Buổi tối Nguyên Húc không dám ở lại ăn cơm chiều với Lâu Khải, sau khi rời giường ngọt ngào với hắn chốc lát đã đi về nhà.
Lâu Khải nhìn văn phòng trống rỗng, trầm tư trong đống tài liệu.
Hắn rõ ràng muốn Nguyên Húc đến đây, giáp mặt nói chuyện chia tay với cậu, kết quả qua một ngày, chuyện chia tay còn chưa có tiến triển mà hắn bị ăn không ít đậu hủ.
Nhắc đến đậu hủ, Lâu Khải không tự chủ được nghĩ đến cái bụng trắng nõn bị mình chọc hồi chiều, xúc cảm mềm mại trắng nõn y như đậu hủ, dường như chỉ cần dùng sức một chút đã đỏ lên.
Ngay sau đó, hắn ý thức được mình đang nghĩ cái gì, hít sâu một hơi, áp xuống những tạp niệm kia vào sâu đáy lòng.
Bên kia, Nguyên Húc không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy về nhà, cậu có tật giật mình nhìn xung quanh trước cửa, xác định xe trong nhà không còn, mới ưỡn ngực, ấn khóa vân tay mở cửa.
Dì Trương từ trong phòng trong đi ra, hiền lành nói, “Hôm nay tiên sinh dẫn mọi người ra ngoài ăn, bảo con sau khi về sửa soạn chút.”
“Là dịp trang trọng à?” Nguyên Húc ngẩn ra.
“Không phải, chỉ là ăn cơm với bạn bè một bữa.” Dì Trương cười nói, “Là nhà họ Lục, trước đây phu nhân Lục từng ôm con đó.”
Nguyên Húc không có ký ức này, qua loa vài câu đi vào phòng mình.
Nghe có vẻ là bạn tương đối thân thiết, nhưng vẫn là lần đầu Nguyên Húc nghe nhắc tới bọn họ. Cậu về phòng sửa soạn một chút, chải lại mái tóc bị xoa đến rối mù, ngoan ngoãn thay quần áo.
Trưởng bối ư, đa số đều thích trẻ con ngoan, chuẩn bị theo đó thì không có gì sai.
Vừa sửa soạn xong không bao lâu, cậu chưa kịp gửi tin nhắn cho Lâu Khải thì cửa phòng đã bị Nguyên Miện gõ.
“Sao hôm nay mặc ngoan thế.” Y nhìn cậu mặc một chiếc áo hoodie trắng, đôi mắt tròn xoe ngoan ngoãn, bèn ngứa tay.
Nguyên Húc lập tức nhận ra, trốn ra sau, bất mãn kháng nghị, “Vừa mới chải xong đó!”
Nguyên Miện đuối lý, làm bộ như không có việc gì, “Đi thôi, bố mẹ đang chờ bên ngoài.”
Nguyên Húc cảnh giác nhìn y, thấy y thật sự không có ý động thủ mới yên tâm ra ngoài. Bọn họ lên xe, Nguyên Húc bị nhét vào ghế sau, được cha Nguyên yêu thích xoa tóc, “Hôm nay trông mặt trời nhỏ thuận mắt hơn nhiều.”
Nguyên Húc:...
Chuyện xoa tóc quả nhiên có hiện tượng di truyền mà!
Vẻ mặt cậu sống không còn gì nuối tiếc, ở phía sau sửa lại mái tóc rối tung của mình.
Nguyên Miện ngồi ở ghế phụ nhìn vào gương, không nhịn được thấp giọng cười một tiếng.
Nguyên Húc kéo nhẹ tóc, tỉ mỉ chỉnh lại góc cạnh, mới quay đầu khách sáo nói, “Sao hôm nay đột nhiên muốn ra ngoài ăn?”
“Con trai dì Lục mới từ nước ngoài về, vừa lúc gặp mặt.” Cha Nguyên nói.
“Nước ngoài?” Nguyên Húc chớp mắt.
“Ở nước ngoài học tiến sĩ.” Cha Nguyên nói, “Đang học y, đoán không chừng sau này về Trung Quốc phát triển.”
“Ò, con nhớ rồi, tên là Lục...” Nguyên Húc bày ra thần sắc bừng tỉnh, nhưng nói một nửa đã đột nhiên kẹt lại.
“Lục Bách.” Nguyên Miện nói tiếp nói, trầm tư: “Em còn nhớ rõ?”
“Giống như có ấn tượng, lại giống như không có ấn tượng gì lớn.” Nguyên Húc mơ hồ nói, “Độ chừng lâu rồi chưa gặp.”
“Đúng vậy, từ khi con rời nước đã không gặp.” Cha Nguyên trầm mặc, “Mặc dù các con đều ở Mỹ, nhưng không nghe các con nhắc tới.”
Dù sao thì nguyên chủ khi ấy chỉ nghĩ đến đoạt gia sản, dù cho có gặp cũng sẽ không nói.
Xe vững vàng chạy tới khách sạn, họ chọn một nhà hàng có cách điệu, ánh đèn nâu nhạt ấm áp, khúc nhạc du dương thoải mái.
