Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện

Chương 18: Chương 18




Elton ở phòng khách đợi nửa tiếng, Nguyên Húc mới khoan thai tới muộn. Cậu thay một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, quầy jean ống đứng, tóc được sáy khô bồng bềnh, trông rất giống học sinh cao trung thanh thuần.

Cậu không chút câu nệ nào, vòng qua ghế sô pha, ngồi đối diện Elton.

“Chắc Lâu Khải đã nói cho anh biết phải làm gì.” Nguyên Húc vào thẳng vấn đề “Chúng ta làm quen một chút, nếu sau này bị nhà tôi hỏi sẽ không bị lộ.”

“Không thành vấn đề.” Elton lập tức đồng ý, nhìn xung quanh không có ai, nhỏ giọng hỏi, “Em và Lâu phát triển tới mức nào rồi?”

Nguyên Húc nhướng mày: “Chúng tôi vốn đã là người yêu, còn cần phát triển?”

Trên mặt cậu vẫn luôn mỉm cười, hai má lúm đồng tiền rất ngọt ngào, nhưng Elton lại cảm thấy hoảng hốt vô hình, cười ha ha nói, “Anh chỉ tò mò mà, vẫn là lần đầu thấy các cậu hôn môi.”

“Bởi vì tôi ghét người khác thấy sự riêng tư của tôi.” Nguyên Húc nghiêng đầu nhìn gã, “Nhưng vì anh đang giúp tôi nên chuyện này tạm gác sang một bên.”

Elton sửng sốt, tựa như không ngờ Nguyên Húc sẽ có tính cách như vậy, giơ tay gãi mái tóc vàng của mình, “Anh sai rồi.”

Lần sau còn dám.

Gã thôi miên Nguyên Húc là để xem kịch vui, nên sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.

“Chúng ta đến vườn hoa vừa đi vừa nói chuyện.” Nguyên Húc nói, “Ở trong thiên nhiên tâm tình sẽ tốt hơn.”

Mặc dù trình độ tiếng Trung của Elton tàm tạm, nhưng vẫn nghe ra Nguyên Húc đang ngầm thể hiện tâm tình không tốt với gã. Elton tự nhận mình không có đắc tội với Nguyên Húc, không biết đối phương vì sao cứ luôn nhắm vào mình.

Đương nhiên, chuyện thôi miên không tính, Nguyên Húc không nhớ mà.

Gã thấy Nguyên Húc đứng dậy ra ngoài, vội vàng đi theo. Gã thân cao chân dài, vài bước đã đuổi kịp, cợt nhả, “Đừng nóng giận, nếu tức điên thì Lâu sẽ tìm anh tính sổ đó.”

Nguyên Húc cũng cười tủm tỉm: “Anh nói gì thế, sao tôi có thể vì chuyện tốt bị người ta quấy rầy mà tức giận chứ.”

Elton tấm tắc một tiếng, cuối cùng cũng hiểu được chân tướng, ngẫm lại vừa rồi hai người ở bể như sơn tựa keo, là một người đàn ông bình thường, ngay trong tình huống đó mà bắt dừng lại thì cũng tức giận thôi.

Gã lại xin lỗi tiếp tục, suy cho cùng Nguyên Húc trông có vẻ không âm dương quái khí như thế, bắt đầu thảo luận về cách giấu giếm nhà họ Nguyên.



“Việc này dễ làm mà.” Trước đó Elton đã hiểu tình huống, một tay nhận thầu, “Lâu chưa bao giờ lộ mặt, chỉ cần mua một chiếc xe tương tự rồi mua một căn biệt thự gần đây thì không thành vấn đề.”

“Đến lúc đó tôi sẽ nói mình quen anh ở nước ngoài.” Nguyên Húc hỏi, “Anh đang làm gì ở nước ngoài?”

Elton nói: “Nhân viên ăn hàng ở không.”

Gã cười lộ hàm răng trắng, “Mặc dù trong nhà có rất nhiều tiền, nhưng họ chỉ muốn anh quay về sinh con nên anh mới cùng Lâu tới Trung Quốc.”

