Tửu lượng của thân thể này tàm tạm, mặc dù hôm qua Nguyên Húc không hoàn toàn say, nhưng đến sáng hôm sau rời giường, cậu vẫn thấy đau đầu như cũ.
Bảo mẫu nấu canh giải rượu cho cậu, cậu nằm dài trên lên bàn, cứ như cải úng.
“Cho em tham ăn.” Nguyên Miện thấy sắc mặt của cậu vẫn tái nhợt như vậy, mặc dù ngoài miệng trách móc, nhưng động tác rất nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho cậu, “Đúng lúc cuối tuần, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Y có ý riêng, “Đừng chạy lung tung.”
Nguyên Húc gác cằm ở trên cánh tay, miệng nhỏ uống từng ngụm canh giải rượu, nghe vậy hỏi, “Anh, thứ bảy còn đi làm ạ?”
Ngay cả Lâu Khải, cuối tuần cũng cho mình nghĩ đó!
“Lần này công ty ký kết hợp đồng hợp tác với Lâu Khải, cần tăng ca.” Nguyên Miện nhịn không được xoa đầu cún của em trai, “Bận xong thời gian này thì sau này không bận nữa.”
Đầu tóc Nguyên Húc bị xoa đến dựng đứng, cậu lắc lắc đầu, nhận ra Nguyên Miện giống như cực kỳ thích tóc của mình.
Tuy rằng lúc chạm vào rất tốt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể sờ như vậy đâu!
Chuyện mua cho anh hai một con husky phải được đăng lên báo hằng ngày.
Cha Nguyên đi sớm nhất, đợi đến khi Nguyên Miện đi theo thì trong nhà chỉ còn một mình Nguyên Húc. Cậu uống hết canh giải rượu mới thấy thoải mái chút, trái lo phải nghĩ cảm thấy không đúng, hỏi bảo mẫu, “Mẹ con đâu.”
“Phu nhân ra ngoài làm đẹp.” Bảo mẫu đáp.
Khá lắm, trong nhà bốn người, cậu nhỏ tuổi nhất cũng dậy muộn nhất.
Nguyên Húc hậu tri hậu giác có vài phần hổ thẹn.
Cậu ngoan ngoãn ở nhà mấy tiếng, trong đầu nhớ lại chuyện hôm qua. Mặc kệ là lúc hôn nhau trong toilet hay trong xe, tất cả đều rất kích thích, hơn nữa có tư vị rất mỹ diệu.
Lâu Khải không chịu được áp lực ý loạn tình mê hấp dẫn cậu dữ dội.
Nguyên Húc nghĩ, không tự chủ được mà ngứa tay, muốn vẽ Lâu Khải như thế. Nhưng trong nhà không có phòng vẽ, muốn vẽ tranh thì cậu phải chạy đến chỗ Lâu Khải.
... Thứ bảy Lâu Khải nghỉ, bây giờ đi qua không chừng có có thể tiếp tục tiến hành chuyện hôm qua chưa làm hết.
Ý nghĩ đen tối bùng lên*, Nguyên Húc lập tức vứt lời dặn dò của Nguyên Miện ra sau đầu, nói với bảo mẫu một tiếng thì nhanh chóng thay đồ, vèo vèo chạy ra ngoài, bóng dáng gấp không chờ nồi.
(*Nguyên văn [色胆向边生] sắc đảm hướng một bên, em tra Baidu thì không thấy từ này nhưng sắc đảm Dùng để chỉ một người tham lam và dâm đãng, không chút đắn đo và cực kỳ táo bạo, nên em để vậy, có sai chỉ ạ)
Nhưng lúc này may mắn không chiếu cố cậu, Lâu Khải không có ở nhà, hỏi người hầu cũng không ai biết hắn đi đâu.
“Được rồi.” Nguyên Húc thất vọng thở dài.
Sắc đẹp lầm người, rõ ràng cậu về đây chỉ để vẽ tranh, nhưng Lâu Khải không có ở đây lại khiến cậu xì hơi.
