Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 67




Vả lại chuyện của Tiểu Mạo, Mạnh Kỳ Cửu vốn không có lý, mà bây giờ cũng không tiện cử động, chẳng lẽ là đến giảng hòa…?

Tạ Ninh còn đang rất hoang mang thì chợt di động reo lên, là tin nhắn của Mạnh Kỳ Cửu.

[Cậu tan học chưa?]

Tạ Ninh: “…”

Chắc không phải là…tới tìm cậu đấy chứ?

Tạ Ninh còn chưa kịp ‘tiêu hóa’ thì dòng tin nhắn tiếp theo đã được gửi đến.

[Tôi đang ở cổng Dương Trừng đây, cậu nếu chưa ra thì lát nữa thấy tôi cứ làm bộ như không quen nhé, đỡ bị mấy đứa trẻ trâu làm phiền.]


“…”

Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Tạ Ninh rối rắm mà đứng lên, quyết tâm ban đầu kiên quyết không tham gia vào cũng bắt đầu lung lay.

Chưa nói đến việc nửa đêm trèo tường bị ngã gãy chân chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi, ngay cả đến lúc này tại sao Mạnh Kỳ Cửu vẫn còn nghĩ cho cậu…

Bọn họ vốn dĩ chẳng quen chẳng biết, chỉ là hàng xóm mới gặp nhau được hai ngày mà thôi.

Sau vài giây đứng ngơ ra với chiếc di động, rốt cuộc thì Tạ Ninh vẫn không vượt qua được rào cản cản trong lòng, cắn răng đuổi theo.

Thoát được Tiểu Mạo rồi, Đoàn Lăng giờ vui phải biết, Mạnh Kỳ Cửu lại còn bị gãy chân nữa, hai người mà đối mặt thì hắn khó mà đánh được, chưa biết chừng vừa thay bột xong đã lại bị gãy tiếp. Nghĩ theo một góc độ khác, nếu hắn ta bị thương nặng hơn, thế càng chẳng phải là tới mình chăm sóc sao.

…Nếu chỉ ngăn cản một lần, thì cũng không sao, cốt truyện vẫn chưa bắt đầu nên chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu!

Chỉ khi cố hết sức thôi miên thuyết phục lòng mình thì Tạ Ninh mới có thể gan to hơn chút, dám xông vào khuấy hồ nước đục ở cái thời điểm này.

Ngay lúc Đoàn Lăng cùng với Cố Tử Chân đang đi đến lối cầu thang, bất chợt trên cánh tay truyền đến một lực kéo. “Đoàn Lăng.” Tạ Ninh túm lấy vạt áo của hắn, thở hồng hộc mà nói: “Giờ mình chưa về nhà mà muốn qua thư viện ôn bài, cậu đi cùng mình đi.”

Cố Tử Chân đứng bên nhìn mà sững sỡ, tí nữa thì giẫm hụt cầu thang.


Nghe thấy chuyện vớ vẩn như vậy, Đoàn Lăng quay người lại, mất kiên nhẫn mà hất cậu ra: “Tôi không cần, liên quan gì đến tôi?”

“Không phải cậu rất thông minh à, dạo gần đây mình không sao học được, có nhiều chỗ cần hỏi lắm.”

Sợ bản thân sẽ hối hận, cậu cắn môi, kéo người nói thật nhanh: “Với lại cậu không cho mình đi tìm Diệp Tuyên, trong lớp cũng chẳng có ai nói chuyện với mình, bởi vì cậu đấy.”

Giọng nói của cậu càng ngày càng bé, xuyên qua lòng bàn tay cậu có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể Đoàn Lăng dần cứng ngắc.

Nhân vật chính hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút lương tâm, từ lần trước bị vạch trần mục đích sau khi cơn giận dần lắng xuống có thể nhận ra được, hắn không bởi vì coi nguyên chủ là công cụ hình người mà hoàn toàn không đếm xỉa gì đến.

Đám học sinh ở Dương Trừng có thái độ như nào đối với Tạ Ninh, nếu nói Đoàn Lăng không biết thì chắc chắn là nói nhảm, chẳng qua cậu vốn chỉ là bia đỡ đạn mà Đoàn Lăng tìm đến nên mới làm như không hay mà thôi. Nhưng bị Tạ Ninh nói thẳng ra đầy tủi thân thế này thì lại là chuyện khác.

Lại tủi thân, sao mà lại tủi thân nữa vậy, Đoàn Lăng xoa xoa huyệt thái dương hơi nhưng nhức, khó chịu mà nói: “…Hôm nào khác được không?”

“Không được.” Tạ Ninh đáp: “Việc học sao có thể trì hoãn chứ, chuyện hôm nay thì hôm nay phải làm xong.”


Nếu là bất kỳ thằng nào khác thì bây giờ Đoàn Lăng đã không nhịn được mà động thủ rồi, thế nhưng đây lại là Tạ Ninh, còn là ngay trước mặt Cố Tử Chân, một trong những con ruồi khó chơi nhất nữa chứ.

Hắn không khỏi nắm chặt tay, vẻ mặt cũng bởi vì tức giận mà nom có hơi đáng sợ, ánh mắt nhìn về phía Tạ Ninh đầy cảnh cáo.

Tạ Ninh thẳng thắn nhìn lại, lòng hạ quyết tâm, lại nói tiếp.

“Nếu không thì vì việc học, mình chỉ có thể chia tay với cậu, như vậy mình có thể đi nhờ người khác.”

Hoặc là chia tay hoặc là đừng đi đánh nhau, cậu dứt khoát ném câu hỏi trắc nghiệm này lên mặt bàn, còn không quên châm thêm một mồi lửa.

“Đến lúc ấy, mình hẳn là có thể đi hỏi bạn học Diệp Tuyên rồi.”