết Triệu Húc Phong, cậu ấy ở nơi này tương đối an toàn."

"À.....Triệu Húc Phong là sau khi bị thương mới như vậy sao?"

Thẩm Mộc Bạch im lặng một lúc lâu. Nguyễn Du Du nghĩ chắc sẽ giống như lần trước khi cô nhắc đến vết sẹo trên đầu Triệu Húc Phong, anh sẽ không để ý đến mình nữa.

Không ngờ, anh lại nói: "Triệu Húc Phong thực ra rất thông minh. Anh ta là con trai duy nhất của Triệu gia, được kỳ vọng rất cao. Trừ bỏ tính cách hung dữ thì không có tật xấu nào."

"Hung dữ sao?" Nguyễn Du Du không tưởng tượng ra Triệu Húc Phong người khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu khi hung dữ lên sẽ có bộ dáng như thế nào.

"Phải" đôi mắt của Thẩm Mộc Bạch lóe lên tia hoài niệm, "Từ nhỏ hắn lớn lên dưới sự cưng chiều của cả gia đình, tính tình bị chiều đến sinh kiêu, lại hung hãn táo bạo, đánh người cũng dữ, lái xe cũng liều."

"Bốn người bọn anh cùng thích đua xe, lúc đó ba người bọn anh ở phía trước nên không biết Triệu Húc Phong ở phía sau xảy ra chuyện gì. Phải một lúc lâu sau, người ta mới phát hiện anh ta ở dưới mương sâu ven đường...."

Nguyễn Du Du ngập ngừng hỏi: "Đã gặp qua nhiều bác sĩ cũng không chữa khỏi cho anh ta sao?" Triệu Húc Phong là con trai duy nhất, Triệu gia chắc chắn sẽ tận lực cứu chữa.

Thẩm Mộc Bạch "Ừm" một tiếng, "Não bộ hắn bị chấn thương nghiêm trọng, các chuyên gia trong và ngoài nước đều lắc đầu, Triệu gia đã hết hy vọng. May mắn thay, dù Triệu Húc Phong không thể kế thừa gia nghiệp Triệu gia nhưng hành vi của anh ta cũng không có gì bất thường, như vậy có thể chấp nhận được."

Nguyễn Du Du nhấp môi, trầm mặc trong chốc lát.

Bùa chữa bệnh của cô không thể chữa khỏi mọi vết thương. Người trên đời không tin bùa chữa bệnh, cho dù cô muốn chữa cho Triệu Húc Phong nhưng cha mẹ Triệu chưa chắc đã đồng ý. Hơn nữa, nếu không chữa trị tốt, cô sẽ khiến cha mẹ Triệu thất vọng thêm một lần nữa.

Cả đoạn đường cả hai đều im lặng.

Khi hai người đến hội quán, ba người kia đã đến từ trước.

Tống Cẩm Minh là một người nho nhã, đeo một cặp kính gọng vàng, nhẹ nhàng văn nhã, khi nở nụ cười như tắm trong gió xuân.

"Anh Thẩm!" hai người ôm nhau, Tống Cẩm Minh có chút kích động, "Đã lâu không gặp!"

Thẩm Mộc Bạch vỗ vỗ vai anh ta, "Lần này định ở lại bao lâu?"

"Không đi nữa, bốn người chúng ta tái hợp."

Vài người ngồi trên ghế sofa lớn, Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh Thẩm Mộc Bạch.

Triệu Húc Phong hưng phấn giới thiệu, "Du Du, đây là Tống Cẩm Minh, bằng hữu của chúng ta, cô còn chưa gặp qua đâu. Tống Cẩm Minh, đây là Du Du, vợ của anh Thẩm."

Nguyễn Du Du đánh giá Tống Cẩm Minh, nở một nụ cười khách khí "Xin chào"

Ngô Trung Trạch kỳ quái liếc cô một cái, cô luôn mềm mại đáng yêu, đối với ai cũng tương đối thân thiện, nhưng lần này gặp mặt Tống Cẩm Minh lại nói chuyện với vẻ xa cách cùng đề phòng.

Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ quan sát Nguyễn Du Du và Tống Cẩm Minh, họ dường như không quen biết nhau, ít nhất thì Tống Cẩm Minh cảm thấy là lần đầu gặp Nguyễn Du Du, còn Nguyễn Du Du thì nhìn Tống Cẩm Minh với ánh mắt xa lạ.

Tống Cẩm Minh cười nhẹ, "Là Du Du trong Du Du lộc minh* hay năm tháng dài dằng dặc?"

(câu đầu trong bài thơ Lộc minh 1 của Khổng Tử, sợt gu gồ để biết chi tiết nha Du Du là chỉ con hươu á:3)

Triệu Húc Phong cho là "Du Du" còn Ngô Trung Trạch thì cho rằng là " từ từ", Thẩm Mộc Bạch cũng bối rối, anh không biết tên cô viết như thế nào.

"Đương nhiên là Du Du lộc minh, rất đáng yêu đúng không?" Triệu Húc Phong đúng tình hợp lý nói.

"Khẳng định là năm tháng dài dằng dặc nha!" Ngô Trung Trạch mười phần chắc chắn nói.

Nguyễn Du Du nở nụ cười, đôi mắt tròn cong thành hình lưỡi liềm: "Là sinh mệnh quan trọng."

Triệu Húc Phong kỳ quái nhìn cô: "Sinh mệnh thì liên quan gì? Ai đặt một cái tên như vậy, thật kỳ lạ."

Nguyễn Du Du cười nói: "Khi tôi sinh ra sức khỏe không tốt, có người nói tôi sống không quá 20 tuổi, lấy chữ "Du" (攸) đặt tên vì mong muốn phá bỏ số mệnh này. "

"Không sống quá hai mươi tuổi?" Thẩm Mộc Bạch cau mày nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Triệu Húc Phong khinh thường mà cười một tiếng, "Thuật sĩ giang hồ nói không đáng tin một chút nào hết. Không phải Du Du vừa sinh nhật tròn hai mươi tuổi vài ngày trước sao."

"Đúng vậy." Nguyễn Du Du cười gật đầu, nói chính xác là cô đã mất vào ngày sinh nhật tròn hai mươi tuổi và xuyên đến thế giới này vào đúng ngày đó.

.....

Bốn người đã lâu không tụ họp nên có nhiều chuyện để nói cũng không xuống đại sảnh ăn cơm mà để phục vụ mang lên.

Tống Cẩm Minh lấy một miếng gà cay thở dài, "Chỉ khi quay trở lại Trung Quốc mới có thể ăn những món ăn chính thống." Sau hai năm ở nước ngoài, anh ấy rất nhớ hương vị này, vì vậy anh lại lấy một miếng khác.

"Khụ khụ." Triệu Húc Phong ho khan hai tiếng.

Tống Cẩm Minh nhìn anh một cách kỳ lạ.

Ngô Trung Trạch nhỏ giọng giải thích với anh, "Gà cay là món Du Du thích ăn." Ngụ ý là anh không thể ăn quá nhiều.

Tống Cẩm Minh nhìn lại bàn ăn, quả nhiên có nhiều món mà họ không thường gọi, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh còn có một chiếc bánh chocolate lava.

Ngô Trung Trạch nhìn theo mắt anh ta và nói: "Cái bánh nhỏ đó càng không được, đó là món tráng miệng độc quyền của Du Du"

Tống Cẩm Minh nhìn sang Thẩm Mộc Bạch.

Ngô Trung Trạch ngữ khí có chút chua, "Anh Thẩm cũng là của Du Du."

Tống Cẩm Minh cười một tiếng, "Anh Thẩm, nghe nói dạo gần đây anh đang nhắm vào Trần gia?"

Ngô Trung Trạch cũng tò mò nhìn sang Thẩm Mộc Bạch. Mấy ngày nay tập đoàn Dược Hoa đoạt không ít mối làm ăn của Trần gia, người khác không biết đứng đầu Dược Hoa là Thẩm ca, nhưng bọn họ biết.

Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt nói: "Con gái Trần gia ở trường học làm Du Du bị thương."

"Đm" Ngô Trung Trạch kêu một tiếng.

"Ai?" Triệu Húc Phong xắn tay áo nói lớn "Ai làm Du Du bị thương?"

"Bị thương nghiêm trọng không?" Tống Cẩm Minh hỏi.

"Không có việc gì đâu.'' Nguyễn Du Du vội vàng xua tay, " Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là một cú đấm vào mặt thôi, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi. Tôi không bị gì nghiêm trọng cả. Trần Mân bị tôi đá một cái cũng bị thương ở chân."

Ngô Trung Trạch đập bàn, "Dám bắt nạt Du Du? Anh Thẩm muốn chỉnh Trần gia cho em một chân."

Tống Cẩm Minh hỏi "Vậy chúng ta định đem Trần gia kia chỉnh đến mức nào?"

Ánh mắt đen xì của Thẩm Mộc Bạch hiện lên ý cười, bàn tay to lớn dừng ở trên đầu Nguyễn Du Du, nhẹ nhàng xoa, "Du Du, nói cho họ những lời trong bá đạo tổng tài hay dùng đi"

Nguyễn Du Du sửng sốt một chút, buông chiếc đũa, ngón tay mềm mại nhẹ vuốt cằm, mắt híp lại, nỗ lực làm ra bộ dáng thâm trầm lãnh khốc, đè nặng giọng nói, "Trời trở lạnh rồi, Vương thị nên phá sản thôi."

Ba người sững sờ rồi bật cười "Haha-"

Ngô Trung Trạch dựa vào Tống Cẩm Minh cười nghiêng ngả, "Vì sao lại là Vương gia?''

Nguyễn Du Du chớp đôi mắt tròn xoe, đen láy vô tội nói, "Không biết nha tổng tài bá đạo trong 'Thiên Vương Phá' nói như vậy đó."

Lúc đó, Thẩm Mộc Bạch bị Nguyễn Du Du yêu cầu nhắc lại, anh chỉ tay vào ba người nói: "Mấy người từng người nói lại đi."

Triệu Húc Phong xắn tay áo đập bàn,"Trời trở lạnh, Trần gia nên phá sản thôi."

Nguyễn Du Du lắc đầu "Giống như dùng dao giết cả nhà vậy, không được, không đủ bá đạo."

Ngô Trung Trạch hai tay ôm trước ngực, nâng cằm "Trời lạnh rồi, Trần gia nên phá sản"

Nguyễn Du Du vẫn lắc đầu, "Không được, trông giống như giáo bá đang bắt nạt hội đồng mấy đứa em của mình, cũng không đủ bá đạo."

Tống Cẩm Minh dùng đầu ngón tay trắng nõn đẩy mắt kính, hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Trời trở lạnh, Trần gia nên phá sản rồi"

"Oa......" Nguyễn Du Du chà xát cánh tay, "Quá ôn nhu, những lời độc ác nhất được nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng, nó rất kỳ quái khiến người nghe nổi da gà."

Ba người bị chê bai đồng loạt nhìn về phía Thẩm Mộc Bạch.

Khóe môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch giật giật, đôi mắt đen thoáng qua một tia lạnh lùng, giọng nói trầm thấp bình tĩnh, nhẹ nhàng cất lời: "Trời trở lạnh, Trần gia nên phá sản rồi."

Nguyễn Du Du cười đôi mắt cong cong, "Đây mới là giọng nói trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo."

Ba người cùng cười.

......

Sau một thời gian dài mới gặp lại, bốn người đều rất cao hứng, khui mấy chai Louis XIII mà Triệu Húc Phong yêu thích nhất, Nguyễn Du Du không thích uống rượu, cô uống nước táo.

