Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Hoa Thố Ti

Chương 8




Edit & beta: Tịch Hạ

Chủ nhiệm lớp tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý với lời đề nghị của Đường Ninh Tề.

Đầu tiên, đây không phải là một kèm một, ba người tụ tập lại chung một chỗ mà, chắc không nảy sinh cái gì mập mờ đâu. Quan trọng nhất là cô rất tín nhiệm Đường Ninh Tề, đứa bé này trầm ổn hơn so với bạn cùng lứa tuổi, làm việc nghiêm cẩn tỉ mỉ, sẽ không đùa nghịch mà đi nói chuyện yêu đương.

Còn Hạ Diệc Ca...

Có Đường Ninh Tề ở bên cạnh nhìn, có cho cậu ta cũng không dám duỗi móng vuốt đến Tô Khê Nghiêu.

Thừa dịp này Tô Khê An cũng uyển chuyển biểu đạt mình cũng cần học thêm, muốn gia nhập lại bị Đường Ninh Tề dùng vài ba câu đuổi đi rồi. Cuối cùng lúc ra cửa, trên mặt cô gái nhỏ chứa đầy vẻ uất ức, ánh mắt nhìn Tô Khê Nghiêu cứ như hận không thể khoét thịt trên người cô xuống vậy.

Cảm giác được người khác hâm mộ ghen tị.

Quá sung sướng!

Tô Khê Nghiêu bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt hàm chứa ý cười giống như tướng quân đánh thắng trận.

Đường Ninh Tề đi ở phía sau sờ sờ cái mũi, phảng phất cảm thấy có chút ngượng ngùng... Ho khan một cái! Cùng học tập với anh thôi mà, có cần vui vẻ như vậy không? Còn ở trường học đó, cũng không biết khiêm tốn gì cả, quá... Quà đặc biệt, quá đáng yêu rồi.

Vào lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao, trường học chật ních người, thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi hoạt bát tới lui trong hành lang.

Ba người có nhan sắc xuất chúng đi chung một chỗ, lại là sinh đôi, hấp dẫn mê người.

Tô Khê Nghiêu nhớ rõ nhân thiết tìm tra của mình, đi đến nửa đường bỗng dừng lại, xoay người, tức giận trợn mắt nhìn thiếu niên ở sau lưng, không chút khách khí đâm ngực anh nói: "Ái chà chà! Buổi trưa cậu đùa bỡn tôi, buổi chiều còn chê tôi ngu ngốc, dạy kèm cái đầu cậu đấy, có muốn tôi đưa cậu lên trời cao để sóng vai với mặt trời không hả?"

“Tôi không có..."

“Cậu chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

Tô Khê Nghiêu nhắm mắt buông lời hung ác, dù sao cũng không mất tiền, muốn làm cái gì liền làm cái đó.

Đường Ninh Tề dở khóc dở cười nhìn cô, cảm thấy mình đang nhìn một con mèo nhỏ đang xù lông kêu 'Tôi siêu hung đó'.

Anh giơ tay bất đắc dĩ nói: "Lúc buổi trưa là do bất ngờ, tôi..." Nói được một nửa, hình như anh nhớ đến cái gì đó, chợt chân mày trầm xuống: "Đúng rồi, bả vai của cậu, có đi bệnh viện xem chưa?"

"Vai... Bả vai?"

Thiếu nữ vẫn chưa đóng "Giảm miễn đau đớn" nghiêng đầu, mặt đầy vô tội.

“Chính là chỗ này..." Đường Ninh Tề do dự một chút, thật cẩn thận dùng ngón tay chọc chọc nơi bị thương của thiếu nữ, nhiệt độ ấm áp của cơ thể cách áo sơ mi mỏng truyền đến đầu ngón tay anh, có chút... ngứa.

"Ê! Cậu làm gì đấy, bớt táy máy tay chân lại nha."

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ sợ cậu bị thương, còn không đi bệnh viện nữa, cứ kéo dài mãi sẽ nghiêm trọng hơn."

"Cậu nhìn bộ dáng tôi lúc này xem, giống có chuyện gì à? Không đau chút nào hết á, bớt viện cớ đi nhá."

"Có thật... là không sao không?" Chẳng lẽ lúc trưa anh hoa mắt nhìn lầm rồi ư?

Tô Khê Nghiêu liếc mắt xem thường, dùng sức thục cùi chõ ra phía sau một cái, làm động tới cơ bắp ở bả vai; đúng lúc này, hệ thống một mực yên lặng đột nhiên lên tiếng: "Đã giảm miễn đau đớn đủ ba giờ, tiến vào thời gian làm lạnh."