Nguyên Húc rũ xuống mắt suy tư một lát: “Lúc anh đi du lịch tình cờ cứu tôi bị cướp, sau đó chúng ta dần quen nhau, rồi tình cờ về nước gặp lại, tôi mới biết anh là bạn của Lâu Khải, cũng không dám nói với người nhà tôi biết anh, mãi đến khi trên mạng tung tin.”

Elton không ý kiến.

Họ nói gần như xong chuyện, Nguyên Húc hỏi, “Anh có gì muốn hỏi không?”

Elton chớp mắt, thấp giọng hỏi: “Lâu đối xử với em thế nào, nhiệt tình không?”

Nguyên Húc nhíu mày, “Anh rất thích hỏi thăm chuyện của người khác?”

“Chỉ là tò mò.” Elton liên tục xua tay, “Cậu ta đặc biệt có thói ở sạch, rất ghét người khác chạm vào người, trước kia anh chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ hôn môi với người khác.”

Nguyên Húc ngẫm lại vài lần tiếp xúc trước, Lâu Khải đều rất bài xích, tán đồng gật đầu, “Anh ấy quả thật không thích đụng chạm.”

Sau đó liếc xéo Elton một cái, “Có điều phân biệt người.”

Elton, người thường xuyên bị ghét bỏ cau mày như sâu lông.

Quả nhiên ngay cả Lâu Khải cũng không thoát khỏi định luật trọng sắc khinh bạn.

Nhưng mà, càng tiếp xúc, Elton càng không hiểu vì sao Lâu Khải đối xử với Nguyên Húc khác như vậy, gã quay đầu nhìn Nguyên Húc, chàng trai lúc này đang rũ mắt nhìn hoa bên đường.

“Em có biết trạng thái tâm lý của Lâu rất tệ không?” Gã chợt nói.

Nguyên Húc tựa như có chút hứng thú, dời tầm mắt lên người gã.

“Ngày nào cậu ấy cũng mất ngủ.” Elton nói, “Cậu ấy cho rằng thế giới này không thú vị, hơn nữa không có cách nào hiểu được tình cảm... nói thật, anh không cho rằng cậu ấy yêu em.”

“Anh đang châm ngòi ly gián tình cảm của chúng tôi ư?” Nguyên Húc nhướng mày.

“Đương nhiên là không.” Elton lắc đầu, gã cười sang sảng, “Sao anh dám châm ngòi tình cảm của em và Lâu chứ, anh chỉ ăn ngay nói thật, để em chuẩn bị tâm lý.”

Gã nói đều là sự thật, mặc dù lúc này gã chỉ nhắc chuyện này làm tình huống thêm phần thú vị, nhưng ngay khi vừa dứt câu, nụ cười trước mặt chàng trai chợt biến mất, đôi mắt màu hổ phách nháy mắt tựa ngọn gió sắc bén, giống như thẳng tắp đâm thủng lớp ngụy trang của gã, bộc lộ con người đê hèn mà gã che giấu.

Elton không tự chủ được mà lui về phía sau một bước.

Đương nhiên gã không phải một kẻ ăn hàng ở không, gã là một bậc thầy thôi miên chuyên nghiệp, chuyên làm những việc trong bóng tối. Gã phục vụ hơn trăm người, nhưng hiếm khi cảm giác kinh hãi bị người khác nhìn thấu như này.

“Anh là bạn của Lâu Khải.” Sự sắc nhọn đó chỉ tồn tại trong giây lát, ngay sau đó, trên mặt chàng trai đã hiện lên sự tươi cười, hỏi lại gã, “Anh cảm thấy giữa các anh tồn tại tình bạn ư?”

“Chắc là có một chút.” Elton do dự.

“Không hiểu tình cảm không có nghĩa là không có tình cảm.” Nguyên Húc chợt vươn tay đè bả vai của gã, hơi dùng sức ấn gã lên thân cây bên cạnh, “Có lẽ anh ấy không hiểu cái gì gọi là yêu, nhưng hành động của anh ấy đang nói anh ấy yêu tôi.”



Cậu ghé sát vào Elton, giọng nói rất nhẹ, “Đừng để tôi nghe thấy anh nói như vậy lần nào nữa.”