Lúc bọn họ đến, người của nhà họ Lục cũng vừa tới, hai nhà tưởng ngộ ở cửa nhà hàng. Sau khi hàn huyên vài câu, thân thích hai nhà vào trong.
Nguyên Húc cố tình đi ở phía sau, nhanh chóng đánh giá Lục Bách vài lần, xác định đây là một gương mặt lạ.
Lục Bách mặc đơn giản một chiếc áo khoác đen, quần tây, thần sắc thanh lãnh, lúc tới chỉ nhàn nhạt gật đầu với Nguyên Húc, trông rất xa lạ.
Nguyên Húc yên tâm, mặc dù bọn họ cùng với nước Mỹ, nhưng chắc là chưa gặp mặt.
Họ đã đặt phòng riêng, hai gia đình ngồi một cái bàn tròn.
“A Húc và đứa nhóc này ngồi cùng nhau đi.” Mẹ Lục nhiệt tình an bài.
Mẹ Nguyên cũng cười, “Lúc còn nhỏ con và anh Lục của con đã gặp qua một lần, sau này cứ luôn quấn lấy mẹ hỏi, bây giờ gặp lại, sao lại xa lạ thế.”
Vẻ mặt Nguyên Húc mê mang ngồi bên cạnh Lục Bách.
Nếu không phải giới tính và trường hợp không hợp, cậu thiếu chút cho rằng mình đang hẹn hò.
Lục Bách cong môi nhìn cậu, dường như dịu dàng không ít, nhưng Nguyên Húc cứ cảm thấy nụ cười kia như lấy lệ.
Xem ra anh Lục này không thích cậu.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Nguyên Húc cũng không thèm để ý, cậu ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, không ngắt lời người lớn nói chuyện, chuyên tâm gắp đồ ăn.
Tay nghề của đầu bếp ở nhà hàng này cao siêu, cậu vùi đầu ăn đến vui vẻ, đột nhiên bị cue.
“Thanh danh của A Húc gần đây ở trên mạng rất nổi, học vẽ khi nào thế?” Mẹ Lục đột nhiên hỏi.
“Học ở Mỹ ạ.” Nguyên Húc nhanh chóng tung ra lý do đã dùng qua, “Lần này trở về nước vốn muốn tiếp tục vẽ tranh, nổi danh chỉ là trời xui đất khiến thôi.”
Cái cớ của cậu cũng không tinh tế, may mà người khác chỉ thuận miệng hỏi một câu, ngay sau đó đã thuận thế chuyển đề tài sang nhà họ Lâu.
“Gần đây Lâu gia không quá tốt, Lâu Khải xuống tay với họ rất tàn nhẫn, độ chừng qua mấy năm cũng không thể hồi phục.” Cha Lục lắc đầu, “Cũng không biết sao họ lại chọc tới Lâu Khải.”
Ông nói đến đây, vờ lơ đãng, “Nghe nói gần đây Lâu Khải hợp tác với các ông?”
Nguyên Húc nghe thế, lập tức biết bữa tiệc hôm nay quả nhiên không đơn giản là đón gió tẩy trần* con trai bạn cũ như vậy.
(*Đón gió tẩy trần: Bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn từ xa trở về.)
Lục Bách chợt nói, “Con đi WC.”
Anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Nguyên Húc nhìn lướt qua, phát hiện anh ăn không nhiều lắm, mỗi món nếm thử một đũa, không khỏi nhướng mày.
Thoạt nhìn Lục Bách không tự nguyện tới bữa tiệc này.
Nguyên Húc ăn thêm hai ngụm cơm, phát hiện trên bàn đã nói chuyện tiến hành hợp tác, bèn thấp giọng nói với Nguyên Miện một câu, rón rén chuồn ra ngoài.
Nhà hàng này không thích hợp để đi dạo, cho nên cậu ngắm mục tiêu đi nhà vệ sinh, đứng trước gương chỉnh sửa tóc và cổ áo.
Lúc cậu hết sức chăm chú chỉnh lại tóc mại, chỗ ngoặt có người đi tới.
——Là Lục Bách.
Anh nhìn thẳng, một cái liếc mắt cũng không cho Nguyên Húc, lập tức đi đến bồn rửa tay.
Mũi Nguyên Húc giật giật, nhướng mày, “Anh hút thuốc?”
“Không liên quan đến cậu.” Lục Bách lạnh lùng nói.
“Anh mang theo mùi thuốc lá về phòng sẽ bị phát hiện.” Nguyên Húc cong mắt cười, “Không bằng ra ngoài hóng gió bay mùi.”
Cậu vừa dứt lời, Lục Bách cuối cùng cũng nhìn cậu, nhíu mày, “Lần này cậu lại muốn làm gì?”
Nguyên Húc ngừng lại.
Cái này lại rất vi diệu.
“Trước đây tôi làm gì ư?” Cậu nghiêng đầu, mặt đầy mê mang.
Lục Bách dường như không muốn nhiều lời với cậu, tiếp tục cúi đầu rửa tay.
