Xuyên Thành Cha Ruột Của Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 2: Cha mẹ




"Nam phụ ác độc ghi thù. jpg"

-

Ăn một bát mì vào bụng, cả người Trì Trì đều thoải mái hơn nhiều, cậu ngồi trên mặt đất xem TV.

Hoắc Tiểu Trà đứng lên, muốn bưng bát mì trước mặt cậu đi, Trì Trì liền vỗ tay nhóc một cái: "Để đó lát baba dọn cho, con bưng không vững."

Hoắc Tiểu Trà chỉ có thể ngồi xuống, nhưng nhóc thật sự có chút không được tự nhiên cho lắm. Hình như baba thay đổi một chút rồi, nhưng nhóc không biết nên ở cùng với người baba này như thế nào. Ngộ nhỡ baba không còn kiên nhẫn nữa, lại muốn đuổi nhóc đi thì làm sao bây giờ?

Hoắc Tiểu Trà yên lặng nâng mông lên muốn dịch ra bên ngoài, sau đó nhóc bị Trì Trì đè lại.

"Baba biết con không muốn xem «Pháp luật ngày nay», cơ mà chương trình này hay biết bao." Trì Trì thấy nhóc đứng ngồi không yên, quy là vì nam phụ ác độc luôn cảm thấy kính sợ trước pháp luật.

Quả nhiên, pháp luật mới là khắc tinh lớn nhất của nam phụ ác độc!

Trì Trì kéo nhóc con đến bên cạnh mình, ôm lấy nhóc: "Xem cùng baba nào."

Hãy để pháp luật làm lễ "rửa tội" cho con đi!

Hoắc Tiểu Trà vặn vẹo một chút liền ngả hẳn vào lòng baba nhóc, "Con không muốn xem đâu, thật đáng sợ..."

"Đáng sợ sao? Đáng sợ là đúng rồi, đây chính là hậu quả của việc vi phạm pháp luật đó, pháp luật sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người xấu nào..."

Trì Trì cúi đầu nhìn bé con.

Thằng nhóc ôm cổ cậu, mặt dán vào lòng cậu, hai mắt đỏ ửng.

Trì Trì ngẩng đầu nhìn TV, có lẽ... có lẽ vẫn còn quá sớm để bắt nhóc con xem kiểu chương trình như này.

Trì Trì nhịn đau, mở lại kênh "Makka Pakka": "Được rồi được rồi, con xem cái này đi."

Hoắc Tiểu Trà dán lên mặt cậu: "Baba thật tốt, cảm ơn baba."

Trì Trì không nhịn được, cũng dán lại vào mặt bé con: "Ngoan."

Hoắc Tiểu Trà cười cười, dựa vào lòng cậu xem TV..

Xem được nửa tập "Makka Pakka" với Hoắc Tiểu Trà, Trì Trì thật sự là không chịu nổi, cuối cùng lấy cớ đi thu dọn bát đũa ăn mì để chạy trốn. Cậu đứng trong nhà bếp, đóng cửa kính lại.

Hoắc Tiểu Trà ở bên ngoài gọi cậu: "Baba, baba ra đây xem TV với con đi."

Trì Trì nghiêm trang đeo tạp dề hoa nhí: "Không được, baba phải rửa bát."

—— Trong bồn rửa vẫn đang để mấy bát mì.

"Được, vậy baba nhanh lên nha."

Lúc Hoắc Tiểu Trà quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến mất không chút dấu vết.

Haiz, baba một chút cũng không thay đổi, chắc tí nữa lại muốn tìm cớ để ra ngoài chơi.

*
*

Đứng trong bếp rửa bát mất khoảng nửa giờ, cuối cùng Trì Trì cũng điều chỉnh tốt tâm lý, hít một hơi thật sâu, mở cửa kính đối mặt với hiện thực.

Hoắc Tiểu Trà vẫn còn đang xem TV, Trì Trì hùng dũng hiên ngang đi ra ngoài, dạo một vòng quanh căn nhà nhỏ này. Một nhà hai phòng ngủ bình thường, có một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh, tuy nhìn có hơi cũ một chút nhưng trang trí lại rất ấm áp.

Sau khi quen thuộc hoàn cảnh, Trì Trì lại quay về phòng mình, tìm kiếm một vài vật hữu dụng. Các loại giấy tờ tùy thân, điện thoại di động của cậu — hẳn là điện thoại của nguyên chủ, nhưng không hiểu sao vân tay của cậu lại mở khóa được. Trì Trì để hết đồ đạc lên bàn, xem xét từng thứ một. Tất cả các loại giấy tờ đều được viết bằng tên của cậu.