Vừa tán gẫu vừa uống rượu, nên mọi người đều uống khá nhiều, Triệu Húc Phong là người vui nhất, hôm nay không ai quản anh uống ít hay nhiều.

Hơi say đến lời nói càng nhiều, Tống Cẩm Minh oán giận đồ ăn nước ngoài không hợp khẩu vị, Ngô Trung Trạch lẩm bẩm nói người trong nhà thúc giục hắn mau chóng kết hôn sinh con, Triệu Húc Phong ôm chai Louis XIII cười ngây ngô, thậm chí Thẩm Mộc Bạch còn cười nhiều hơn mọi hôm.

Nguyễn Du Du đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Triệu Húc Phong cũng tươi cười hớn hở đi theo phía sau, phòng vệ sinh nam nữ ở cạnh nhau, hai người đều đi giải quyết vấn đề riêng.

Khi vặn vòi nước rửa tay, Nguyễn Du Du nhớ tới lần trước gặp Chu Dung Dung ở chỗ này, nhưng mà hôm nay nhà vệ sinh chỉ có một mình cô, chỉ là có tiếng 'thùng thùng' kỳ quái từ cách vách truyền đến.

Nguyễn Du Du cau mày lắng nghe, nhớ tới Triệu Húc Phong đang ở cách vách, có chút không yên tâm liền lau khô tay, xoay người nhìn thoáng qua nhà vệ sinh nam.

Triệu Húc Phong nằm co quắp trên mặt đất, đầu không ngừng đập vào mặt đá cẩm thạch của bồn rửa tay, máu đã túa ra, máu theo gương mặt anh chảy dài xuống.

"Triệu Húc Phong!" Nguyễn Du Du sửng sốt, cũng mặc kệ là phòng vệ sinh nam, cô xông lên ôm lấy đầu anh, ngăn cản anh tự làm tổn thương chính mình, "Anh đang làm cái gì vậy? Mau đứng lên!"

Nguyễn Du Du muốn đỡ anh đứng dậy, nhưng thân hình Triệu Húc Phong cao lớn, anh túm cánh tay cô nhẹ nhàng lôi kéo, Nguyễn Du Du quỳ xuống bên cạnh anh.

"Cô là....Du Du?" Triệu Húc Phong vẫn có thể nhận biết cô là ai, anh cau mày, đầu lại va vào bàn đá cẩm thạch, " Du Du, tôi đau quá, đầu tôi đau quá, tôi bị ngã xe từ chỗ đó rơi xuống...."

Anh nâng tay chỉ về phía khung cửa, " Từ chỗ cao này rơi xuống, không ai biết tôi ở đâu, tôi sắp chết rồi."

"Không sao, không sao đâu, anh sẽ không chết đâu, tôi biết anh ở đâu không phải tôi tới tìm anh rồi sao?"

Nguyễn Du Du không ôm được đầu của anh, cô muốn lấy chiếc khắc lông ở trên chiếc bàn cẩm thạch đặt ở giữa đầu anh và mặt bàn cẩm thạch để giảm bớt sát thương, nhưng Triệu Húc Phong cứ lôi kéo cánh tay cô, khiến cô chỉ có thể quỳ trên mặt đất, không thể động đậy.

"Du Du, đầu tôi đau quá, đau quá...." Triệu Húc Phong lại hướng tới bàn cẩm thạch, Nguyễn Du Du cắn răng đem cánh tay mình lót lên, lòng bàn tay mềm mại đặt trên đầu anh, mu bàn tay bị đập mạnh vào bàn đá cẩm thạch cứng rắn, Nguyễn Du Du đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Cô biết chỉ bằng sức mình thì không có biện pháp, vì vậy liền một tay đỡ đầu Triệu Húc Phong một tay cố gắng lấy điện thoại, "Anh Thẩm, mau lên, mau đến nhà vệ sinh!"

Triệu Húc Phong níu cánh tay cô, khiến di động bị văng ra xa, nhưng may mắn thay, cô lập tức nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, ngay sau đó, ba bóng người xuất hiện ở trước cửa nhà vệ sinh.

