Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện

Chương 44




Cẩn thận quan sát mấy ngày, Nguyên Húc cũng không quan sát được chỗ nào kỳ quái, ngược lại bị Lâu Khải dùng mỹ nhân kế mê hoặc đến choáng váng, không biết làm sao mà đồng ý với hắn về nhà ngủ.

——Còn ngủ chung một giường.

Chuyện này phát triển thật sự có chút máu, nhưng khi nhìn gương mặt của Lâu Khải, câu nói từ chối cứ bị nghẹn trong họng.

Ngủ chung tức là ngủ chung, mặc dù cục thịt mỡ này cứ như có âm mưu gì đó, nhưng ăn trong miệng vẫn rất thơm.

Song ngủ chung mà Lâu Khải nói chính là đơn thuần ngủ chung một cái giường, đắp chung một cái chăn, sau đó nói chuyện phiếm.

Nguyên Húc thiếu chút nữa hoài nghi cục thịt này có phải không được hay không.

Ngày thứ ba ngủ chung, cậu bị đàn ông xem như thú bông cỡ lớn ôm vào lòng, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì hỏi, “Anh định ôm em như vậy, không làm cái gì khác ư?”

Lâu Khải không đáp, cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy hắn nhắm mắt ngủ rồi.

“...” Nguyên Húc hoài nghi hắn có khả năng dùng mình thôi miên, nói bị mất ngủ nghiêm trọng, kết quả mỗi tối vừa ôm cậu đã ngủ mất, hơn nữa gọi còn không tỉnh.

Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của Lâu Khải, nhìn đến ngứa lòng.

“Em thử một chút, xem có phải anh không được không.” Nguyên Húc tìm cớ cho mình, tay cọ tới cọ lui mò xuống.

Ngay khi sắp chạm vào, người ôm cậu động nhiên động đậy, nắm chặt tay cậu. Nguyên Húc giương mắt, phát hiện đối phương nửa mở mắt, nhíu mày nhìn chằm chằm cậu.

Nguyên Húc yên lặng đối diện với hắn hai giây, tươi cười rất xấu hổ, “Anh chưa ngủ à.”

“Nếu tôi ngủ...” Lâu Khải cầm tay cậu ra lắc lắc, cuời giễu một tiếng, “Em muốn làm gì?”

“Em không định làm gì hết á.” Mặc dù Nguyên Húc là người cởi mở hơn, nhưng chuyện sờ trộm bạn trai bị bắt gặp này vẫn rất ngượng ngùng. Cậu chớp mắt, nỗ lực chuyển động đầu dưa của mình, nghĩ cách giải quyết chuyện này.



“Em muốn như vậy?” Lâu Khải nheo mắt.

Nguyên Húc kiên cường chống đỡ sự chột dạ, “Vậy thì sao, nào có lên giường với bạn trai chỉ đơn thuần ngủ chứ, anh thậm chí ngay cả phản ứng lễ phép cũng chả có!”

Cậu càng nói càng hăng, “Anh nói đi, có phải cảm thấy em không có hấp dẫn không?”

Lâu Khải nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau đó rũ mắt, “Trước khi em chất vấn tôi, chẳng lẽ không chứng minh lý luận của mình chút ư?”

“A?” Nguyên Húc dừng lại.

Cậu theo ánh mắt của Lâu Khải nhìn xuống, đột nhiên hiểu rõ ý của đối phương, mặt lập tức trở nên đỏ bừng, “Sao anh biết em không có, anh cũng đâu có nhìn.”

Tuy cậu quả thật không có, nhưng đây cũng rất bình thường, cậu cũng không thèm khát cơ thể của người đang ngủ, nên bản thân không sinh ra phản ứng.

Lo lắng câu tiếp theo của Lâu Khải sẽ nói là nhìn xem, Nguyên Húc lấy chăn che mình lại, “Muộn rồi, em mệt, chúng ta đi ngủ đi.”

Cậu nghe thấy tiếng Lâu Khải cười, có thể là đêm quá tối, chăn quá dày, cậu vậy mà cảm thấy nụ cười kia không phải là cuời nhạo, trái lại có vài phần sủng nịch.

Nhất định là quá mệt đầu óc mắc lỗi.

Nguyên Húc ở trong chăn vỗ vỗ đầu mình.

Lâu Khải không có nắm chuyện này không buông, thấy cậu định ngủ cũng nhắm mắt lại lần nữa, ôm người vào lòng, nặng nề ngủ lại.

...

Sáng sớm, lúc Nguyên Húc bị lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp, mơ mơ màng màng không buồn đứng dậy. Cậu ôm chặt chăn, “Em ở công ty với anh hết ba ngày rồi, ngày nào anh cũng kéo em đi cũng không làm gì hết, em vẽ tranh ở đó cũng không thú vị, em không muốn đi đâu.”