Độ chừng Lâu Khải cũng vì chuyện nhà họ Nguyên mà tăng ca, Nguyên Húc đi vào phòng vẽ, dọn dẹp giá vẽ rồi bắt đầu hồi tưởng ký ức đêm qua.
Trong phòng chỉ còn lại có âm thanh của bút vẽ trên bảng
...
Lâu Khải ngồi trong văn phòng, không kiên nhẫn đặt tay lên bàn, gõ lộc cộc, “Có việc gì nói nhanh.”
“Đừng vô tình thế chứ.” Elton ngồi trên ghế sô pha, cầm một quyển sổ da trâu thật dày, ‘Tôi vừa nghe cậu nói đã lập tức mang theo toàn bộ ghi chép quan sát của mình chạy tới.”
Lâu Khải nâng mắt lên.
Elton đẩy sổ qua cho hắn, “Vì thôi miên của Nguyên xuất hiện vấn đề, nên tôi đã cẩn thận nghiên cứu vài ngày mới thử lại, hơn nữa đã tiến hành ghi chép tỉ mỉ từ ban đầu, đảm bảo không xảy ra vấn đề gì.”
Lâu Khải mở ra xem.
Trong đó tràn ngập tiếng Pháp, hắn nhanh chóng đọc sơ một lần, phát hiện không có tin tức gì hữu ích. Phản ứng sau khi bị thôi miên của Sầm Khê và Nguyên Húc hoàn toàn khác xa.
Nhưng thật ra những sự khác biệt này là tin tức quan trọng nhất.
Elton chờ hắn đọc đến trang cuối, mới đứng thẳng người, không dám cười quá rõ, giả ý nói, “Cậu đừng vội kết luận, đây chỉ là một trong hạng mục thôi miên không thuần thục, vật thí nghiệm có phản ứng không giống rất bình thường.”
Lâu Khải mắt lạnh trừng gã: “Không thành thục cũng dám thực tiễn.”
Elton không dám nói, lúc trước chọn Nguyên Húc làm vật thí nghiệm đầu tiên là vì thấy được cậu có lai lịch yếu, hơn nữa còn dành tình nghĩa nhiệt huyết cho mình Bạch Tân Nhạc, rất thích hợp để thôi miên, ai ngờ đâu Lâu Khải lại thua trên người cậu được.
“Cậu cảm thấy trạng thái bây giờ của Nguyên Húc là giả vờ?” Lâu Khải cúi đầu nhìn quyển sổ da.
“Cũng không nhất định.” Elton buông tay: “Tôi thử ẻm rồi, nhưng bạn trai này của cậu cảnh giác cao lắm, không hỏi được gì.”
Gã nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Cậu cũng điều tra tư liệu của ẻm, chỉ là một cậu nhóc bình thường, kỹ thuật diễn xuất khẳng định cũng tàm tạm, nếu ẻm làm bộ mất trí nhớ thì hai người ở chung lâu như vậy có thể nhìn ra.”
Lâu Khải không nói.
Nguyên Húc có phải đang giả vờ hay không hắn không biết, nhưng hắn biết kỹ thuật diễn xuất của đối phương không tồi.
Chỉ là, nếu tất cả Nguyên Húc dành cho hắn đều là giả vờ... Lâu Khải phát hiện mình vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng đã dâng lên một sự bực bội không thể hình dung.
“Cậu đừng vội.” Elton ý thức chỉ số tâm tình của hắn giảm xuống đáng kể, vội vàng nói, “Mặc kệ là giả hay thật, nếu cậu thích thì bằng năng lực của cậu, ẻm có thể chạy trốn ư?”
Lâu Khải từ trong suy nghĩ hoàn hồn, ném quyển sổ da trâu cho gã, lạnh nhạt, “Nếu Sầm Khê có gì khác thường lập tức báo cho tôi trước.”
Elton cợt nhả: “Chỉ cần cậu không đóng gói tôi gửi về lão già kia thì cái gì cũng có thể.”
