Sau khi nghỉ ngơi cả tuần trời trong bệnh viện thì cuối cùng Tần Sở cũng đi học trở lại, đứng trước cánh cửa lớp đóng hờ tiếng cười nói của Tần Ca vang vọng tới.
Con trai thì vừa mới trải qua mười bốn* còn ông bố thì ở đấy mà cười cười nói nói...
* Mười là thập, tư là tử ý Tần Sở là thập tử nhất sinh nghìn cân treo sợi tóc.
Anh ngó con mắt vào ô cửa kính xem "Cười hở mà hàm răng thế kia cơ mà chẳng có gì là ăn năn hối hận gì cả thế này ... tình cảm cha con có chắc bền lâu...".
Đánh mắt sang giật mình khi thấy cũng có kha khá người đang nén nhìn Tần Ca ở ô cửa sổ, tưởng chừng chỉ có mình Tần Sở đang nén nhìn nhưng không đã là trai đẹp thì sẽ là của mọi người.
Anh vuốt vuốt lại mái tóc của mình cố gắng tạo một dáng thật đẹp tiến tới chỗ mấy bạn nữ đang ngóng trông Tần
Ca trong lớp.
"Mấy bạn ở đây làm gì thế?" Dẫu biết vẫn hỏi lại, anh muốn cố gắng cướp đi hào quang nam chính của ba mình về bản thân, biết đâu họ lại quay xe chuyển hướng yêu thích mình.
Mấy bạn nữ đó quay sang nhìn Tần Sở lấy một cái rồi lại quay vào hướng ánh mắt sáng trưng tia trai vào Tần Ca.
Quả thật hôm nay Tần Ca đẹp trai thật, anh vuốt ngược mái tóc lên để lộ vầng trán đầy đặn làm tỏa sáng cả gương mặt xinh trai của mình. Bình thường anh cũng đã đẹp nay lại còn đẹp hơn.
Tần Sở cười mỉa mai "So với Thẩm Tuấn Hào thì Tần Hảo thua xa..." Chưa nói được hết câu, giọng nói vốn đanh thép bỗng được vặn volume xuống, ánh mắt rực lửa của mấy bạn nữ khiến Tần Sở phải toát mồ hôi.
Anh bèn chạy trốn vào lớp.
Bản thân anh đã từng trải qua biết bao trận chiến sinh tử nhưng chẳng hiểu sao hễ động chạm vào con gái là anh như chú cún mà cụp đuôi xuống.
"Làm gì mã dữ như mẹ mình thế không biết..." Anh nhận thấy rằng căn phòng vốn nhộn nhịp của giờ ra chơi bỗng im bặt, không một tiếng nói chuyện, không một tiếng mở sách, chỉ có tiếng quạt điện trên từng còn chạy đúng tốc lực không ngừng nghỉ.
Toàn bộ ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào anh.
Đầu nấm nhìn thấy thằng bạn mình còn khỏe mạnh thì cũng mừng thầm, cả tuần trời do chuẩn bị thi đầu vào phân lớp nên anh không tới thăm thường xuyên. Mấy hôm đầu tới thăm thì Tần Sở vẫn còn nằm ngủ nhưng giờ đây thấy bạn khỏe mạnh anh cũng yên tâm hơn phần nào.
Làm gì mà nhìn người ta chằm chằm thế không biết, mất lịch sự quá đi...
Tần Sở thầm chửi đám bạn trong lớp sau đó thì anh cũng đi về vị trí của mình, chuyện ba đánh anh chớt đi sống lại anh sẽ không bao giờ tha thứ.
Tần Ca tiến tới chỗ Tần Sở mà cầu xin sự tha thứ "Tần Sở làm ơn tha lỗi cho tôi đi mà, mắt tôi mù tôi không thấy được sự lương thiện của cậu, tôi sẽ nhường chức vị trùm trường cho cậu. Hai ta là ba con nên ai làm trùm trường cũng như nhau cả, tôi sẽ mang những điều tốt nhất cho cậu..."