“Vậy em muốn làm gì?” Lâu Khải không tức giận, ôm cậu từ trên giường đứng lên.

“Đi học hoặc là ra ngoài chơi, có thể làm nhiều chuyện lắm.” Nguyên Húc híp nửa mắt, không nhận ra nguy hiểm đang lại gần.

“Cho nên, em vẫn luôn nói thích tôi, nhưng chỉ ở bên tôi bà ngày đã chán rồi ư?” Lâu Khải tiếp tục hỏi.

Nguyên Húc chưa tỉnh ngủ cảm nhận được cơn gió lạnh vô hình, cậu run một cái, cuối cùng cũng tỉnh táo, ôm cánh tay mình, nhìn Lâu Khải, suy tư cuộc đối thoại vừa rồi, trên mặt lập tức treo nụ cười ngọt ngào, “Anh đang nói gì đó, sao em có thể chán chứ, chỉ là mấy ngày nay cứ dậy sớm, anh mỗi ngày cứ ở công ty xử lý công việc, không ở cùng em, nên em mới thấy chán.”

“Rời giường.” Lâu Khải không truy cứu chuyện này, véo mặt cậu, “Cơm sáng làm xong rồi, ăn xong đi công ty.”

Nguyên Húc luôn cảm thấy mấy ngày gần đây hắn có chút dính người, luôn muốn mình ở cùng. Nhưng mà, chưa biết mục đích rõ ràng của Lâu Khải thì không thể cự tuyệt trắng trợn như vậy, cho nên ngoan ngoãn đứng dậy rửa mặt, nhanh chóng ăn cơm sáng.

Hôm nay Tần Hà chờ bọn họ trên xe, sau khi Lâu Khải lên xe thì Tần Hà đưa cho hắn một văn kiện.

“Người Đoạn gia gần đây sử dụng một ít thủ đoạn nhắm vào công ty.” Anh hội báo, “Bị chúng tôi bắt được dấu vết.”

“Đoạn gia?” Thần sắc của Nguyên Húc thay đổi, lặng lẽ lại gần Lâu Khải.



Lâu Khải cũng không mở tài liệu ra, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Biết rồi, chuyện cụ thể về công ty nói.”

Sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Húc: “Nhích lại gần vậy làm gì?”

Nguyên Húc bị người ta bắt quả tang, không hề hoảng hốt, thậm chí nhích lại càng gần. Cậu nhỏ giọng làm nũng, “Hôm nay em còn chưa hôn chào buổi sáng.”

Lâu Khải không nhớ mình ước định hôn chào buổi sáng với cậu từ bao giờ, có điều Nguyên Húc thật sự rất thích tùy tiện tìm lý do hôn hắn, độ chừng là thủ đoạn mới.

Sau khi xác định tâm ý của mình, hắn càng phóng túng với sự thân cận của Nguyên Húc, đồng thời cũng rất hưởng thụ.

Nguyên Húc lại gần hôn hắn, phát hiện thần sắc của đối phương không có không kiên nhẫn, có chút hoang mang, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

——Gần đây Lâu Khải quá khoan dung với cậu... càng khoan dung, Nguyên Húc càng không chắc chắn, cứ luôn cảm thấy ý đồ của đối phương lớn hơn.

Sau khi ánh mắt quét qua Tần Hà đang ngồi ở ghế phụ, trong lòng cậu khẽ động, có tính toán.

Buổi sáng ở văn phòng vẽ hết nửa bức tranh, Nguyên Húc bèn lấy cớ muốn ra ngoài đi dạo. Lâu Khải biết mâý ngày nay cậu ở văn phòng bắt đầu nhàm chán, vừa lúc trên đầu đang có công việc không thể giải sầu với cậu, bèn gật đầu đồng ý.

Nguyên Húc cười tủm tỉm vẫy tay với hắn, xoay người đóng cửa lại, nhìn một vòng rồi nhanh chóng đến văn phòng của Tần Hà.

Là trợ lý cao cấp của Lâu Khải, địa vị của Tần Hà ở công ty cũng rất cao, vì để thuận tiện báo cáo công việc với Lâu Khải, văn phòng của anh cũng ở cùng tầng.

Nguyên Húc gõ cửa, sau khi được mời vào, xác định xung quanh không có ai trước, mới đi vào.

“Nguyên tiên sinh.” Tần Hà nhìn cậu, sửng sốt một chút, vội vàng đứng lên, “Sao cậu... là Lâu Đổng có gì phân phó ư?”

“Không phải.” Nguyên Húc lắc đầu: “Thật ra tôi quá chán, cho nên tìm anh tâm sự, bây giờ anh có rảnh không?”

Tần Hà cười nói: “Có, cậu muốn nói cái gì?”

Anh đi ra, cầm theo một cái ly, “Tôi đi lấy nước cho cậu, cà phê hay trà?”

