Tần Sở bị bà xách tai về căn nhà dưới của cậu, cả quãng đường rất ngắn chỉ qua một cánh cửa nhưng Thẩm Tuấn Hào vẫn có thể nghe được tiếng hét của Tần Sơ.
Ánh mắt Thẩm Tuấn Hào khẽ nhìn về cánh cửa vang vọng tiếng hét đó nhưng anh cũng không thể làm gì khác, anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì sao hôm nay Tần Sở lại khác lạ đến như vậy.
“Đã bảo chỉ giả bộ không quen khi có người thứ ba mà...Sở Sở rốt cuộc em bị sao vậy?”
Còn về bên Tần Sở chiếc tai của anh đã đỏ rát nóng bừng lên, anh cố gắng cọ sát để chúng giảm cơn đau đi thay vào đó là nóng bừng.
“Sao lại bất cẩn thế hả? Bà mà không kéo mày về thì chắc chắn cậu Thẩm sẽ trách mắng mày rồi đó.”
Nhưng bộ dạng đó của hắn đâu giống là tức giận đâu, mà hơn nữa chính hắn là người làm vỡ mà?
“Mày cứ ở yên đây cho bà để bà lên kia dọn dẹp, cơm ở bàn kia ăn đi rồi tắm rửa học bài.”
Bà chỉ vào mâm cơm được đậy lồng bàn cẩn thận, nói xong thì bà vội lên trên nhà dọn dẹp tàn dư mà Tần Sở để lại.
Mở mâm cơm ra đồ ăn cũng khá đạm bạc nhưng đây chính là mâm cơm nhà đầu tiên mà Tần Sở nhận được trong hơn mười mấy năm cuộc đời.
Anh ngồi xuống cầm đũa lên nhấp mồi, mặc dù không ngon bằng cao lương mỹ vị của nhà hàng khách sạn năm sao nhưng anh lại cảm thấy rất ngon.
Ba mẹ anh là người của công chúng vì thế chủ yếu anh được bác quản gia mua đồ ăn ngoài về, từ nhỏ anh lớn bằng sữa bột, khi biết ăn cơm ăn cháo thì toàn bộ món ăn trong thành phố anh đều đã ăn qua một lượt.
Đang ăn đột nhiên anh thấy một chiếc hộp trong hốc bàn đang được mở ra, một thứ lấp lánh chiếu thẳng vào mắt anh làm anh chú ý tới nó.
Hiếu kỳ anh mở ra coi thì hết sức bất ngờ, toàn là cúp, huân chương, giấy khen... nhưng tất cả đều dừng lại ở tiểu học, trung học và cao trung thì chẳng có bằng khen nào. Bên cạnh những chiếc huy chương vàng, bạc đó còn có một bức ảnh trên tấm kinh đã bị lớp bụi do thời gian.
Lau lớp bụi mỏng đi lộ ra hình ảnh thơ bé của chủ nhân thân xác Tần Sở này, bên cạnh là một người phụ nữ chắc chắn đây chính là mẹ anh ta. Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ đó trông rất ngượng ngạo.
Mặc dù thấy không ổn nhưng cũng không thể nào chỉ vì một lời phiến diện khi nhìn hình người khác mà bình phẩm người ta. Tần Sở cất chiếc hộp lại vào góc, đóng lại cẩn thận làm như chưa từng có chuyện gì, cậu cũng chưa từng động vào.
Quay lại ăn bữa cơm, dù cơm không ngon nhưng cậu vẫn ăn hết.
...
Mới sáng sớm Tần Sở đã dậy sớm chuẩn bị cắp sách tới trường, thấy thằng cháu mình dậy sớm mà không cần mình gọi dậy bà cũng khá bất ngờ.
Tần Sở hừng hực khí thế, chỉnh đốn lại khuôn mặt đẹp trai của mình. Vốn dĩ nguyên chủ này cũng khá đẹp trai nhưng chỉ tại không biết ăn mặc, không biết làm dáng nên mới thành bộ dạng phèn. Nhưng lần này nhờ bàn tay ma thuật của Tần Sở mà hắn ta đã được khoác lên một ngoại hình mới.
“Con...” Bát cháo trên tay bà bỗng rơi xuống dưới đất, bát vỡ làm đôi, cháo rơi đầy sàn.
“Bà có sao không?” Tần Sở vội vàng chạy tới quan tâm lo lắng cho bà, dù sao bà cũng có tuổi rồi bị thương thì rất phiền phức.
Đột nhiên bà đánh cậu té tát, vị trí bà thích nhất chính là phần đầu của anh.
“Sao bà đánh con?”
“Ai cho mày sửa soạn hả?”
Tần Sở nhìn bà khó hiểu “Sửa soạn thì làm sao?” bị ăn đánh vô cớ bản thân anh cũng rất bực nhưng nhìn thấy trong ánh mắt mà dưng dưng hai hàng nước mắt anh cũng nghẹn lại không dám tỏ thái độ gì nữa.
Biết rằng đánh cháu mình bà cũng đau nhưng thật sự bà cũng không lỡ khi phải ra tay đánh cậu, cũng chỉ vì bà lo cho cậu nên mới làm thế. Bà nhìn vào đôi bàn tay run lên đỏ rực của mình bà kìm nén lại cơn phẫn nộ, chỉ nhắc nhở cảnh báo “Trải tóc xuống, lau toàn bộ mỹ phẩm trên mặt đi, mặt mộc đi học cho tao.”
“Cháu cũng chỉ bôi kem chống nắng thôi mà... với lại để lâu không dùng sẽ phí lắm.”
“Phí cũng không được dùng bất cứ cái gì trên mặt hết, mày hứa với bà là sẽ trở thành người vô hình rồi mà, mày không nhớ à?”
Cậu không biết có cả chuyện này, rốt cuộc cái con người Tần Sở này với bà của hắn có bí mật gì mà khiến hắn thành bộ dạng như vậy.
Đành phải nghe theo dù sao anh tới đây cũng chỉ là vì muốn được chính mắt nhìn thấy ba mẹ ở cạnh nhau xem tình yêu của họ lớn đến đâu, còn những chuyện về bản thân thân chủ này thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nếu bà muốn anh là người vô hình thì anh cũng phải đồng ý nghe theo.
Vừa ra cửa thì đã thấy Thẩm Tuấn Hào đứng trước nhà đợi, chạm vào mắt hắn Tần Sở chẳng thèm đếm xỉa tới.
“Sở Sở...”
Tần Sở quay người lại muốn nghe xem hắn muốn nói chuyện gì, dù sao hắn cũng là đối tượng cảnh cáo cấp độ một của người cha mình.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Tuấn Hào tiến tới đưa cho Tần Sở một túi đồ ăn lớn, trong đó có đủ loại bánh: bánh kẹp, bánh hấp, bánh bao, bánh ngọt,.... sữa thì cũng có rất nhiều: sữa bò, sữa đậu lành,...
Đột nhiên Thẩm Tuấn Hào lấy một hộp sữa trong túi ra, đó là sữa dâu “Cái này của em.”
Sữa dâu?
Tần Sơ nhăn mặt nghi hoặc hỏi “Sữa dâu này của tôi? Vậy còn túi đồ ăn này của ai?”
Thẩm Tuấn Hào cũng hòa nhập vào sự ngạc nhiên, nghi hoặc với Tần Sở “Tất nhiên là đưa cho nhóm Mãnh Hổ rồi? Từ hôm qua tới giờ anh thấy em cứ lạ lạ sao á.”
“Không cần cậu quản.” Cầm trên tay túi đồ ăn rồi anh thong dong đi trước.