Trì Trì hiểu, nói chung thì, cùng tên cùng họ là điều kiện tối thiểu để xuyên sách. Cậu nhìn một lượt các loại giấy tờ, phát hiện chúng giống hệt với giấy tờ của cậu trước khi xuyên sách.

Thật kỳ lạ.

Trì Trì cau mày, không nghĩ được nguyên nhân nên dứt khoát không nghĩ nữa.

Vậy cũng tốt, ít nhất không cần phải học thuộc lại các loại số trên căn cước này kia.

Trong đó còn có giấy chứng minh Hoắc Tiểu Trà thật sự là con ruột của cậu. Điều này cũng đánh bay ý tưởng dẫn Hoắc Tiểu Trà đi giám định DNA của Trì Trì. Làm giám định cha con thì tốn tiền, Trì Trì lựa chọn tin tưởng giấy khai sinh của bệnh viện.

Đẩy đống giấy tờ tùy thân này sang một bên, Trì Trì lấy điện thoại di động của nguyên chủ ra, một lần nữa mở khóa thành công. Xem ra nguyên chủ không chỉ cùng tên với cậu, ngay cả dấu vân tay cũng giống nốt.

Nghĩa là linh hồn cậu xuyên sách à? Bây giờ cậu đang dùng thân thể của nguyên chủ á?

Trì Trì vừa nghĩ thế, mở camera trước lên, nhìn trên dưới trái phải, vặn đến vẹo cả cổ, chụp một tấm 360 độ.

Không đúng, đây là ngoại hình của cậu trước khi xuyên mà.

Chẳng lẽ nguyên chủ còn giống y như đúc cậu được chắc?

Này cũng không khỏi quá trùng hợp rồi.

Trì Trì quay đầu, vén vạt áo lên, nhìn thấy sau lưng có một vết sẹo to bằng móng tay, đây chính xác là thân thể cậu.

Đúng là xuyên sách thật rồi.

Trì Trì mở trình duyệt, tìm kiếm cuốn tiểu thuyết «Xuyên thành tiểu trúc mã của trùm trường ngỗng nhỏ» đêm qua cậu đọc nhưng không ra bất kỳ kết quả nào, cứ như là không tồn tại quyển sách đó trong thế giới này vậy.

Trì Trì thở dài một tiếng, lấy giấy bút ra, chuẩn bị ghi lại toàn bộ tình tiết mà mình nhớ được.

Sổ xố độc đắc... cuốn sách không đề cập đến.

Cổ phiếu nào tăng... cũng không.

Người giàu nhất trong tương lai... không nốt.

Trì Trì vỗ vỗ mặt mình: Trì Trì, mày tỉnh táo lại chút đi!!!

Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Hoắc Tiểu Trà. Cậu nhíu mày, Hoắc Tiểu Trà thu hồi tầm mắt, hỏi: "Baba, baba đang làm gì thế ạ?"

Trì Trì nghiêm mặt nói: "Baba đang lên kế hoạch cuộc sống cho con."

Cậu cầm bút, viết ra ba chữ ở giữa tờ giấy trắng —— Hoắc Tiểu Trà.

Vừa mới tỉnh lại, cậu vẫn còn mơ hồ nhớ được câu chuyện về Hoắc Tiểu Trà. Cậu vẽ một sơ đồ cây, Hoắc Tiểu Trà là nhân vật trung tâm, có hai nhánh rẽ ra, một là cha, hai là mẹ.

Trì Trì do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định viết tên mình vào cột "Cha". Nhưng mà —

"Tiểu Trà," Trì Trì quay đầu hỏi, "Baba cũng họ Hoắc sao?"

Vậy thì phải gọi cậu là Hoắc Trì.

Hoắc Tiểu Trà mê man nhìn cậu, chỉ vào tờ giấy cậu vừa ném sang một bên: "Baba, baba họ Trì mà."

Trì Trì giữ vững nụ cười: Ừ ha, nhìn cái ký ức não cá vàng chết tiệt của mình này. =))))))))))))))

Xem ra Hoắc Tiểu Trà mang họ mẹ. Trì Trì đối mặt với ánh mắt hoài nghi của nhóc, sống lưng thẳng tắp: "Vậy đố con một câu, con có biết baba tên gì không?"

Hoắc Tiểu Trà càng mê man: "Baba, baba tên là Trì Trì."

"Ừm, rất tốt." Trì Trì hài lòng gật đầu, "Vậy ba của baba thì gọi là gì?"

Hoắc Tiểu Trà lắc đầu.

Trì Trì nhíu mày nói với nhóc: "Ba của baba là ông nội."

Cậu quay đầu lại, viết tên mình vào cột cha của Hoắc Tiểu Trà, còn cột của mẹ...