"Thời gian làm lạnh là mười phút, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi."

Răng rắc!

Thoáng chốc, Tô Khê Nghiêu cảm thấy hình như bả vai của mình đã trật khớp.

Đau đớn do cơ bắp bị lôi kéo khiến đầu óc cô trống rỗng, không biết qua bao lâu cô mới hoảng hoảng hốt hốt phục hồi tinh thần lại, khoé mắt chợt cụp xuống, nháy mắt đôi môi màu hồng nhạt đã trở nên tái nhợt, cô run rẩy ngẩng đầu, vẻ mặt đã yếu còn cậy mạnh nói: "... Tôi không sao."

Nói không sao chính là không có sao, bị vả mặt là chuyện không thể nào, đời này cũng không thể đâu.

Đường Ninh Tề là người tỉ mỉ biết bảo, lập tức phát hiện ra không đúng.

"Tô Khê An trở về phòng học trước, tôi đưa cậu đến phòng y tế nhìn một chút."

"Không cần." Chờ hết mười phút là được rồi.

"Đừng nháo." Giọng của thiếu niên chợt nghiêm nghị làm hai người sợ hết hồn: "Bất kể lúc nào, cậu cũng phải biết quý trọng bản thân mình, lỡ xảy ra chuyện gì thật thì hối hận đã muộn rồi."

"... Vậy liên quan gì đến cậu?" Tô Khê Nghiêu nói, rất không được tự nhiên, vì mình không biết phân biệt đúng sai mà thở dài.

Hết cách rồi, công lược là chuyện hàng đầu.

"Cậu nói gì đó?"

"Sao?"

"Cậy vì cứu tôi mới bị thương, tôi vốn nên gánh vác trách nhiệm trong chuyện này."

Tô Khê Nghiêu nhắc nhở anh: "... Tôi muốn đi cướp."

"Được! Là cướp." Trước mắt Đường Ninh Tề rất không biết phải làm sao, đành uyển chuyển hướng dẫn từng bước: "Vì một người cậu khinh thường khiến mình khó chịu, đau đớn, cậu không cảm thấy hành động này không bình thường sao?"

Tô Khê Nghiêu: “……”

Mặc dù nói rất có đạo lý nhưng mà không muốn đi thì làm sao bây giờ?

Quên đi, như anh nói vậy, thân thể quan trọng.

Thiếu nữ liếc anh, nói nhỏ hai tiếng: "Dẫn đường đi."

Đường Ninh Tề gật đầu một cái, nếu như không chú ý đến Tô Khê An vẫn còn ở đây, lúc này anh đã không nhịn được mà xoa xoa đầu cô gái nhỏ. Chậc! Nhìn bộ dáng bé ngạo kiều này, thật là... càng nhìn càng thấy dễ thương.

"Nếu chị bị thương, không bằng tớ cũng đi cùng."

Đường Ninh Tề: “Tùy tiện.”

Tô Khê An trên mặt thì cười hì hì, trong lòng lại ĐẬU MÁ NÓ. Lần đầu tiên cô bị coi nhẹ hoàn toàn như vậy, thậm chí cả ánh mắt đối phương cũng tiếc không cho cô, bị thương cái gì, đau đớn gì chứ, đều là giả bộ. Nếu khó chịu thật, làm sao mà trước đó không có cái gì chứ?

Cô dò hỏi: "Vừa rồi các cậu nói đến cướp, là chuyện gì vậy?"

Đường Ninh Tề: "Là đùa giỡn thôi."

"Liên quan gì đến em."

Tô Khê Nghiêu không ngốc, đương nhiên sẽ không ném thóp vào tay Tô Khê An, cho dù dối phương hỏi cái gì cũng bị cô dùng dăm ba câu đẩy đi, thỉnh thoảng còn giễu cợt đôi câu, khiếu cho Tô Khê An tức đến mức thiếu chút nữa không duy trì được hình tượng năm tháng tĩnh hảo tốt đẹp.

Rất nhanh, ba người bọn họ đã đến phòng y tế trong trường học.

Trong phòng y tế chỉ có một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng, cười lên rất hoà ái, bà thấy ba người, ánh mắt chợt lóe: "Thế nào, khó chịu ở đâu?"

Đường Ninh Tề: “Bác sĩ Lý, bả vai của cậu ấy bị thương, phiền cô xem một chút ạ."

“Làm sao bị thương?"

"Bị người dùng côn gỗ đánh trúng."

"Côn gỗ?? Các em đánh nhau?" Bác sĩ Lý nhướng mày một cái, hình như muốn răn dạy.