Elton đổ một lớp mồ hôi lạnh, lông tơ dựng thẳng lên, các tế bào đều đang kêu gào nguy hiểm.

“Các cậu đang làm cái gì?” Cách đó không xa chợt vang lên một giọng nói.

—— Lâu Khải.

“Em đang giao lưu tình cảm với Elton.” Sắc mặt Nguyên Húc thay đổi trong một giây, cậu lùi lại một bước, làm bộ làm tịch thở dài, “Dù sao đã ở chung hơn một tháng, phải có tiếp xúc thân thể chứ.”

Mặc dù ánh nắng mặt trời buổi chiều đang chiếu rực rỡ, nhưng Elton lại không cảm thụ được chút ấm áp nào, gã sửng sốt hai giây mới phụ hoạ, “Đúng vậy, chính là như vậy.”

Lâu Khải đương nhiên có thể nhìn ra giữa bọn họ có gì đó không đúng, hơi nheo mắt lại, nhưng không truy cứu, chỉ quay đầu với Nguyên Húc, “Người nhà họ Lâu muốn phá tranh của cậu nhưng bị Tần Hà ngăn cản, bọn họ đại khái sẽ không động thủ.”

“Nhanh như vậy?” Nguyên Húc kinh ngạc: “Lâu Phụng Khải cũng quá thiếu kiên nhẫn.”

Hotsearch buổi sáng vừa bị xóa, buổi chiều đã kêu người đi phá tranh của cậu, làm rõ như vậy, cũng không sợ bị phản phệ... hơn nữa chuyện xóa hotsearch ban sáng còn chưa khiến gã nhìn ra thái độ của Lâu Khải à?

“Cậu ta như thế em cũng hoài nghi có phải hai người có mờ ám gì không.” Nguyên Húc vươn ngón trỏ ra, làm bộ dạng hôn nhẹ, “Người bình thường dám đắc tội với bạn trai của anh như vậy ư?”

“Về mặt huyết thống nó là em họ của tôi.” Lâu Khải nói.

“Nhưng nó cũng có phải kim bài miễn tử đâu.” Nguyên Húc nhếch môi, “Rõ ràng cậu ta không nghĩ thế.”

“Tần Hà sẽ tiếp tục chú ý ngôn luận trên mạng.” Lâu Khải không để ý cậu trêu chọc, cau mày, “Nó không khơi nổi sóng gió đâu.”

“Em biết.” Nguyên Húc thân mật đi qua, khoác tay lên vai hắn, “Có anh giúp em thì một kẻ hèn như Lâu Phụng Khải thì tính là gì.”

Sau khi hôn môi, dường như Lâu Khải không bài xích trước sự tiếp xúc của cậu, thể hiện rõ nhất ở chỗ tay Nguyên Húc vẫn chưa bị vứt ra.

“Gần đây sẽ có người tới tìm cậu.” Lâu Khải nhìn cậu tới gần như mắt không tròng, sắc mặt bất biến, “Cứ ở nhà, không cần ra ngoài.”

“Khó mà làm được.” Nguyên Húc lập tức lắc đầu: “Em còn phải đi học... mặc dù đó là chuyện rất thống khổ, nhưng ít nhất em cũng phải đảm bảo đủ điểm qua môn.”

“Tôi sẽ nói chuyện với trường học.” Lâu Khải phát hiện người này càng lúc càng gần mình, cuối cùng cũng nhịn không được ngón tay chọt vào giữa mày Nguyên Húc, đẩy cậu ra.

“Có thế thì cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc thôi.” Nguyên Húc rung đùi đắc ý, “Dù sao cũng phải khiến cậu ta từ bỏ ý niệm xấu này.”

Mặc dù áp lực dư luận không thành, nhưng thứ Lâu Phụng Khải muốn cũng chả phải dư luận, đây chỉ là một biểu tượng che lấp, mục đích nếu sau này bị bại lộ, gã có thể hợp tình hợp lý tỏ vẻ Nguyên Húc trộm tranh của mình, nhưng lại bị người khác dùng thế lực ép xuống.