Trì Trì quyết đoán gạch bỏ chữ "Mẹ" đi, đổi thành "Phụ huynh số 2: Hoắc XX".

Hoắc XX làm ô uế chữ "Mẹ" thiêng liêng này.

Cậu vẫn nhớ rõ, vị Hoắc XX này bò lên giường mới có Hoắc Tiểu Trà, bình thường đối với Hoắc Tiểu Trà không tốt chút nào, chỉ một mực coi nhóc là công cụ để đòi tiền mà thôi. Cậu không muốn gợi lên hồi ức đau buồn của Hoắc Tiểu Trà cho nên không hỏi.

Sau đó Trì Trì vẽ ra ba ô vuông lần lượt là —— thời thơ ấu, trưởng thành và kết cục.

"Ác hành"* của Hoắc Tiểu Trà thời thơ ấu quả thực là đếm không xuể, viết một tờ giấy cũng không hết, gì mà cướp hoa hồng nhỏ của nhân vật chính công thụ, đoạt xếp gỗ, cãi nhau đánh nhau, không gì không làm.

*ác hành: hành vi ác độc

Thời kỳ trưởng thành càng đáng sợ hơn, có thể nói là thăng cấp thành đại ma vương, trực tiếp cản trở việc làm ăn của nhân vật chính công, thậm chí còn sắp xếp gián điệp thương mại, gây nên những cuộc chiến chốn thương trường đẫm máu.

Kết cục cuối cùng...

Trì Trì quay đầu nhìn bé Hoắc Tiểu Trà vẫn còn nhỏ, đầu bút khẽ dừng một chút, cuối cùng không đành lòng viết ra mấy chữ "máy bay hỏng, người chết", chỉ vẽ một hình máy bay nhỏ ở phía trên.

*Thật ra đoạn này, raw là bốn chữ 机毁人亡, Hán Việt là "cơ hủy nhân vong" nhưng mà dịch sang tiếng Việt thì "cơ" là máy bay nên mình để thành "máy bay hỏng, người chết" (5 chữ).

Muốn phòng ngừa Hoắc Tiểu Trà lớn lên lệch lạc để rồi rơi vào kết cục bi thảm như vậy, quan trọng nhất chính là giáo dục từ nhỏ. Mà giáo dục, quan trọng nhất chính là từ gia đình. Mà gia đình, quan trọng nhất chính là cha mẹ.

Cho nên Trì Trì quay trở lại mục cha mẹ của Hoắc Tiểu Trà.

Cha của Hoắc Tiểu Trà... bây giờ là cậu.

Thật ra nguyên chủ nhìn cũng chẳng đáng tin tẹo nào, nhìn việc Hoắc Tiểu Trà tự mình nấu cơm, rồi đống đồ ăn sẵn đầy cả phòng là hiểu.

Mẹ của Hoắc Tiểu Trà... không, phải là vị phụ huynh số 2, trước mắt chỉ biết người này họ Hoắc. Nguyên tác nói vị Hoắc XX này thích ăn chơi đàng điếm không chịu yên ổn, thật ra chuyện này cũng không thành vấn đề, Hoắc XX không ổn định được mới là tốt nhất, cũng sẽ không khiến bé con bị hư hỏng theo, càng không cản trở việc cậu dạy dỗ bé con.

Tốt lắm.

Trì Trì hài lòng gật đầu.

Cậu luôn cảm giác hình như mình đã quên thiết lập gì đó, nhưng mà không sao, những gì viết trên tờ giấy này hẳn là đủ rồi.

Trì Trì gấp giấy, trịnh trọng kẹp vào trong sách.

Cậu nhìn sang Hoắc Tiểu Trà: "Hoắc Tiểu Trà, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là baba của con, sau này ta có cơm để ăn thì con cũng sẽ có bàn chải để đánh [1], ta sẽ gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng và giáo dục con, đây là ý trời."

Trì Trì đưa tay ra với nhóc: "Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Hoắc Tiểu Trà:???

Sợ là người cha này đêm qua ngủ đến hỏng rồi.

Đợi Trì Trì viết lại toàn bộ cốt truyện xong thì trời cũng đã chạng vạng. Cậu đặt bút xuống, duỗi thắt lưng, nhận ra đã đến giờ ăn tối liền hỏi: "Tiểu Trà, tối nay con muốn ăn gì?"

Hoắc Tiểu Trà nhíu mày, lại nữa rồi, baba nhất định muốn nấu ăn cho nhóc, sau đó ngày mai dẫn nhóc đến Hoắc gia, bảo nhóc khen baba trước mặt người nhà họ Hoắc.