Thẩm Mộc Bạch tiến lên như một cơn gió, lập tức đem đầu của Triệu Húc Phong ấn vào trong lòng, Triệu Húc Phong buông cánh tay Nguyễn Du Du, ôm eo Thẩm Mộc Bạch, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đầu đau quá, tôi sắp chết rồi,..."

Ngô Trung Trạch Tống Cẩm Minh cũng bước đến, ba người đem Triệu Húc Phong nâng lên.

Thẩm Mộc Bạch nhìn di động trên mắt đất, lại nhìn tay Nguyên Du Du, mu bàn tay của cô va vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch mấy lần, làn da mềm mại, trắng như tuyết bị đập đến tím bầm.

Nguyễn Du Du đau đớn cau mày, xua tay, "Không sao, đưa cậu ấy tới bệnh viện trước đi."

Thẩm Mộc Bạch đem Triệu Húc Phong giao cho Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh hỗ trợ, anh cúi xuống, nhặt di động bị rơi dưới mặt đất, lấy khăn lau sạch, nhét vào túi, rồi cầm lấy tay Nguyễn Du Du nhìn kỹ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Du Du, đau không?"

Đây là lần thứ hai anh hỏi cô câu hỏi này.

"Không đau, không sao đâu." Nguyễn Du Du cố hết sức để lộ ra một nụ cười.

Đôi mắt hạnh đen và sáng của cô cong lên, khóe miệng cũng cong lên, nhưng anh biết rõ cô đang rất đau.

Nắm tay cô một cách cẩn thận, Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du đi theo ba người kia trở về phòng bao.

Mọi người đặt Triệu Húc Phong trên ghế sô pha, đầu Triệu Húc Phong vẫn còn va chạm xung quanh, Thẩm Mộc Bạch phải đem đầu anh ôm vào trong ngực, Ngô Trung Trạch gọi điện cho bác sĩ riêng của Triệu Húc Phong, Tống Cẩm Minh dùng khăn lau vết máu trên mặt anh.

Triệu Húc Phong an tĩnh trong chốc lát, lại kịch liệt giãy giụa. Thẩm Mộc Bạch cùng Tống Cẩm Minh hai người mới có thể chế ngự anh.

Sau khi Ngô Trung Trạch gọi điện thoại xong, anh bọc viên đá vào một chiếc khăn đưa cho Nguyễn Du Du. Cô mờ mịt nhận lấy, do dự nhìn Triệu Húc Phong, không biết nên đắp vào chỗ nào. Ngô Trung Trạch chỉ vào tay cô, "Là cho cô". Bọn họ đều nhìn thấy cô dùng tay chặn đầu của Triệu Dịch Phong, mu bàn tay bị bàn đá cẩm thạch làm cho bầm tím.

Nguyễn Du Du ấn cục đá lên tay, khí lạnh làm cơn đau dịu đi, "Triệu Húc Phong cậu ấy...là uống nhiều quá mới như vậy sao?"

"Không phải." Ngô Trung Trạch lắc đầu, thấp giọng nói: " Cậu ấy thỉnh thoảng sẽ tái phát, chỉ là sau khi uống rượu, cậu ấy hưng phấn hơn, thích ồn ào hơn, không có liên quan gì hết."

Nguyễn Du Du rũ mắt, hàng mi dài che khuất nỗi buồn trong mắt. Nếu là do uống rượu còn xem như có nguyên nhân, về sau cũng có biện pháp phòng tránh. Nếu là ngẫu nhiên thì căn bản không thể dự liệu phòng tránh.

......

Bác sĩ rất mau đã đến, mang theo một túi thuốc, theo sau là cha mẹ Triệu. Hai người mỗi người giữ chặt một bên cánh tay Triệu Húc Phong, Triệu mẹ đau lòng chỉ biết rơi nước mắt, còn trong mắt cha Triệu đều là đau đớn.