Muốn đạt tới mục đích này, trình độ bây giờ vẫn chưa đủ, bước tiếp theo có lẽ là khiến cho Nguyên Húc không thể nào cầm bút được, như vậy cũng sẽ không có ai có thể vạch trần âm mưu của Lâu Phụng Khải.

“Cả ngày cứ nghĩ đường ngang ngõ tắt thôi.” Nguyên Húc thở dài, “Có thời gian không bằng đi vẽ thêm mấy bức tranh đi.”

Sau đó cậu nhón chân nhanh chóng hôn lên cằm của Lâu Khải, “Dù sao cũng cảm ơn anh nha, cục cưng.”

Hôn xong lập tức bỏ chạy, giọng nói vang lên phía xa, “Em về phòng đây!”

Elton vẫn luôn ở bên cạnh quan sát bọn họ ở chung, thấy Nguyên Húc chạy xa, chớp mắt suy tư gì đó, vẻ mặt khiếp sợ, “Lâu, cậu sẽ không động lòng chứ?”



Lâu Khải cười khinh một tiếng: “Mới không gặp có mấy ngày mà cậu đần rồi hả.”

“Dù cho dỗ dành một cậu bé thì cậu làm đủ nhiều rồi.” Elton lắc đầu, “Cẩn thận ném mình vào.”

“Nếu có thời gian nói này nọ, sao không đi nâng cao kỹ thuật thôi miên của cậu chút đi.” Lâu Khải lạnh lùng trừng gã một cái, “Bây giờ trí nhớ của cậu ấy còn chưa hồi phục.”

“... Đây là chuyện ngoài ý muốn.” Elton ho nhẹ một tiếng: “Sau đó tôi có tìm một người thử lại, không có xuất hiện vấn đề gì cả.”

Gã hạ giọng nói: “Cậu có nghĩ, Nguyên Húc đang giả vờ mất trí nhớ không.”

Đầu mày của Lâu Khải cau chặt như dính lại, thề thốt phủ nhận, “Không có khả năng.”

“Cái này cũng không nhất định.” Elton tiếp tục nói, “Người mất trí nhớ sẽ rất bất an, họ sẽ không ngừng tìm tòi nghiên cứu về quá khứ của mình, đi tìm tất cả những dấu vết mình để lại trên thế giới, nhưng Nguyên Húc thoạt nhìn không như vậy, ngoại trừ ban đầu mê mang ra thì ẻm trông như một người bình thường.”

Gã làm bộ lơ đãng khoác tay lên vai Lâu Khải, “Cậu có nghĩ tới không, thật ra thôi miên của tôi không xuất hiện vấn đề, là Nguyên Húc làm bộ rối loạn trí nhớ để có được cậu.”

Lâu Khải mím chặt môi, hất tay gã ra, cảnh cáo, “Đừng có chạm vào tôi.”

Hắn cũng không đánh giá quan điểm của Elton, chỉ nói, “Nếu các cậu nói xong rồi, lần sau có cần tôi sẽ gọi cậu qua.”

Elton khiếp sợ: “Úi? Tôi chạy từ xa đến tận đây mà ngay cả cơm chiều cũng không được ăn?”

Giọng nói của gã cũng không khơi lên sự đồng tình của Lâu Khải, sau khi bị đuổi ra ngoài, Elton ngồi trong xe, nghĩ đến bộ dạng hôm nay của Lâu Khải, chợt cười rộ lên.

“Thật là một trò hay.” Gã thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ cậu ta sẽ thua bởi lời ngon tiếng ngọt của một cậu nhóc, chuyến này đến đây không lỗ vốn mà.”

Tác giả có lời muốn nói:

Elton: Cậu cho ẻm khoác vai lại không có tôi làm, tình bạn mấy năm nay của chúng ta đâu??

Lâu Khải: Không có chuyện đó. Tiêu chuẩn kép.jpg

Lâu Đổng bây giờ rất thích dùng ngón trỏ chọc trán mặt trời nhỏ, giống tôi thích dùng tay chọc trán mèo ( bushi)

Elton chỉ muốn xem náo nhiệt, không có chuyện gì lớn, sớm muộn gì cũng bị mặt trời nhỏ tẫn.