Tần Sở cũng đành gật đầu đồng ý bởi ba đánh anh dù có tức giận đến đâu thì ba cho mình mạng sống thì dẫu có đánh chớt thì cũng phải chịu.
Anh hơi ngông nhưng mà anh hiểu chuyện.
Thế nhưng một cú tát đập phía sau đầu làm anh bừng tĩnh khỏi suy nghĩ.
Mọi thứ vừa rồi đều là suy nghĩ sao?
Tần Ca khoanh tay trước ngực đứng trước bàn học của Tần Sở, ánh mắt nhìn xuống đôi mắt to tròn của Tần Sở, anh nhìn xuống như một đấng tối cao đang ngắm nhìn mọi thứ. Theo sau là lũ đàn em vênh váo, trông thật đáng ghét.
"Khỏi bệnh rồi à?" Tần Ca nâng cằm Tần Sở nên nghiêng hết bên này đến bên khác xem các vết thương cũ đã khỏi chưa "Có vẻ mạng mày lớn đấy, thường mấy thằng bị tao đánh chưa có ai dám hiên ngang bước vào lớp như mày..."
Độc ác!
Đăng ghét!
Tần Sở chửi thể thầm trong lòng cũng có thể ba chưa biết bản thân ba đã lầm anh với tên Mã Lam đó. Anh không thèm để ý những lời ba hoa trích tròe của ba, ánh mắt anh đi tìm tên Mã Lam đó, anh sẽ dạy cho tên đó một bài học khi đã dám hành hung tàn bạo với người chú đáng kính của mình và... trả lại những gì mà Tần Ca đã làm cho hắn, chính hắn là kẻ bắt đầu cũng nên là người kết thúc.
Thế nhưng trong lớp hơn ba chục mạng người cũng không thấy Mã Lam đó đâu.
Hôm nay hắn nghỉ học? Hay hắn đang trốn mình?
Tần Ca bị Tần Sở bơ đẹp nên anh cay cú lắm túm lấy cổ áo sơ mi của Tần Sở kéo lên "Mày không nghe thấy tao nói à? Mày bị điếc à?"
"Ừ!" Tần Sở gạt tay đẩy Tần Ca ra rồi vội vã chạy đi tìm tên Mã Lam.
Lướt qua người Tần Ca nhẹ nhàng, Tần Ca cười lạnh chỉ biết mắng trong lòng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, anh muốn thể hiện rằng bản thân mình là một người rộng lượng.
Mò kim đáy bế, từ ngày Tần Sở nhập viện thì Mã Lam cũng chưa đến trường, hỏi hết người này đến người khác thì anh mới nhận được câu trả lời.
(Anh có thế hỏi ngay bạn cũng lớp luôn mà ta??? Chắc không muốn nhìn thấy vẻ mặt của ông ba ... Cứ nghĩ theo chiều đóa đi các tềnh yêu ạ, chứ giờ sửa cốt truyện thì cũng mệt lắm ó kkk)
Đang thất vọng về lớp thì anh nhìn thấy Lý Gia Tuệ đang nén nút làm gì đó trong góc.
Anh vốn đã biết Lý Gia Tuệ này có vấn đề nhưng không biết bí mật đằng sau đó là gì, lần này có dịp anh phải nắm bắt cơ hội.
Anh nấp lại xem trò của cô ấy.
Lý Gia Tuệ xé giấy rồi vứt xuống đất, muốn gào khóc nhưng cũng không thể.
"Tần Sở!!! Đứng đó làm gì đấy về lớp đi cô Vu lên rồi" Tiếng đầu nấm vang vọng từ tầng hai vọng xuống vị trí mà
Tần Sở đang đứng.
Lý Gia Tuệ quay ra hai người chạm mắt nhau, ánh mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy xuống gò má cảnh tượng đáng thương đó của Lý Gia Tuệ thật khiến người ta phải chạnh lòng.