Anh rửa tay gần một phút, từ ngón tay rồi đến đầu ngón tay mỗi một tấc đều tỉ mỉ rửa sạch.
Làm bác sĩ rửa tay đều rất cẩn thận, nhưng anh cẩn thận quá mức, Nguyên Húc nhàm chám, hơn nữa trực giác nói rằng chuyện Lục Bách nói có khả năng liên quan đến mấy năm cậu ở Mỹ, đảo mắt cười nói, “Đừng không để ý tôi, tôi thật sự không nhớ mà.”
Cậu dựng thẳng ngón trỏ lên môi, “Tôi nói cho anh biết một bí mật lớn, thật ra sau khi về nước, vì đầu chịu đòn nghiêm trọng dẫn đến mất trí nhớ, rất nhiều chuyện không nhớ rõ.”
“Đòn nghiêm trọng?” Lục Bách nhíu mày nhìn cậu.
Mặt Nguyên Húc vô tội, “Bị bóng rổ đập trúng.”
Lục Bách thu tay lại, xoay người rời đi.
Nguyên Húc ở phía sau anh nhắm mắt theo đuôi, cũng không có vươn tay chạm vào tay, “Úi, đừng không tin tôi, tôi nói là sự thật đó, mặc dù nghe có chút ly kỳ... anh không tin cũng không sao, anh không thích tôi, có phải tôi từng ở Mỹ mượn sức của anh không?”
Nguyên Húc vừa rồi nghĩ đến, nguyên chủ muốn cướp gia sản, khẳng định sẽ suy xét chuyện mình chỉ có một mình, đã không có tiền còn không có thế lực, cho nên Lục Bách cùng đi du học nước Mỹ với cậu là mục tiêu lựa chọn tốt nhất.
Dù cho không thể mượn sức, cũng tuyệt đối sẽ không trở mặt. Mà nhìn bộ dạng chán ghét cậu của Lục Bách hiện tại, độ chừng là mượn sức thất bại còn kết thù.
Lục Bách quét mắt nhìn cậu một cái, không có phủ nhận.
“Bây giờ tôi chỉ chuyên tâm vẽ tranh, chuyện khác không hề có ý tưởng.” Nguyên Húc nhìn anh cười, chấp tay trước ngực làm bộ dạng cầu xin, “Cho nên anh tuyệt đối đừng nói chuyện đó cho bố mẹ tôi còn có anh tôi biết.”
Thấy Lục Bách không nói lời nào, Nguyên Húc lại đáng thương nói, “Tôi nói đều là sự thật, tôi còn chuyển sang khoa sơn dầu rồi.”
Cậu mở to đôi mắt cún tròn xoe, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, “Anh Lục, giúp tôi đi.”
Lục Bách cau mày, nghiên cứu cậu vài lần, mới nói, “Tôi không có hứng thú chuyện của các người, cũng sẽ không lắm miệng.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Cậu và khi ấy như hai người khác nhau.”
“Con người sẽ luôn thay đổi.” Nguyên Húc sờ mũi, tuy rằng có chút chột dạ, nhưng vẫn cười hì hì, “Cảm ơn anh Lục thả cho tôi con ngựa, lần sau mời anh ăn cơm nha.”
“Không cần.” Lục Bách lạnh lùng từ chối.
Đột nhiên, anh ngước mắt ra sau đầu Nguyên Húc, nhàn nhạt nói, “Lâu Đổng, trùng hợp thật.”
Hô hấp Nguyên Húc cứng lại.
Lâu Đổng... không phải là Lâu Đổng cậu đang nghĩ chứ?
Cậu nhanh chóng quay đầu, đúng là Lâu Khải cậu vừa gặp cách đây vài tiếng. Cũng đúng, Lâu Khải là người duy nhất có thể đi phía sau cậu mà cậu không hề nhận ra.
Không biết Lâu Khải nghe được bao nhiêu rồi, chỉ hơi mím môi, con người màu xanh biển không nhìn Nguyên Húc, cũng chả nhìn Lục Bách, không ngừng chân đi ra ngoài.
Từ biểu hiện này có thể nhìn ra, những lời nói cậu vờ ngoan ngoãn đáng thương đã bị Lâu Khải nghe được tất cả.
Ban ngày cậu mới dỗ được thịt mỡ quay lại miệng, mới qua có mấy tiếng đã không ngậm được rồi!
Nguyên Húc theo bản năng nắm lấy tay của Lâu Khải.
Bốp một tiếng, động tác của ba người dừng lại chốc lát.
Thần sắc của Lục Bách vẫn luôn nhàn nhạt phút chốc mở to mắt.
Bàn tay của Nguyên Húc, tức khắc không thể buông, cũng không phải buông không được. Cậu thử dùng ngón tay ngoéo lòng bàn tay của Lâu Khải, nhưng lại bị người ta hất ra.
“Có việc ư?” giọng điệu Lâu Khải bình tĩnh.
Nguyên Húc quyết định tin trực giác của mình, nắm tay hắn lần nữa, thâm tình, “Anh có nghe qua yêu từ cái nhìn đầu tiên chưa?”