Lâu Khải đuổi người đi, nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ trưa. Từ trước giờ hắn luôn có tư tưởng ngày nghỉ không đi làm, nhưng nghĩ đến căn nhà trống rỗng kia, theo bản năng sinh ra mâu thuẫn với căn nhà đó.
Vốn dĩ định ăn trưa ở nhà hàng thường tới, nhưng không ngờ vừa cầm điện thoại lên, đã thấy được tin nhắn quản gia gửi cho hắn, nói Nguyên Húc đang ở nhà.
Bước chân của Lâu Khải dừng lại, khoé miệng không khỏi cong nhẹ.
Lúc Nguyên Húc vẽ nhập tâm, đột nhiên cảm giác phía sau có một tầm mức nóng bỏng nhìn mình, vừa quay đầu lại đã thấy người trong tranh đang đứng phía sau cậu, thần sắc bất định chăm chú nhìn cậu vẽ.
... Nguyên Húc hít một ngụm khí lạnh vào phổi.
“Cục cưng, sao anh đột, đột nhiên về vậy.” Cậu chột dạ che giá vẽ phía sau, hư trương thanh thế*, ngoài mạnh trong yếu, “Sao vào phòng vẽ của em lại không gõ cửa.”
(*Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.)
Vừa nói xong đã cảm thấy hối hận, vì hôm nay không có Lâu Khải ở nhà nên cậu lơi lỏng cách giác, không có khóa cửa.
“Gõ cửa sẽ không nhìn thấy cậu đang vẽ thứ này.” Dáng người Lâu Khải cao, dễ dàng xuyên qua đỉnh đầu và bả vai của Nguyên Húc nhìn bức tranh kia.
Toàn bộ bức tranh đều là màu tối, gần như đen tuyền, chỉ có màu đỏ nhạt lộ ra trên môi hắn.
Có thể sử dụng loại màu sắc này để thể hiện rõ ràng tính dãn nở như thế, nếu không phải người trong tranh là bản thân thì có lẽ Lâu Khải sẽ khen ngợi một tiếng vẽ hay.
“Đây chính là em đã cực khổ vẽ suốt buổi sáng.” Nguyên Húc giậm chân, “Chẳng lẽ vẽ không tốt hả!”
“Tốt.” Ánh mắt của Lâu Khải tối sầm, vươn tay túm cổ áo của Nguyên Húc kéo người nọ đến trước mặt mình, “Người thật đang ở ngay trước mặt cậu, hà tất gì phải đi tìm tranh.”
Nguyên Húc cho rằng mình sắp bị đánh cẩn thận hé hai mắt ra, phát hiện Lâu Khải chỉ nhìn cậu, không có ý động thủ. Chỉ là, biểu cảm của đối phương rất nguy hiểm, cậu liếm môi, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy Lâu Khải ra, “Em không vẽ nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, em đói bụng.”
Cánh mũi cậu động động, “Trưa nay ăn thịt kho tàu hả? Em ngửi được mùi thơm!”
Nói đến cũng thú vị, lúc cậu vừa đến trên bàn toàn là cơm Tây, nhưng dạo này đồ ăn Trung ngày một nhiều thêm.
Đôi mắt của chàng trai đảo quanh, nhìn xung quanh chứ không nhìn vào mình, cứ như cảm nhận được nguy hiểm, lại bị người ta đè chặt, chỉ có thể vô cùng đáng thương rụt cổ như động vật nhỏ.
Tâm tình của Lâu Khải chuyển biến tốt đẹp chút, nhìn bức tranh cũng không cảm thấy bị mạo phạm.
Nếu Nguyên Húc sẵn lòng vẽ hắn, chứng tỏ những khát cầu và nhiệt tình kia cũng không phải giả vờ hoàn toàn.
Hắn buông Nguyên Húc ra, nhìn đối phương lon ton chạy ra cửa phòng vẽ, quay đầu nhìn hắn, “Đi thôi.”