Đường Ninh Tề đơn giản nhanh chóng nói lại chuyện buổi trưa một lần: "Chuyện này chủ yếu là do người bên ngoài trường học ạ, cậu ấy cũng vì cứu em mới có thể bị thương, không phải cố ý đánh nhau, phiền bác sĩ trước xem một chút ạ."

"Các em đó! Chính là không bớt lo mà."

Người phụ nữ bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Trước cởi áo ra cho cô nhìn bả vai một chút."

"Chắc là không có chuyện gì lớn, dẫu sao trong giờ học chị viết chữ cũng không có cảm giác gì." Tô Khê An ngột ngạt suốt đường đi, lúc này còn không học ngoan muốn lên chơi tâm nhãn: "Chút thương ngoài da mà thôi, còn phải làm phiền bác sĩ, thật xin lỗi."

Tô Khê Nghiêu: "Ha hả, tôi chính là người kiểu cách đấy, không chịu được thì nín."

"Cô chính là người xem vết thương nhẹ, nếu các em bị thương nặng, nơi này của cô cũng không có điều kiện để xem đâu!"

"Bị thương chẳng phân biệt nặng nhẹ." Giọng Đường Ninh Tề nhàn nhạt nói.

Tô Khê An bị cả ba người dỗi: ".."

Nụ cười giả dối sắp duy trì không nổi nữa rồi, đau khổ quá.

Hôm nay Tô Khê Nghiêu mặc áo sơ mi trắng, cởi ra hai cái nút áo, kéo một bên áo xuống, lộ ra bả vai phải, dây an toàn bằng ren màu hồng treo trên xương quai xanh khiến hô hấp Đường Ninh Tề hơi chậm lại.

"Em... Hay là em nên đi ra ngoài---"

Còn chưa nói hết lời, chợt sắc mặt anh trầm xuống.

Da thiếu nữ rất trắng, giống như trân châu vậy, oánh nhuận trơn nhẵn, chính vì vậy, nơi bị thương càng trở nên hết sức dữ tợn, cả bả vai gầy yếu đều sưng lên, máu bầm màu tím cực kỳ chói mắt.

"Mịa." Anh thấp giọng mắng một câu thô tục, trong con ngươi đen nhánh đầy ám trầm.

Bác sĩ Lý cũng bị dọa sợ ngây người, giọng nói không còn nhu hoà như trước nữa: "Bị thương nghiêm trọng như vậy sao không tới sớm một chút hả? Mấy đứa nhỏ này! Các em đều không coi bản thân mình ra gì đúng không? Cái này phải đi bệnh viện chụp ảnh xem có bị gãy xương hay không mới được."

Tô Khê Nghiêu chống đỡ ánh mắt hung ác của thiếu niên, không hiểu sao có chút chột dạ: "Hệ thống, bả vai tôi bị gãy xương hả?

【Hệ thống đang kiểm tra, kiểm tra xong, xin ký chủ yên tâm, không có gãy xương.】

"Vậy thì tốt."

Ngay lúc cô trao đổi với hệ thống.

Đường Ninh Tề không nói một lời tiến lên, cài nút áo lại cho thiếu nữ, anh kéo cánh tay không bị thương còn lại của cô: "Đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

"Tôi không sao."

"Đi bệnh viện."

“Đi tôi cũng không có tiền."

"Tôi có."

"Còn phải đi học."

Đường Ninh Tề lấy điện thoại di động ra, sau khi phát hiện điện thoại hết pin, không nhịn được hít sâu một hơi: "Cô ơi, chúng em là học sinh lớp mười một ban một, đây là thẻ học sinh của em, phiền cô xin nghỉ cho chúng em ạ."

Bác sĩ Lý gật đầu: "Được, cô sẽ gọi điện thoại cho bảo vệ, các em đi nhanh đi, cũng hơn ba giờ chiều rồi, bệnh viện sắp hết giờ làm việc."

"Dạ! Cảm ơn bác sĩ ạ."

Động tác sấm rền gió cuốn của anh khiến Tô Khê Nghiêu sợ ngây người, chỉ có thể ngơ ngác bị anh kéo đi về phía trước.

Tô Khê An bị bỏ qua hoàn toàn: "..." ĐẬU MÁ NÓ

Do bác sĩ Lý thông báo trước, hai người bọn họ ra khỏi trường học rất thuận lợi.

Đường Ninh Tề chặn một chiếc taxi trước trường học, thận trọng để Tô Khê Nghiêu lên xe trước, mình mới lên xe từ nửa bên kia, cố kỵ bả vai Tô Khê Nghiêu bị thương nên cũng không cài dây an toàn. Anh nói địa chỉ với tài xế, tốc độ nói quá nhanh, Tô Khê Nghiêu nghe không rõ.