“Không cần.” Nguyên Húc ngăn anh, “Sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, uống xong sẽ không ngủ được.”

Cậu kéo Tần Hà về, “Đừng khẩn trương, chỉ là tùy tiện tán gẫu chút thôi.”

Hai người ngồi đối mặt trên sô pha trong văn phòng, Nguyên Húc vuốt cằm suy tư chốc lát, cẩn thận mở lời, “Khoảng thời gian trước, có phải Lâu Khải tới Mỹ công tác không?”

“Đúng vậy.” Tần Hà khẽ gật đầu.

“Anh có cảm giác sau khi quay về anh ấy thay đổi chút không.” Nguyên Húc chớp mắt.

Tần Hà nhanh chóng suy tư ý đồ Nguyên Húc đến đâu trong lòng, duy trì nụ cười trên mặt, “Cậu nói phương diện nào thay đổi?”



“Chính là... anh cũng biết mà, ngày thường ảnh đối xử với tôi không nóng không lạnh, lúc tôi đụng vào sẽ không vui, nhưng lần này trở về, đột nhiên chủ động lên.” Nguyên Húc thay đổi cảm xúc, cậu hơi cau mày, chống cằm, thật sự như một cậu nhóc phiền não vì người yêu lúc nóng lúc lạnh.

“Có lẽ Lâu Đổng đã nghĩ thông.” Sắc mặt Tần Hà không đổi, “Sau khi cậu mất trí nhớ, mất đi ký ức hai người ở chung, thái độ của Lâu Đổng cũng có chút thay đổi nhỏ, trước đó có lẽ Lâu Đổng không thích ứng kịp.”

Nguyên Húc không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi.

Không hổ là anh, trợ lý Tần, lý do này đúng thật là góc độ cậu không ngờ tới.

“Vậy... trước lúc công tác, ảnh rõ ràng cũng đi Mỹ, còn chung thời gian với tôi, nhưng vì sao lại không nói cho tôi.” Nguyên Húc trợn to mắt.

“Bởi vì khi đó chưa có nghĩ thông.” Tần Hà nhanh chóng đáp, ho nhẹ một tiếng, “Tôi chỉ là trợ lý của Lâu Đổng thôi, nguyên nhân cụ thể cậu vẫn nên đi hỏi Lâu Đổng đi, cứ lén lút suy đoán có thể sẽ làm tăng hiểu lầm giữa các cậu.”

“Thời gian anh ở bên Lâu Khải lâu hơn tôi, chắc chắn sẽ hiểu ảnh hơn.” Nguyên Húc xua tay, cười khổ, “Có đôi khi tôi không hiểu anh ấy, trong nhà cũng không tán đồng chuyện tình này, cho nên mỗi ngày không biết tương lai phải làm gì.”

“Lâu Đổng rất thích cậu.” Tần Hà chợt nói.

Những lời này anh nói vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc, khiến Nguyên Húc kinh ngạc.

“Tôi ở bên cạnh Lâu Đổng khoảng 4-5 năm, chưa bao giờ thấy hắn để ý ai cả, cho dù là người khác chỉ thoáng đụng vào hắn cũng sẽ chọc giận hắn.” Tần Hà hít sâu một hơi, “Nguyên tiên sinh, xin cậu đừng coi nhẹ mình, cậu tuyệt đối là người đặc biệt nhất của Lâu Đổng.”

Nguyên Húc nhấp môi dưới, cho dù bị lời nói này làm cho hơi khiếp sợ, nhưng vẫn lộ ra chút bất lực và mờ mịt như cũ, “Thật vậy ư... có thể là vì có người cứ luôn mồm nói với tôi, Lâu Khải bằng lòng ở bên tôi là muốn lợi dụng tôi, nghe nhiều sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, không biết có thật hay không.”

Tần Hà im lặng trong chớp mắt nói, “Không phải. Dựa vào năng lực của Lâu Đổng, trừ phi hắn bằng lòng, nếu không không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn làm được độ này.”

Dù cho mỏ quặng Nguyên gia trước đây đối với hắn là hạng mục tài chính ngàn vạn, hắn cũng cam chịu để Nguyên Húc tới gần, không hề chủ động.

Nhưng mà, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, Tần Hà ở bên cạnh sẽ nhìn ra, lúc Lâu Khải đối mặt với Nguyên Húc, điểm mấu chốt cứ từng bước từng bước lui về. Hắn đã sớm thích Nguyên Húc, chỉ là bây giờ mới nhận ra.

Từ đầu Nguyên Húc cho rằng hành vi của Lâu Khải là lấp liếm, nhưng khi nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của đối phương, lại không nhịn được nuốt nước miếng, cảm giác hốt hoảng trong lòng.

Sao nghe một hồi, giống như thật vậy???