Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 17




Tạ Ninh vừa mới hỏi xong, Diệp Tuyên liền ném một quyển vở ghi chép qua.

“Sáng mai phải trả tôi.”

Không ngờ đột nhiên được đáp lại, Tạ Ninh có hơi ngạc nhiên.

Quả thực là cậu hỏi mượn đồ, tại năm phút đầu vào tiết, lực chú ý của cậu đều đặt ở chỗ cửa ra vào, về cơ bản là không nghe được bài học.

“Không cần?”

Diệp Tuyên đỡ mắt kính, quanh thân vẫn là tầng áp suất thấp tối tăm, làm bộ lấy lại quyển vở.

Tạ Ninh nhanh tay đè lại: “Cảm ơn, ngày mai nhất định sẽ trả cậu.”

Bực bội trong lòng mấy ngày nay giờ mây tan sương tạnh, Tạ Ninh mở vở ra nhìn chữ viết ngay ngắn, nội dung chi tiết. Tên của Diệp Tuyên trong sổ ghi thù tuy lúc ẩn lúc hiện, nhưng nay quyết định xóa luôn.


…Quên đi.

Cậu rũ bả vai, nằm bò ra mặt bàn bất đắc dĩ nghĩ, sự kiện xuyên thư ly kỳ này đến cùng cũng chẳng trách được ai, chỉ có thể trách cậu quá xui xẻo vớ nhầm sách.

Chuông tan học vang lên tầm 10 phút, học sinh trong lớp đã rời đi hơn nửa. Diệp Tuyên thu dọn cặp sách, giả vờ vô tình quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Ninh đang ngây ngẩn với quyển vở của cậu ta.

Tưởng sáng mai thì có hơi gấp nên Tạ Ninh mới phải ở lại trường để gặm sách, Diệp Tuyên rối rắm một lát, quyết tâm mở miệng: “Nếu vấn đề của cậu nhiều như thế thì mượn nhiều thêm hai…”

Nói được một nửa, dư quang quét thấy một bóng người từ phía cửa sau đi vào, Diệp Tuyên biến sắc, ngay lập tức xách cặp xoay người bỏ đi.

“Ơ…” Mới vừa lấy lại tinh thần nên Tạ Ninh không nghe rõ cậu ta vừa nói cái gì, còn đang mê mang thì phía sau lưng lông tơ bỗng chốc dựng thẳng lên, rùng mình một cái, cứng nhắc ngoái đầu lại.

“Tôi đợi cậu đã 10 phút.”

Không biết từ khi nào Đoàn Lăng đã đứng sau lưng cậu, đáy mắt một mảnh tối tăm, đôi môi lại cong lên một vòng cung: “Cậu tính ở lại trường học hả?”


“…!”

Người khác được bạn trai chờ đợi thì cảm giác như nào Tạ Ninh không biết, còn cậu chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Hai ngày trước Đoàn Lăng cũng đâu có tìm cậu, nhưng hôm nay lại đặc biệt tới, dùng chân mà nghĩ cũng đủ biết còn có thể là chuyện tốt gì đây?

Cậu cố giãy giụa: “Tôi có thể tự về mà.”

Đoàn Lăng cười khẩy một tiếng, coi như không nghe thấy: “Thu dọn đồ đạc, đi thôi.”

Ánh mắt lướt qua quyển vở trên tay cậu, Đoàn Lăng một bước đi ra khỏi lớp học trước. Nhìn về phía cửa sau, Tạ Ninh có thể nhìn thấy cái khuỷu tay đang đút túi quần, thậm chí có thể tưởng tượng ra tư thế hắn dựa tường đứng đợi.

…Đằng nào cũng không tránh được.

Chậm rì rì thu dọn các thứ, trước khi Đoàn Lăng không nhịn được mà phá cửa, Tạ Ninh uể oải bước ra.

Cảnh tượng tựa như mấy hôm trước, hai người một trước một sau rời khỏi trường học, trên đường đi gặp không ít học sinh đứng lại hóng hớt. Một lần nữa ngồi trên con siêu xe của Đoàn gia, Tạ Ninh lại hóa ‘thạch cao thành tinh’.

Lần này Đoàn Lăng không nghịch di động nữa mà là một tay tựa trên cửa sổ xe, giúp cậu được thể nghiệm cảm giác yên bình trước cơn bão.