Bọn họ cùng nhau lên bàn cơm.
Lúc Nguyên Húc ăn cơm hết sức chuyên chú, chuyện lén trộm vẽ tranh sắc đồ căn bản là loại việc nhỏ không cản trở cậu ăn cơm nhiệt tình. Chỉ là chờ cậu ăn xong, cảm giác xấu hổ bị người khác bắt gặp lại xuất hiện.
May mắn sau khi ăn xong vài phút, Chu Nguyên Lượng đã gọi điện cho cậu, giải thoát cậu khỏi hoàn cảnh xấu hổ.
“Buổi chiều anh có đi làm không?” Nguyên Húc cúp máy, hỏi.
“Không đi.” Lâu Khải trả lời nói, nhìn lướt qua, hiểu rõ: “Cậu muốn ra ngoài?”
“Chu Nguyên Lượng tìm em.” Nếu không có chuyện xảy ra ban nãy, Nguyên Húc khẳng định sẽ ở nhà, nhưng sự xấu hổ ban nãy còn chưa tan hết, cậu nhất thời không sinh ra nổi sắc tâm.
“Đi đi.” Lâu Khải thờ ơ đáp.
Thấy bộ dạng này của hắn, Nguyên Húc sinh ra vài phần áy náy, như là vất vả lắm mới có kỳ nghỉ, thế mà bản thân lại vứt bạn trai trong nhà, một mình ra ngoài chơi.
Cùng lắm cậu rất nhanh đã lắc đầu, vứt bỏ ý tưởng kỳ quái trong đầu ra. Dựa vào tính cách của Lâu Khải, độ chừng chỉ ước cậu đi nhanh lên, nếu ở nhà chỉ có hai người thì lại muốn chiếm tiện nghi của hắn, muốn làm ầm lên với hắn.
Trước khi đi Nguyên Húc lên phòng vẽ, lấy vải trắng trùm lên bức tranh.
“Hy vọng lúc tao về mày vẫn còn ở đây.” Nguyên Húc nhìn tranh thở dài.
Nếu bức tiểu hoàng đồ bị nhìn thấy... thì có khả năng đây là lần cuối được nhìn thấy nó.
Bởi vì lo lắng sau khi thu xong bị tính sổ, Nguyên Húc nói với Lâu Khải một tiếng bèn nhanh như chớp chui vào trong xe.
Lâu Khải nhìn cậu đi xa, đứng ở cửa sổ rũ mắt trầm tư chốc lát, lập tức đi đến phòng vẽ.
Ban nãy Nguyên Húc cứ cố ý đuổi hắn khỏi phòng vẽ, ngoại trừ bức tranh bị hắn bắt được, trong đó độ chừng còn có bí mật không thể nói.
Lâu Khải vừa vào cửa đã nhìn thấy bức tranh bị vải trắng trùm lên đầu tiên, xốc vải lên xem, rồi nhìn quanh phòng tránh một vòng, nhanh chóng xách hai bức tranh cũng bị trùm y vậy trong góc ra.
Lâu Khải xốc vài lên nhìn, lâm vào im lặng.
Nhìn thấy ba bức tranh này, lòng hoài nghi của hắn dành cho Nguyên Húc đã giảm xuống không ít.
Nếu Nguyên Húc không có bị thôi miên, tất cả đều là giả, thì độ chừng không thể vẽ nhiều chân dung của hắn như vậy.
——Nói là tranh chân dung, nhưng Lâu Khải trái lại cảm thấy giống hoàng đồ hơn.
Theo lý mà nói, giờ phút này chắc nên cảm giác bị mạo phạm, nhưng, trong lòng hắn lại không có chút buồn bực nào.
Hắn đặt bức tranh về vị trí cũ, giơ tay sờ lên không biết mình nhếch cao khoé miệng lúc nào, thần sắc dừng lại.
Hắn vậy mà cười... ảnh hưởng của Nguyên Húc đối với hắn đã vượt qua phạm vị hắn đánh giá.