Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện

Chương 57




Về đến nhà Nguyên Húc bị bắt uống hết canh gà ác để an ủi.

Mặc dù không biết canh gà ác an ủi có hiệu quả không, nhưng canh gà nguyên chất, thịt gà hầm rất ngon, Nguyên Húc uống xong hài lòng đến mức bụng nhỏ phình lên.

Nguyên Miện nhìn cậu thỏa mãn nheo mắt trên ghế, phảng phất không chút để ý nói, “Sao hôm nay em và Lâu Khải cùng bị tai nạn?”

Nguyên Húc không ngờ mình vẫn không tránh được kiếp này, hắng giọng nói, “Vừa lúc tiện đường, ảnh cho em quá giang.”

“Tiện đường sao?” Ánh mắt Nguyên Miện sắc bén.

Nguyên Húc vô tội nhìn y.

Mẹ Nguyên lúc này nói, “Mặt trời nhỏ, nếu con thích đẹp, cũng không cần nhìn chằm chằm Lâu Khải thế.”

“Con không có.” Nguyên Húc xua tay, nhìn thần sắc lo lắng của ba người trên bàn, vẫn nói thật, “Thật ra Lâu Khải muốn theo đuổi con, nhưng con không chịu, mọi người yên tâm đi, con tuyệt đối không phải người chỉ nhìn mặt thôi.”

Nguyên Miện vươn tay vuốt tóc cậu, thở dài, “Nửa câu cuối anh cảm thấy độ chân thành chợt giảm.”

Nguyên Húc gạt tay y, nhe răng, “Lời này quá mức quá!”

“Con thật sự không đồng ý với Lâu Khải?” Cha Nguyên hỏi.

“Đương nhiên.” Nguyên Húc gật đầu: “Bố yên tâm, con biết chừng mực.”

“Vì sao?” Cha Nguyên lại hỏi cậu.

“A?” Nguyên Húc sửng sốt.

Thấy vẻ mặt cậu mê mang, cha Nguyên giải thích, “Chúng ta không hy vọng con đồng ý lời theo đuổi của Lâu Khải, là vì không tín nhiệm Lâu Khải, cảm thấy nó sẽ không đối xử tốt với con, nhưng vì sao con lại không đồng ý lời theo đuổi của nó?”

“Con...” Nguyên Húc đương nhiên không thể nói thẳng là vì cậu không tin tình yêu, dừng một chút nói, “Con cũng không tin Lâu Khải.”

“Chỉ như vậy?” Ánh mắt của cha Nguyên như nhìn thấu gì đó.

“Đương nhiên.” Nguyên Húc nhanh chóng điều chỉnh tâm thần, mờ mịt: “Còn nguyên nhân khác ạ?”

Cha Nguyên không nói nữa.

Đợi Nguyên Húc rời đi, Nguyên Miện mới hỏi, “Bố, sao vừa rồi bố hỏi vậy?”

“Trước kia mặt trời nhỏ có một người bạn trai.” Cha Nguyên nói, ông nhìn thoáng qua Nguyên Miện, “Nhưng chúng ta không biết đó là ai.”

Nguyên Miện ngẩn người: “Chẳng lẽ bố cảm thấy người bạn trai cũ kia là Lâu Khải? Chuyện này không có khả năng nhỉ?”

Nhìn vào lịch sử yêu đương của Nguyên Húc, người bạn trai cũ kia xuất hiện lúc gia đình bị Lâu Khải hãm hại, nếu bạn trai cũ là Lâu Khải thì...

Nguyên Miện có chút nghĩ không ra tâm tình của Nguyên Húc khi đó.

“Không có gì không có khả năng, ngay từ đầu Lâu Khải muốn lật đổ nhà chúng ta, sau đó lại vô duyên vô cớ đổi chủ ý.” Cha Nguyên liệt kê chứng cứ, “Bây giờ hắn và mặt trời nhỏ thân thiết như vậy, theo bình thường hẳn là hai người không có giao tình mới đúng.”