Baba còn chưa từ bỏ ý định đưa nhóc vào nhà họ Hoắc sao?

Trì Trì nhìn quanh bốn phía, nhìn mì tôm cùng đồ ăn liền khắp phòng, lại nghĩ trưa nay cậu đã nấu hết rau diếp cho Hoắc Tiểu Trà ăn rồi. Cậu vừa mới tới đây, trời cũng đã tối, dẫn Hoắc Tiểu Trà ra ngoài không tiện cho lắm.

Hoắc Tiểu Trà nhìn bộ dạng khó xử của cậu, nói: "Baba, baba không cần nấu cơm đâu, con ăn đại cái gì cũng được..."

Sau đó nhóc trơ mắt nhìn Trì Trì mở phần mềm giao hàng. Không phải là baba muốn tự mình nấu cơm, sau đó muốn được người khác khen ngợi sao?

Trì Trì lắc điện thoại di động trong tay: "Nhóc con, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi, con muốn ăn gì nào?"

Cuối cùng Trì Trì gọi hai phần cháo nhẹ, lại thông qua định vị, biết được tên tiểu khu chỗ mình ở, nhanh chân chạy đi mua cho mình một đống đồ dùng sinh hoạt mới.

Trì Trì: Nhanh trí như mình!

*

Ăn cơm tối xong, thấy thời gian cũng tầm tầm, cậu liền thúc giục Hoắc Tiểu Trà đi tắm. Hoắc Tiểu Trà muốn tự mình tắm, trước khi nhóc đi vào, Trì Trì còn nhiều lần xác nhận: "Con có thể tự mình tắm được không?"

Hoắc Tiểu Trà gật đầu: "Được ạ, con vẫn toàn tự tắm."

Trì Trì vẫn lo lắng, cậu vào phòng tắm, kéo bồn tắm trẻ em ra, xả đầy nước nóng rồi mới đi ra ngoài. Vừa đóng cửa lại, Trì Trì đã gõ cửa: "Con có bị ngã không đó?"

Hoắc Tiểu Trà đáp: "Không ạ."

"Cứ 5 phút thì lại nói chuyện với baba một lần đấy."

"Con biết rồi."

Trì Trì ngồi ở ghế sô pha bên ngoài nhìn điện thoại để canh thời gian, cứ cách năm phút là lại nói chuyện với bé con.

Không bao lâu, Hoắc Tiểu Trà đã đi ra.

Trì Trì nhìn quần áo của nhóc con đã bị ngắn đi một đoạn, lại còn giặt nhiều lần đến bạc cả màu, nhíu mày, nguyên chủ đang ngược đãi nhóc con sao?

Trì Trì đứng dậy, muốn đưa nhóc về phòng: "Con có muốn ngủ với baba không? Hay là..."

Hoắc Tiểu Trà xoay người lại, không cẩn thận lộ ra một lỗ nhỏ trên mông.

Trì Trì: "Phì ——"

Cậu không cố ý đâu mà.

Hoắc Tiểu Trà không thèm quay đầu lại, chạy một mạch về phòng mình. Trì Trì đi sau nhóc, gõ gõ cửa nói với nhóc: "Ngày mai con dậy sớm chút nhá, ta đưa con đi mua quần áo."

Hoắc Tiểu Trà đáp một tiếng, sau đó bò lên bàn học, lấy ra một quyển vở nhỏ trong ngăn kéo, trên bìa có mấy chữ to ——

[Sổ ghi chú của baba và Tiểu Trà]

Nhóc dùng sức cầm bút chì, ghi mấy chữ đơn giản vào vở ——

[Ngày 16 tháng 8]

[Ăn mì tôm, 1 bát.]

Hoắc Tiểu Trà muốn nhớ kỹ những món mà nhóc từng ăn, những đồ vật mà baba từng dùng, nhớ kỹ thì sau này mới có thể "tử tế" trả lại baba được.

Nam phụ ác độc ghi thù. jpg

...

Chờ đã, Hoắc Tiểu Trà dừng một chút, chữ "cháo" viết như nào nhỉ?

Ghi thù bị gián đoạn mất òi.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này lớn lên trả lại cho baba (x)

Sau này lớn lên bị baba tìm thấy, bị bắt đọc to diễn cảm (√)

-

[1] Chú thích: Câu nói "Anh có cơm để ăn thì em cũng sẽ có bàn chải để đánh" là một câu mà đàn ông Trung Quốc hay dùng để nói với người phụ nữ của mình, ý là "Anh nuôi em", ở đây Trì Trì muốn nói là sẽ nuôi Hoắc Tiểu Trà, đại loại là vậy á.

Hết chương 2.