Thẩm Mộc Bạch đỡ đầu Triệu Húc Phong, yêu cầu bác sĩ tiêm cho anh ấy một mũi thuốc an thần trước để anh ấy bình tĩnh, sau đó mới điều trị vết thương. Máu đã được lau sạch, may mắn vết thương không sâu, không cần khâu lại, bác sĩ đắp thuốc, dùng băng gạc băng bó vết thương, không đặc biệt dặn dò cái gì, sự việc này đã xảy ra vài lần, mọi người đều đã quen.

Thẩm Mộc Bạch ánh mắt đau kịch liệt: "Thực xin lỗi, Triệu thúc, lần này đều do cháu không có chăm sóc tốt cho cậu ấy."

Cha Triệu lắc đầu, " Không trách cháu, Húc Phong thành ra như vậy, các cháu vẫn chịu chơi cùng nó, đã là tốt rồi."

Con trai ông nếu biết bạn bè chơi từ nhỏ xa lánh nó chắc chắn sẽ rất khổ sở. Hơn nữa, con trai ông từ nhỏ tính tình cương ngạnh, nếu anh thật sự trở thành người không thể gánh vác trách nhiệm cá nhân, cần người ở bên 24/24 giám sát, đến đi vệ sinh cũng cần người đi cùng, chắc chắn sẽ tức chết.

Cha Triệu vỗ vỗ vai Thẩm Mộc Bạch, "Các cháu đều rất tốt, cảm ơn."

Mấy người này ăn chơi trác táng, nhưng bây giờ để chăm sóc con trai, mỗi lần tụ họp đều phải cẩn thận, chọn hội sở nhà họ Triệu để tổ chức để đảm bảo an toàn cho con trai ông.

Mẹ Triệu lau nước mắt, "Ai, nếu là lúc trước Húc Phong không có đi đua xe, thì bây giờ có lẽ..."

Cha Triệu khẽ chạm vào bà, Triệu mẹ giương mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch, nhanh chóng ngậm miệng. Cha mẹ Triệu đưa Triệu Húc Phong rời đi, vì những người khác đều uống rượu, nên đều từ hội sở về thẳng nhà.

Không biết bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa từ bao giờ, Nguyễn Du Du đứng trước cửa hội quán đợi tài xế lấy xe từ bãi đậu xe. Tống Cẩm Minh và Thẩm Mộc Bạch đứng cách đó không xa.

Trong tiếng mưa rơi tí tách giữa không trung, cô nghe thấy Tống Cẩm Minh thấp giọng nói: "Tuy rằng lúc trước đi đua xe là đề nghị của anh, nhưng đó không phải lỗi của anh, mấy người chúng ta đều lâu chưa đua xe, ai cũng có khả năng đề nghị, chỉ là vừa vặn đúng lúc anh nói ra thôi. Anh Thẩm, anh không cần quá tự trách."

Trong cơn mưa ánh đèn dần trở nên mơ hồ, Nguyễn Du Du thấy không rõ biểu tình Thẩm Mộc Bạch, anh hơi cúi đầu, mái tóc đen dừng ở lông mi, bóng đen che khuất đôi mắt, trên mũi nhiễm một chút ánh sáng lạnh lẽo, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng.

Người của hội sở lái chiếc Bentley qua đây, có người bung dù đưa Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch đến cửa xe, hai người đều ngồi vào ghế sau.

Trong xe là một không gian an tĩnh, nước mưa bị che đậy ở bên ngoài, đèn đường ở trong bụi mưa có vẻ mờ nhạt. Tay Nguyễn Du Du từng chút dịch về phía Thẩm Mộc Bạch, nhẹ nhàng câu lấy ngón tay thon dài của anh, không biết có phải bởi vì trời mưa hay không, mà kia ngón tay không có chút độ ấm, có chút lạnh lẽo. Năm ngón tay của Nguyễn Du Du từ từ đan xen vào giữa các ngón tay của anh, Thẩm Mộc Bạch thu ngón tay lại, đem tay cô gắt gao nắm lấy.

Mười ngón tay nắm chặt.