Quả thật, nếu chuyện lúc trước Nguyên Húc nói là sự thật, cậu chỉ quen Elton, cũng không thân với Lâu Khải. Những dựa vào lời đồn Nguyên Miện nghe được, Nguyên Húc rõ ràng đã đến công ty Lâu Khải vài lần, hơn nữa biểu hiện rất thân mật.

Nói như vậy, nhưng chuyện này giống như có quan hệ với nhau Nguyên Miện ôm tim, cứ như lên huyết áp vậy.

Tuy không lớn hơn Nguyên Húc bao nhiêu, nhưng y luôn nhọc lòng với cậu như con ruột của mình.

Bọn họ chắc chắn Nguyên Húc không hề làm gì sai, dù cho đối phương bịa lời lừa gạt người khác, cũng chắc chắn do Lâu Khải dạy ra. Hơn nữa trong lúc chèn ép bọn họ, lại đi yêu đương với mặt trời nhỏ, ý định ban đầu chắc chắn chẳng tốt lành gì, nói không chừng còn lấy nhà họ Nguyên ra để uy hiếp mặt trời nhỏ.

Chỉ là nghĩ đến đó thôi, Nguyên Miện đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Không vội, chờ xem chuyện gì xảy ra tiếp đã.” Cha Nguyên trấn an y, “Bố thấy Lâu Khải có vẻ động tâm thật, chắc sẽ không làm tổn thương mặt trời nhỏ, chúng ta quan sát chút là được.”

Mẹ Nguyên cũng nói, “Mặc dù lý do từ chối ban nãy mặt trời nhỏ nói không giống thật, nhưng ý định từ chối lại rất thật.”

Ba người thảo luận một lát, quyết định không can thiệp vào, chỉ đứng xa quan sát, lo mình quản chặt quá sẽ phản tác dụng.

Nguyên Húc không biết mình đã bị nhìn thấu, cậu trở về phòng sờ trái tim nhỏ bé đang đập như nhảy ra ngoài của mình.

Cậu còn tưởng rằng cả nhà chỉ có mình Nguyên Miện nhìn ra tình yêu bí mật của cậu, kết quả sao tất cả mọi người đều biết thế? Rõ ràng trước đó cha Nguyên không hay ở nhà, mẹ Nguyên cả ngày không thấy được là bao, rốt cuộc bọn họ làm sao nhìn ra vậy?

Cậu lấy gối che mặt, lăn lộn vài vòng trên giường, mới tăng chí kiên mở điện thoại.

Lâu Khải không có nhắn tin cho cậu...

Đúng lúc đang nghĩ ngợi, âm thanh thông báo của WeChat vang lên, là tin nhắn của Lâu Khải: Tôi xuất viện rồi, nhưng đầu vẫn hơi đau.

Hàng loạt dấu ba chấm chạy trong não Nguyên Húc.

Xem ra hôm nay không phải ảo giác của cậu, Lâu Khải thật sự sẽ lộ ra yếu thế!

Nguyên Húc không quá để ý hắn, kết quả bên kia đợi hai phút không thấy ai rep, lập tức gọi video qua.

Điện thoại reo một lúc, Nguyên Húc mới bắt máy, “Làm gì?”

“Tôi chỉ muốn nghe giọng của em.” Lâu Khải thấp giọng nói.

“Chúng ta vừa mới xa nhau chưa đến ba tiếng.” Mặt Nguyên Húc lạnh nhạt, “Nếu anh thích, thì ghi âm lại đi, sau này muốn nghe thì mở ra, đừng tìm tôi nữa.”

Lâu Khải bên kia im lặng chốc lát.

“Alo?” Nguyên Húc nhíu mày, “Sao không có tiếng, không có chuyện gì khác thì tôi cúp đây.”

“Đừng.” Lâu Khải cản cậu.

“Anh không ghi âm đó chứ?” Nguyên Húc khiếp sợ.

Lâu Khải: “Là em đồng ý.”