Cô nhỏ giọng thầm thì: "Thật sự không cần đi, lấy chút thuốc rượu xoa bóp thì tốt rồi."

Đường Ninh Tế liếc cô một cái, không lên tiếng.

"Bác tài ơi, điện thoại con hết pin rồi, có thể phiền chú cho con mượn điện thoại được không ạ?" Đường Ninh Tề rút một tấm Mao gia gia trong ví ra: "Đây là tiền điện thoại."

"Được nha!"

Có tiền dĩ nhiên phải kiếm, ở trên xe, tài xế không sợ họ chạy, tiện tay lấy điện thoại di động của mình ra đưa tới.

Đường Ninh Tề thấp giọng nói cảm ơn, tay lướt trên điện thoại mấy cái, rất nhanh, điện thoại đã đánh thông.

"A lô! Chú Hạ là con, Đường Ninh Tề. Bên con có người bạn bị thương, phải đến bệnh viện, muốn xin giúp một chuyện ạ." Bề ngoài của anh còn lộ ra dáng vẻ của thiếu niên non nớt nhưng khí chất lại trầm ổn khác thường: "Dạ! Cảm ơn chú, quấy rầy chú rồi!"

Nói chuyện xong, anh trả điện thoại lại cho tài xế.

Tô Khê Nghiêu bĩu môi: "Cậu như vậy có phải sẽ thiếu nhân tình của người ta không?"

“Việc nhỏ, đừng nghĩ nhiều.”

Anh tới tôi đi mới có tình người, anh còn kham nổi, không cần có gánh nặng.

Bây giờ không phải là giờ cao điểm, không kẹt xe, rất nhanh đã đến bệnh viện. So với bệnh viện công lập người đến người đi, bệnh viện tư nhân vắng vẻ hơn rất nhiều, Đường Ninh Tề dắt tay cô, cẩn thận che chở cô ở bên người, tránh cho người không có mắt đụng trúng.

Bởi vì đã sớm chào hỏi, vừa vào cửa đã có một y tá xinh đẹp chủ động dắt bọn họ đi chụp hình, khỏi phải phiền muộn đi xếp hàng.

Cho dù như vậy, dày vò xong hết mọi thứ cũng đã hơn bốn giờ.

Chắc đi bệnh viện công lập thì sẽ không kịp thời gian.

Lúc này Tô Khê Nghiêu mới mở ra giảm miễn đau đớn, bác sĩ đang xoa bả vai tan máu bầm cho cô, cô cũng hoàn toàn không có cảm giác gì: "Tôi nói rồi không có gì, cậu còn cứng rắn muốn đi một chuyến, nhìn đi, lãng phí thời gian rồi nè."

Cách một tấm rèm, Đường Ninh Tề thấp giọng dỗ cô: "Là tôi sai, được chưa?"

"Cái này còn không sai biệt lắm, có điều cậu đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước mà tha thứ cho cậu, nên báo thù tôi vẫn sẽ báo thù đó nhé."

"... Được được được, tôi chờ cậu."

"???" Tô Khê Nghiêu ngốc: "..."

Nam chính, anh không cảm thấy thái độ của anh có cái gì sai sai à?

"Được rồi, cô gái nhỏ, bạn trai của cháu cũng là lo lắng cho cháu mới như thế, có người thương cháu như vậy, vui mừng còn không kịp nữa là." Bác sĩ đậy kín rượu thuốc lại: "Sau này mỗi ngày sáng tối xoa một lần, chờ máu bầm tản ra là tốt rồi."

Bạn... Bạn trai??

Tô Khê Nghiêu chợt nhảy cẫng lên: "Mới không phải bạn trai, cậu ta là kẻ thù của cháu!!!"

"Được rồi, cô hiểu." Bác sĩ làm bộ như người qua đường, cười nhạo nói: "Đều là tính thú, thuốc rượu cầm đi, ngày thường để cậu ấy xoa xoa cho cháu, xuống tay nặng một chút, đừng không nỡ, nếu không còn đau khổ hơn."

Sắc mặt Đường Ninh Tề ửng đỏ, không nói lời nào.

Tô Khê Nghiêu: "..."

Cháu tin cô cái quỷ ấy!

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay, cả thế giới đều trợ công.

Hệ thống: Nhưng tôi mới là đệ nhất vương giả.

Tô Khê Nghiêu: "..." Đánh bể đầu chó.

Lúc nghỉ trưa Đường Ninh Tề cố ý đi rút tiền: Rốt cuộc ví tiền cũng không vô dụng nữa rồi.