“Tôi nào có đồng ý, ta chỉ thuận miệng thôi.” Nguyên Húc phẫn nộ đập xuống giường, “Anh không được ghi, ghi là tôi cúp đó!”

“Được rồi.” Giọng nói của Lâu Khải nghe rất tiếc nuối.

“Có gì để ghi lại chứ, cũng không có tình chàng ý thiếp hay làm cái gì khác với anh cả.” Nguyên Húc nói thầm.

“Nếu em sẵn lòng...”

Lâu Khải còn chưa nói xong, Nguyên Húc đã tức giận nói, “Tôi không muốn, rốt cuộc anh gọi điện cho tôi làm gì?”

“Nhớ em.” Lâu Khải nói, sau đó nhanh chóng nói trước khi Nguyên Húc tức giận, “Hôm nay bị tai nạn, tôi phát hiện một chuyện rất quan trọng, cần phải trực tiếp nói.”

“Chuyện gì không thể nói bây giờ?” Nguyên Húc hồ nghi.

“Có liên quan đến may mắn của em.” Lâu Khải cố ý nói không rõ, “Ngày mai đến công ty tôi đi.”

Hắn biết Nguyên Húc sẽ không phản đối, quả nhiên, bên kia vang lên tiếng không vui của Nguyên Húc, “Được thôi, chiều tôi đến tìm anh.”

“Trưa ăn cơm chung?” Lâu Khải hếch mũi lên mặt, “Ngày mai tôi đón em ở cổng trường.”

Cảm giác âm mưu của hắn quá rõ ràng, Nguyên Húc nheo mắt lại, “Anh có ý đồ xấu phải không.”

“Hoặc là tôi đến trường, hoặc là tôi đến nhà.” Lâu Khải nói.

“Anh uy hiếp tôi?” Nguyên Húc không thể tưởng tượng nổi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lâu Khải ở đầu dây, “Rốt cuộc tháng này anh xem cái gì vậy, sao lại trở nên kỳ quái thế không biết?!”

“Em thích tôi của hiện tại hay trước kia?” Lâu Khải hơi nhếch môi.

“Không thích hết.” Nguyên Húc không ngốc đến mức đạp hố, “Bỏ đi, ngày mai anh đến trường đón tôi.”

Cậu thật sự rất sợ Lâu Khải sẽ lái xe đến nhà đón cậu, buổi trưa ra ngoài buổi tối về sẽ bị ba toà thẩm vấn.

“Còn việc gì không?” Ngón tay Nguyên Húc chỉ vào nút đỏ tắt điện thoại.

“Em có thể hát ru một đoạn cho tôi nghe không?” Lâu Khải thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn chăm chú cậu, “Tôi muốn nghe em hát lần nữa.”

Nguyên Húc trước kia bị Nguyên Miện ghét bỏ, đã ý thức đầy đủ được trình độ ca hát của mình, đột nhiên nghe thấy yêu cầu này, nhíu mũi, “Anh không sợ bi tôi dọa ngủ không yên.”

“Sao có thể.” Lâu Khải thấp giọng nói: “Em hát rất hay mà.”

Thần sắc của hắn quá nghiên túc, trong lúc nhất thời Nguyên Húc không biết hắn đang lấy lòng mình hay thật sự thấy mình hát hay.

“Tôi hát thật đây?” Nguyên Húc thử.

Lâu Khải khẽ gật đầu.

Đầu tiên Nguyên Húc chạy đi đóng của sổ và cửa vào, phòng ngừa giọng hát của mình nhiễu dân, sau đó mới thấp giọng hát lên.

Lâu Khải ấn ghi âm.

Giai điệu không giống lần trước, có thể loáng thoáng nghe được đây là khúc hát ru. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Nguyên Húc cách một lớp màn hình, khóe miệng không khỏi cong lên.

Nguyên Húc hát xong, có tật giật mình nhảy xuống giường mở cửa nhìn ra ngoài, xác nhận không ai nghe thấy mới thở phào một hơi.

“Cảm ơn em.” Lâu Khải trịnh trọng nói lời cảm ơn.

“Hát một bài thôi mà.” Nguyên Húc gãi đầu, “Anh là người đầu tiên khen tôi hát dễ nghe.”

Dù cho ở tận thế, có người muốn ôm đùi cậu, cũng không trái với lương tâm nói cậu hát dễ nghe.

“Là bọn họ không biết thưởng thức.” Lâu Khải nói.

Nguyên Húc thấy hắn nghiêm trang nói hươu nói vượn, không nhịn được phì cười, cuời xong vô tình nói, “Tôi sẽ không vì anh khen tôi hát dễ nghe mà thích anh đâu, sau này không có chuyện gì đừng tùy tiện gọi video cho tôi, nếu người khác nhìn thấy thì khó giải thích.”

“Được." Lâu Khải vốn đang cười lập tức thẳng môi, trông rất mất mát, “Tôi sẽ không làm em khó xử.”

“Chúng ta nhiều lắm chỉ có thể làm bạn.” Nguyên Húc có chút không đành lòng, nhưng vẫn là cường điệu một lần, thấy Lâu Khải bên kia nhẹ nhàng gật đầu, mới chậm giọng nói, “Hôm nay anh bị thương, nên nghỉ ngơi sớm chút.”

“Ngủ ngon.” Lâu Khải nhìn cậu nói.

Nguyên Húc cũng nói một tiếng ngủ ngon rồi lưu loát cúp máy.

Chuyện đáng sợ nhất trong chuyện tình cảm đó là dẫu kìa ngó ý còn vương tơ lòng*, mặc dù Nguyên Húc không đành lòng, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác nhấn mạnh giới hạn giữa cậu và Lâu Khải. Bây giờ xem ra, dù Lâu Khải không quá vui, song vẫn sẵn lòng tuân thủ.

(*Chỗ này em không biết em viết đúng không nữa, tại chương này edit lâu quá rồi, em lại hay bị lỗi đánh máy nên giờ k còn ký ức nào hết, lúc em check lại thì thấy k thuận miệng. Ai thấy sai nhắc em với ạ)

Sau đó chậm rãi xa cách, mờ dần trong cuộc sống của Lâu Khải, tình yêu cũng sẽ theo thời gian mà biến mất.

Nguyên Húc vứt điện thoại sang một bên, vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Hôm sau cậu đến trường, nộp bài tập lớn của tuần này cho khoa tranh sơn dầu, trong sự vây quanh của các bạn học.

“Tranh ở triển lãm cái nhân của cậu chúng tôi thấy hết rồi, lợi hại quá!” Một chàng trai đeo kính đứng bên cạnh cậu, đầy ngưỡng mộ, “Trước kia tôi thấy tranh của cậu đẹp, giáo viên cũng luôn lấy cậu ra làm ví dụ, nhưng thấy nhiều tác phẩm ưu tú vây quanh trong triển lãm như vậy cảm giác bàng hoàng cả đời này tôi cũng không quên được.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Người chung quanh liên thanh tán đồng.

Nguyên Húc thường bị người ta vây quanh như vậy, thành thạo cuời nói, “Tranh của các cậu cũng rất tốt, sau này lúc tổ chức triển lãm cá nhân, tôi cũng sẽ đến thưởng thức.”

Cậu bị bao vây đến cổng trường, còn có người hỏi muốn xin số WeChat của cậu, nói muốn giao lưu kinh nghiệm vẽ tranh một chút.

Đều là bạn học, Nguyên Húc bèn đồng ý, kết quả còn chưa đưa xong WeChat đã nghe nữ sinh bên cạnh kinh hô, “Cổng trường có người tỏ tình ai kìa!”

Cậu giương mắt lên nhìn, vô số siêu xe chở hoa hồng vây quanh cổng trường, đứng giữa đám hoa hồng đó là một người đàn ông, hắn dựa vào xe, nghịch hoa hồng trên tay, không để ý lời kinh hô của người xung quanh, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn vào trường một cái.